EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
-------------------------
Thư Hoài Đạt lái xe ra khỏi Đế hào sơn trang, có mục đích chính xác mà lái xe về một hướng, đi được nửa đường Trầm Mộ Ngôn gọi điện thoại đến.
"Chung Dật Minh vừa nãy là muốn đưa cậu lên giường?" - Nàng mở đầu bằng một câu hỏi thẳng thừng như vậy, tuy rằng không quá văn nhã, nhưng nội tình chung quy là không cần nhìn cũng có thể đoán được.
"Ừ, cám ơn cậu." - Thư Hoài Đạt cho xe chạy chậm lại, ngón tay trỏ nhẹ nhẹ gõ lên vô lăng.
"Ngược lại mình cũng không cần cậu cám ơn, thế nhưng hắn chắc chắn sẽ không buông tha cậu a, chỉ cần cậu về nhà một lần, liền một lần bị đuổi tới giường. Cậu suy nghĩ một chút, hai người các cậu mới kết hôn mấy năm, hắn đã lên giường cùng với bao nhiêu người phụ nữ rồi. Hiện tại hắn vừa mới từ nước ngoài về, không gấp đến nóng người mới là lạ!"
Trầm Mộ Ngôn nói chuyện rất thẳng thắn, Chung Dật Minh loại đàn ông rõ ràng là loại không thể rời bỏ phụ nữ, không phải về phương diện kinh tế, mà là phương diện trên thân thể của hắn, đồng thời hắn cũng đem phụ nữ nhìn thành một loại rất đê tiện trong mắt hắn. Có thể ở trong mắt người này, duy nhất mình Thư Hoài Đạt là được hắn nâng niu trong lòng bàn tay.
Thư Hoài Đạt không trả lời Trầm Mộ Ngôn, dừng một chút rồi mới nói, "Đêm nay mình sang nhà cậu, khoảng thời gian này đều sẽ ở bên đó, cậu nói với ba cậu một tiếng."
Có một số việc đích thật là cần phải xử lý, nàng đã sớm đối với Chung Dật Minh nảy sinh ra một tâm lý bài xích, từ trước vẫn có thể tương kính như tân, thế nhưng hiện tại không thể hành xử như chưa từng có gì xảy ra. Suy nghĩ thêm về những lời của hắn nói với chính mình, Thư Hoài Đạt chỉ có thể sản sinh một luồng phản cảm mãnh liệt.
Trở lại như trước kia là chuyện không thể nào, một đoạn hôn nhân quan trọng nhất là tín nhiệm cùng trung thành, mà tín nhiệm là thứ được xây dựng trên cơ sở trung thành với hôn nhân. Hắn đã nhiều lần bất trung, căn bản đã làm tan rã từng điểm, từng điểm sự tin tưởng của Thư Hoài Đạt dành cho hắn, từ thời điểm những chứng cứ kia nằm im trước mặt nàng, thì những cảm giác tín nhiệm cũng đã gần như hoàn toàn biến mất.
Nghĩ tới đây, Thư Hoài Đạt lại dặn dò, "Còn có, cậu cho người theo sát Chung Dật Minh, mình muốn báo cáo mới nhất.""Ơ..." - Trầm Mộ Ngôn lập tức từ ghế đứng lên, hưng phấn nói, "Thư lão bản của mình, cậu chuẩn bị phản kích rồi sao? Giao cho mình đi, cậu cứ chờ xem!"
Không có ai so được với nàng về phần muốn nhìn Chung Dật Minh rơi vào thế khó, thời điểm kết hôn lúc trước thì ra dáng lắm, lấy về nhà rồi thì không cố gắng quý trọng. Nhớ năm đó, Thư Hoài Đạt bất kể là lúc đại học hay là sau khi tốt nghiệp đi làm, người theo đuổi đều có thể xếp hàng từ thành Nam đến thành Bắc, nàng lấy hắn quả thực quá sức tiện nghi cho hắn rồi.
Thư Hoài Đạt tâm tình phiền não mà cúp điện thoại, gia tăng tốc độ mà chạy thật nhanh đến tiểu khu của Úc Uyển Ương. Nàng không có thời gian cho xe vào gara, cứ như vậy để xe ở ven đường mà đi lên.Úc Uyển Ương nghe được tiếng chuông cửa, nàng đứng lên từ sô pha đi mở cửa, xuất hiện trước mắt nàng là khuôn mặt bình thản và thành thục của Thư Hoài Đạt. Nàng giống như là đi rất gấp, Úc Uyển Ương có thể cảm giác được hơi thở hổn hển của nàng.
"Uyển Ương, tôi .. tôi có thể đi vào sao?" - Cho dù cảm giác được Úc Uyển Ương không hoan nghênh mình, Thư Hoài Đạt vẫn là muốn thử một chút, ở buổi tối hôm qua các nàng vẫn rất hợp nhau như vậy mà ...
Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Quang, vội vã chạy như vậy mà tìm đến mình, cẩn thận từng chút mà hỏi mình có thể cho nàng đi vào hay không.
Úc Uyển Ương cắn chặt môi dưới, không nhìn nàng một chút, thân thể nghiêng sang một bên để cho nàng đi vào.
Chỉ là qua hơn hai mươi tiếng, sau khi tức giận như cơn thủy triều thối lui, Úc Uyển Ương lại bắt đầu nhớ nhung Thư Hoài Đạt.
Tựa như những ngày trong quá khứ, Úc Uyển Ương bắt đầu tiếc hận thay cho hôn nhân của nàng, nhớ đến thần thái thong dong của nàng, tâm niệm nàng những lúc nhận điện thoại của mình mà ôn nhu trả lời.
"Chu đạo diễn nói Uyển Ương xin nghỉ nên tôi đến thăm cô một chút." - Thư Hoài Đạt sau khi đóng cửa lại thật lâu mới nói ra một câu như vậy, Úc Uyển Ương có chút suy tư, con mắt có chút sưng, giống như đã từng khóc quá nhiều vào tối hôm qua.
Tối hôm qua sau khi về nhà, nàng bởi vì chính mình mà đã khóc sao?
"Thăm xong rồi, tôi rất khỏe. Cô có thể đi." - Úc Uyển Ương không chút lưu tình, nàng không muốn cùng Thư Hoài Đạt có bất kì liên quan gì, chuyện của Chung Dật Minh là một, và chuyện nàng yêu thích Thư Hoài Đạt là hai.
Bởi vì nguyên tắc của Úc Uyển Ương chính là, nàng thật sự rất khó chấp nhận bản thân mình thích một người đã có gia đình. Thư Hoài Đạt không những là người đã có chồng, còn dựa vào danh nghĩa quan tâm chính mình mà đến gần mình, mục đích cuối cùng chỉ là vì muốn gìn giữ gia đình của nàng. Người như vậy làm sao có thể yêu thích tiếp được, chỉ có thể miễn cưỡng khắc chế, không bao giờ được đến gần nàng.
Nàng không muốn trở thành người bị ngàn người chỉ trích, sẽ có một ngày nàng bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió, người người đều chỉ trích nàng không biết xấu hổ, câu dẫn đàn ông thì thôi đi, còn đi trêu chọc cả vợ của người ta.
"Uyển Ương, cô không nên như vậy, tôi thừa nhận là tôi sai.." - Thư Hoài Đạt nói chuyện tràn ngập áy náy, đưa tay qua nắm lấy cổ tay nàng - "Nhưng là sau đó tôi thật sự không nghĩ sẽ làm cái gì với Uyển Ương, tôi chỉ là, muốn duy trì một mối quan hệ với cô, chỉ đến thế mà thôi."
Không biết từ lúc nào bắt đầu, so sánh việc này với việc phải cứu lấy vết rách của hôn nhân, Thư Hoài Đạt càng là yêu thích cùng Úc Uyển Ương ở chung, không hề e dè, không hề mệt mỏi mà giao du kết bạn với nàng. Nàng yêu thích thời điểm Úc Uyển Ương cho rằng mình sẽ tức giận nhưng trái lại, nàng sẽ tha thứ cho những lỗi lầm nhỏ nhặt của Úc Uyển Ương, để cho người này cẩn thận từng chút mà cảm nhận được sự bao dung của chính mình dành cho nàng.
Đây là một loại yêu thích cảm giác được người khác ỷ lại, nương tựa vào mình. Khi nàng nhìn thấy chính mình, nàng sẽ vui sướng. Bởi vì mình vô tình xuất hiện mà hưng phấn gấp gáp chạy lại nắm lấy tay mình. Thư Hoài Đạt sẽ cảm thấy mình được Úc Uyển Ương nhung nhớ trong lòng, nàng thích cảm giác ấy.
"Sau đó..." - Úc Uyển Ương bỏ qua Thư Hoài Đạt, nhẹ nhàng nở một nụ cười, rất có ý tứ trào phúng - "Sau đó là sau ngày hôm qua sao, sau buổi tối hôm qua?"
Thư Hoài Đạt biểu hiện tự nhiên như thế, e sợ từ đầu đến đuôi đều là một sự ngụy trang hoàn hảo của nàng. Nàng là một tinh anh trong giới kinh doanh, thì làm sao có thể để cho Úc Uyển Ương nhìn thấu?
Nhưng là thời điểm nghe nàng nói như vậy, Úc Uyển Ương vẫn là không khống chế được nhịp tim của chính mình, liền muốn đi tin tưởng nàng.
Úc Uyển Ương nghĩ thầm, a, THư Hoài Đạt chính là người có năng lực như vậy, để cho mình là ở ngoài sáng, biết nàng là vợ của Chung Dật Minh nhưng vẫn cứ như vậy mà từng chút một dỡ xuống tâm phòng bị của chính mình, từng điểm quen thuộc nàng, từng điểm thích nàng.
"Không phải, nếu như tôi nói rất sớm đã bắt đầu rồi, cô tin sao?" - Thư Hoài Đạt không để ý Úc Uyển Ương gạt tay của mình ra - "Tôi giúp cô giành lấy kịch bản không phải vì Chung Dật Minh, tâm tình tôi không tốt muốn gặp cô cũng không phải vì hắn, tôi đi vùng ngoại ô tìm cô càng không phải là vì hắn."
Nàng đã sớm không muốn vì Chung Dật Minh mà đi làm ra cái gì, những gì nàng muốn làm, là che chở cho Úc Uyển Ương, không cho Chung Dật Minh uy hiếp nàng nửa phần. Nàng muốn làm, vẫn là những ngày cùng Úc Uyển Ương bên nhau, không bởi vì nhân tố nào bên ngoài ảnh hưởng vào.
Nghĩ đến đây, Thư Hoài Đạt lộ ra một nụ cười thấu hiểu. Trong đời, chuyện ngoài ý muốn của mình thực sự có đến tám chín phần. Bởi vì Chung Dật Minh mà tìm được một người đáng giá như thế này, nàng cũng không còn gì để nói. Hiện tại nghĩ đến nguyện ước của lúc ban đầu, nàng chỉ cảm thấy dường như đã cách cả một thế hệ. Nàng không thể không thừa nhận, chính mình càng thích cảm giác khi cả hai ở cùng nhau, đó là một loại tình cảm so với sự gắn bó gia đình hoàn chỉnh ở hiện tại của nàng thì càng cường liệt xúc động hơn.
"Đây là vì cái gì?" - Úc Uyển Ương nhìn thấy nụ cười của nàng, dĩ nhiên liền muốn cười theo nàng. Nàng bỗng nhiên muốn hỏi Thư Hoài Đạt một câu, là bởi vì nàng yêu thích mình sao?
Bởi vì yêu thích chính mình, mới có thể một lần rồi lại một gần tới gần, một lần rồi lại một lần ôn nhu đứng đợi, thậm chí cấp cho mình rất nhiều lần kinh hỉ. Nói cho mình rằng nàng chính là số ít người kia có thể nhìn thấu bên trong của chính mình, cho dù chính mình bỏ chạy nhiều lần như vậy thì nàng sau khi nhận điện thoại cũng căn dặn chính mình nên ngủ sớm. Cuối cùng, ở một thời điểm mà mình chẳng thể tưởng tượng nổi, nàng mang theo sủng nịch cùng với một nụ cười xuất hiện trước mặt mình.Thư Hoài Đạt trầm mặc, nâng tay lên chạm vào mặt của Úc Uyển Ương, cùng ngày hôm qua mang lại cảm thụ không khác gì nhau, chỉ là ngón tay lướt dưới viền mắt hơi sưng đỏ, tưởng tượng ra một dáng vẻ Úc Uyển Ương khóc không ngừng, khiến nàng tự trách bản thân vô cùng.
"Tối hôm qua ngủ không ngon sao, vì cái gì trốn tránh tôi? Tôi gọi cho Uyển Ương nhiều như vậy, đều không bắt máy."
"Thư Hoài Đạt.." - Chị như vậy sẽ làm cho em nghĩ rằng chị yêu thích em...
Úc Uyển Ương nắm lấy tay đang vuốt ve mặt của chính mình, đè nén tiếng khóc giống như đang muốn vượt ra khỏi cổ họng, "Đừng đụng vào tôi, cũng đừng đến tìm tôi nữa. Tôi nói rồi, tôi sẽ không đáp ứng yêu cầu của Chung Dật Minh, cô có thể yên tâm, không cần phải đem thời gian lãng phí trên người tôi."
"Uyển Ương không tin tôi?" - Thư Hoài Đạt cho rằng Úc Uyển Ương là đem chính mình vì muốn gắn bó gia đình hoàn chỉnh mà đi tiếp cận nàng.
"Đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô, sau này cũng đừng đến tìm tôi nữa.." - Úc Uyển Ương đau lòng quay mặt đi, một lúc lâu sau mới cảm thấy hơi thở đang bao bọc chính mình kia dần dần đi xa, tiếp theo là một tiếng đóng cửa nặng nề vang lên.
Nàng cười khẽ, chỉ là hốc mắt của nàng, tại thời điểm mà Thư Hoài Đạt đóng cửa, liền căng đau lên. Thì ra Thư Hoài đạt cũng biết tức giận là gì.
.
.
.
Thư Hoài Đạt lát xe hướng về Trầm gia, dọc đường đi đều là khuôn mặt lạnh lùng, để cho Trầm Mộ Ngôn nghênh tiếp nàng cũng không dám nói nhiều một câu. Mãi đến khi đưa được Thư Hoài Đạt vào phòng mình, Trầm Mộ Ngôn mới hỏi, "Hoài Đạt, cậu vừa nãy đi nơi nào a? Lâu như vậy mới đến."
Từ Đế Hào sơn trang đến bên này đâu có lâu như vậy? Nhưng Trầm Mộ Ngôn suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được buổi tối thì Thư Hoài Đạt sẽ đi nơi nào.
"Đến chỗ của Úc Uyển Ương." - Thư Hoài Đạt để túi xách xuống, ngồi trên ghế sa lông nhíu chặt lông mày.
"À.." - Trầm Mộ Ngôn theo bản năng đáp một tiếng, nhưng là một giây sau liền bùng nổ, cả người nhảy đến trước mặt Thư Hoài Đạt - " Thư Hoài Đạt! Cậu nói cậu đi đâu?!"
"Làm sao vậy, mình không thể đi sao?" - Thư Hoài Đạt xem thường nói.
"Không phải .. Thư tổng của mình, cậu dùng đầu ngón chân suy nghĩ thật kĩ đi, chồng của cậu theo đuổi nàng a! Cậu quấn quít lôi kéo nàng làm cái gì?" - Trầm Mộ Ngôn đối với hành động của Thư Hoài Đạt liền không thể lý giải, lúc trước khi phát hiện Chung Dật Minh đối với Úc Uyển Ương cảm thấy thú vị thì còn nói phải giúp nàng. Ôi não của Thư tổng hỏng rồi a?!
"Mình cảm thấy, nàng so với Chung Dật Minh quan trọng hơn." - Thư Hoài Đạt mỉm cười, trước sau như một, trong mắt lộ ra vài tia ôn nhu.
"Không đúng .. chờ một chút, lời này là có ý gì?!" - Trầm Mộ Ngôn bận bịu ngồi vào bên người Thư Hoài Đạt truy hỏi, trong đầu đột nhiên bắn ra một cái ý nghĩ rất có lực rung động - "Cậu đem Úc Uyển Ương làm gì rồi, chồng của cậu cũng chưa làm gì nàng, nhưng cậu chẳng nhẽ lại cưỡng nàng rồi?"
"Chớ nói lung tung." - Thư Hoài Đạt liếc mắt một cái, cũng không quá nhiều lời giải thích cho mình, chỉ hỏi - "Theo sát Chung Dật Minh chưa?"
"Theo sát, chỉ cần hắn ra ngoài, chính là khom người chạy đi cũng sẽ không trốn khỏi mình." - Trầm Mộ Ngôn đắc ý mỉm cười, nàng xưa nay không hề nghĩ đến Thư Hoài Đạt sẽ yêu thích phụ nữ, hơn nữa người phụ nữ này còn là người mà Chung Dật Minh mong mà không được.
Người phụ nữ mà mình không có được, lại bị vợ mình hớt tay trên. Này nếu như bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, phỏng chừng sẽ là tin tức hot nhất, nhiệt độ kéo dài không giảm. Hơn nữa, tiêu đề của các báo hẳn sẽ là như này:
<Khiếp sợ! Thái tử gia của Chung thị ngoại tình nhưng không thể đoạt được nghệ sĩ đang hot, liền bị vợ cái sau vượt cái trước dũng đoạt phương tâm, thực sự khiến người khác tỉnh ngộ>
"Aiii, cậu làm gì nàng rồi, nói thật đi!" - Trầm Mộ Ngôn hiện tại, trong đầu đều đầy cảnh lúc Thư Hoài Đạt bảo vệ Úc Uyển Ương, dáng vẻ của nàng ấy, xem ra ở trên giường thì là nằm trên đi. Nhưng là Thư Hoài Đạt thực biết làm sao? Hai người phụ nữ trong lúc đó lạc thú biết bao nhiêu. Nàng một người già nua công tác như vậy, còn là một người phụ nữ đã kết hôn thì sẽ thực sự biết làm sao?
"Không có." - Thư Hoài Đạt căn bản cũng không nghĩ đến phương diện này, cử động thân mật nhất giữa hai người, chỉ là cái ôm của ngày hôm qua thôi.
"Không hề làm gì cả à, sơ múi cũng không có, hôn cũng không có luôn hả?" - Trầm Mộ Ngôn kinh ngạc một lần, xem Thư Hoài Đạt gật đầu, nàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói - "Cái gì cũng chưa làm, vậy mà dám nói nàng so với Chung Dật Minh quan trọng hơn, ít nhất cậu cũng phải sờ một cái cho có đi?!"
Nàng bây giờ chỉ hận không thể đem hết bảy mươi hai chiêu tuyệt kĩ dạy cho Thư Hoài Đạt. Úc Uyển Ương vừa nhìn chính là loại có thể khiến ta chảy máu mũi nếu như khai phá được nàng, Thư Hoài Đạt lại không nắm chặt trong tay. Về điểm này nàng thực sự không giống Chung Dật Minh, trong báo cáo đều nêu rõ, mấy cái trò này của Chung Dật Minh là đa dạng và nằm chất đống.
"Mình nghĩ, cùng nàng ở một chỗ dần dần đã vượt qua ý niệm muốn cứu vãn gia đình của mình. Nàng rất tốt, chúng ta ở chung cũng không giống cậu nghĩ như vậy." - Thư Hoài Đạt nói chuyện, khi nhắc về nàng, khuôn mặt đang lạnh xuống lại dần ấm lên, dần dần bị hòa tan, giờ phút này lại lộ ra một tia ấm áp.
"Thư Hoài Đạt, cậu không trêu mình đó chứ? Cậu thật sự thích nàng?" - Trầm Mộ Ngôn trước sau không dám triệt để đi tin tưởng Thư Hoài Đạt. Nhưng là biết rõ tính tình nàng, lại nhìn thấy nụ cười phát ra từ nội tâm của nàng, Trầm Mộ Ngôn không thể không tin tưởng, trời mẹ, hai vợ chồng nhà này thật sự đang tranh giành một cô gái với nhau.
Thư Hoài Đạt trầm ngâm không nói, một lúc lâu sau mới trả lời, "Mình chưa bao giờ nói chuyện mà mình không chắc chắn."
Trầm Mộ Ngôn chỉ có thể gật đầu, "Cần mình giúp gì không?"
"Đem chìa khóa phòng mình ở giao cho mình, sau đó ở chú Trầm giải thích như thế nào thì tùy cậu, còn Chung Dật Minh thì không cần quan tâm đến. Hiện tại, thứ mình muốn chính là khiến hắn phải trở nên gấp gáp." - Khóe môi Thư Hoài Đạt bí hiểm nở ra độ cong.
"Đàn ông, thân thể nổi hỏa không dễ tiêu tan, cho nên rất dễ dàng có chuyện xảy ra, đặc biệt đây còn là Chung Dật Minh. Thư Hoài Đạt, cậu thực sự là nham hiểm đến nơi đến chốn. Có điều, cậu không sợ hắn đi hỏi ba mình à?"
"Hắn không dám, ba của cậu cũng là người lớn nhất trong Trầm gia, lại có qua lại cùng với ba mẹ mình, hắn kiêng kỵ chuyện của chính mình bại lộ, cho dù bây giờ có xảy ra vấn đề cũng sẽ không dám đi nói cùng với bất kì ai." - Thư Hoài Đạt dù sao cũng là vợ của Chung Dật Minh, người đàn ông này trọng mặt mũi, chuyện của nhà mình chắc chắn hắn sẽ không tiết lộ cho bên ngoài, bởi vậy Trầm Bách Phúc Kiến chỉ cần biết nàng đến Trầm gia ở lại, những cái khác không cần nói nhiều.
Trầm Mộ Ngôn cân nhắc nhìn nàng, nhìn dáng dấp thế này, ắt hẳn sắp có trò hay được khai mạc rồi. Chính mình có nên thêm chút lửa, để tuồng vui này càng ngày càng có vị hơn đây?
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Được rồi, hiện tại hai người đều thông suốt, không có gì bất ngờ xảy ra. Tiếp theo có lẽ là gặp mặt và thổ lộ, có muốn đoán ai thổ lộ trước hay không?
Chương sau tiến vào cặp đôi còn lại.
.
.
.
Editor có lời muốn nói: Xin chào mấy bạn, editor hơm có gì muốn nói.
Danh Sách Chương: