• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

EDITOR: THƯ HUỲNH.
------------------
Thư Hoài Đạt dậy rất sớm, lặng lẽ xuống giường rửa mặt, không muốn quấy rầy Úc Uyển Ương.
Cũng không biết Úc Uyển Ương đến tột cùng đã phải làm việc bất chấp ngày đêm như thế nào mới có thể dành thời gian qua gặp nàng, còn ở cửa chờ để "Đánh lén" nàng, mặc dù ngày hôm qua đã không làm cái gì, chỉ sợ phải dùng cả ngày hôm nay để bù lại thời gian của tối hôm qua.
Công việc của Thư Hoài Đạt đã đi tới phút cuối rồi, mấy ngày nay chỉ cần chờ đối tác thông báo rồi cùng nhau bàn bạc lại các hạng mục là xong. Nghĩ lại cũng thật đúng lúc, Úc Uyển Ương tới lại trùng hợp nàng có thời gian rãnh.
Trầm Mộ Ngôn cũng dậy rất sớm, muốn quá rủ Thư Hoài Đạt cùng nhau ăn sáng.
"Ai nha, hôm nay thật là an nhàn, muốn ăn thì ăn, ngủ thì ngủ, mấy hôm nay bận rộn muốn chết..." Trầm Mộ Ngôn vừa vào cửa đã lười biếng duỗi eo, chưa nói xong thì thấy Thư Hoài Đạt nhíu mày, dùng đầu ngón tay đặt trên môi, ý bảo Trầm Mộ Ngôn im lặng.
"Không phải... Làm sao?" Trầm Mộ Ngôn tuy rằng không rõ, nhưng trước hết cũng nghe Thư Hoài Đạt, điều chỉnh âm thanh nhỏ hơn.
Khóe miệng của Thư Hoài Đạt nhếch lên, tươi cười như có như không, thản nhiên nói: "Uyển Ương còn đang ngủ, cậu đừng lớn tiếng sẽ đánh thức em ấy."
Trầm Mộ Ngôn giật mình, trợn mắt nhìn Thư Hoài Đạt. Phòng hai người đặt rất là sang trọng, còn có một đặc điểm chính là chỉ có phòng tắm độc lập, cho nên Trầm Mộ Ngôn liếc mắt thì nhìn thấy trên giường Thư Hoài Đạt rõ ràng là một người đang ngủ.
"What??? Cậu chọc mình sao? Có phải ăn vụng mà không dám nói cho mình biết không?" Trầm Mộ Ngôn cắn răng thấp giọng nói, kéo Thư Hoài Đạt tới quầy bar, âm thanh nhỏ hơn nữa: "Như vậy, cậu nên thành thật khai báo đi, trở về mình sẽ không cáo trạng với tiểu Úc muội muội đâu..."
Đuôi lông mày của Thư Hoài Đạt run lên, nàng bỗng nhiên không muốn nói chuyện với Trầm Mộ Ngôn.
"Là em ấy, tối qua mới đến. Nói thật lúc em ấy xuất hiện, mình cũng có chút không thể tin được, nhưng em ấy đúng là thật sự đã đến." Thư Hoài Đạt lại tự mình rót một ly nước, đầu ngón tay vuốt miệng ly, giọng nói rất ôn như ngay cả nàng cũng không phát hiện được.
Trầm Mộ Ngôn nhìn về hướng giường một chút, cười khẽ một cái. Nghĩ đến, Thư Hoài Đạt đã có một lựa chọn đúng.
Trầm Mộ Ngôn dùng điện thoại mở lịch lên, đưa cho Thư Hoài Đạt: "Hoài Đạt, cậu nhìn xem hôm nay là ngày gì?"
Luôn luôn là người được để ý, chứ không để ý tới ai như Thư Hoài Đạt thì làm sao lại nhớ tới ngày này chứ! Đừng thấy nàng làm việc có trật tự như vậy, còn chuyện yêu đương thì rất là vụn về. Trầm Mộ Ngôn nhất định sẽ thông não cho Thư Hoài Đạt về ngày lễ tình yêu này, nếu không Úc Uyển Ương tràn đầy nhiệt huyết sẽ gặp phải một tên đầu gỗ rồi.
Được rồi, Thư Hoài Đạt rất là sửng sốt. Nàng nhìn chằm chằm vào hai chữ "Thất tịch", lại nhìn Trầm Mộ Ngôn: "Thất tịch?"
"Ân." Trầm Mộ Ngôn lấy lại di động nói: "Em ấy cố ý tới đây tìm cậu chỉ có thể là vì ngày lễ này thôi, tự mình kiểm điểm đi, không nên chỉ lo công việc mà vắng vẻ người ta. Dù sao cũng là lễ tình nhân truyền thống Trung Quốc, hôm nay bên ngoài sẽ rất náo nhiệt, thân phận hai người quá nhạy cảm, buổi tối hãy đi ra ngoài."
Tay Thư Hoài Đạt nắm chặt cái ly, thanh thanh cổ họng, buông mi nói: "Mình biết rồi."
Thì ra Úc Uyển Ương đem tất cả công việc dồn lại, để có thể tới đây, nguyên nhân là vì lễ tình nhân. Thư Hoài Đạt cảm giác được tay đang cầm cái ly có chút ướt át, hình như đổ mồ hôi, trong lòng nóng hơn cả tối hôm qua.
Thư Hoài Đạt thấy tâm của mình mềm mại vô cùng.
Trầm Mộ ngôn ghét bỏ vỗ vai Thư Hoài Đạt một cái: "Cậu mà biết thì có quỷ mới tin, cậu chỉ nhìn công lịch chứ có bao giờ nhìn nông lịch đâu, cậu lừa dối người khác thì được, lừa dối mình? Ha ha..."
Dừng một chút, lại vỗ vỗ vai Thư Hoài Đạt cáo từ, bước nhanh rời khỏi phòng. Trầm Mộ Ngôn cảm nhận được trong lòng mình có một sự xúc động rất lớn.
Nhưng đồng thời nàng cũng biết rõ việc hôm nay cần làm là cái gì...
Lúc Cố Thấm Phong nhận được điện thoại, cô rất bình tĩnh, Trầm Mộ Ngôn đi công tác, mấy hôm nay cô đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã rất nhiều lần nhìn lịch. Mỗi lần Trầm Mộ Ngôn gọi cho cô, cô liền có thói quen nhìn xuống một góc màn hình vi tính.
"Tiểu Phong tử." Trầm Mộ Ngôn nhẹ nhàng gọi Cố Thấm Phong, giọng nói vô cùng cẩn thận, nàng chưa bao giờ đối với ai như vậy ngoài trừ Cố Thấm Phong: "Lễ tình nhân vui vẻ."
Cố Thấm Phong có lẽ không có cách nào chống cự sự công kích như vậy, rõ ràng Trầm Mộ Ngôn không hề bức bách cô, nhưng hiện tại chính bản thân cô lại đang ép buộc chính mình. Rõ ràng nhớ thương, quan tâm, cũng không thể chủ động thể hiện ra, chỉ có thể thụ động chờ đợi, làm cho nhớ nhung càng nhiều hơn.
"Hôm nay hắn đã tìm chị sao? Chị có đồng ý không?" Trầm Mộ Ngôn cầm điện thoại ngồi trên sô pha, một tay khác thì lại không nhàn vì đang vô thức mà xiết chặt tay vịn sô pha. Trầm Mộ Ngôn nghĩ phải chờ đợi Cố Thấm Phong suy nghĩ và quyết định, chẳng sợ cô không thể xác định, nếu không sẽ làm cho cô thấy áp lực rất lớn.
Nhưng hôm nay Trầm Mộ Ngôn lại nhịn không được mở miệng, nhịn không được muốn nghe được câu trả lời làm cho nàng có thể yên lòng.
"Có tìm, nhưng chị không đồng ý, cũng không có khả năng sẽ đồng ý." Sắc mặt Cố Thấm Phong lặng lẽo, nhưng trong mắt vẫn có ý cười.
Cố Thấm Phong không phải là người có tính cách nhu hòa, chỉ là đối với người mà cô tin tưởng, tin cậy, tự nhiên cô sẽ buông bỏ xuống sự phòng bị. Đối với Cố Thấm Phong mà nói, sự tồn tại của Đường Quân Hạo rất độc đáo, cô đã từng muốn lập gia đình với hắn, tự nhiên cũng muốn đem vài phần nhu tình của mình dâng cho hắn, hiện tại đã không còn gì, lúc nào nhắc tới hắn, nàng cũng không thể nào mềm nhẹ được nữa.
Trầm Mộ Ngôn không nhìn được biểu tình của Cố Thấm Phong, nhưng có thể hiểu được ý trong lời nói của cô, nàng nở nụ cười, trong mắt đều là vui sướng.
Trầm Mộ Ngôn hỏi: "Tiểu Phong tử, chị nghĩ em sao? Từng chút một tốt hơn, em mấy hôm nay xong việc đều ở trong phòng, không đi chỗ nào hết, chị ít nhất nói cho em biết, em không phải cơ đơn đi."
Trầm Mộ Ngôn dùng cách này để nói cho Cố Thấm Phong biết, nàng không giống như lúc trước nữa. Trong ngày lễ tình nhân, vậy mà nàng chỉ có thể một mình chờ đợi, nhưng chỉ cần Cố Thấm Phong nói một câu, nàng sẽ không cảm thấy chỉ có một mình chờ đợi nữa.
Tay Cố Thấm Phong run lên, không biết nên làm cái gì. Do dự một lúc rất lâu, Trầm Mộ Ngôn tưởng cô sẽ không trả lời, trong mắt hiện rõ sự cô đơn, Cố Thấm Phong thì cắn cắn môi, nhỏ giọng lên tiếng: "Chờ em trở về rồi nói, được không?"
Vui sướng nhanh chóng che lắp sự cô đơn, Trầm Mộ Ngôn không có cách nào khống chế được tâm tình của mình, cười cười nói: "Vậy chị chờ em, em sẽ rất nhanh trở về."
Cúp điện thoại, nhưng Cố Thấm Phong vẫn không thể nào bình tĩnh lại. Trầm Mộ Ngôn bây giờ còn là Trầm Mộ Ngôn lúc trước hay cùng cô hơn thua sao? Chỉ một câu đơn giản của mình có thể làm nàng vui vẻ như vậy, giọng nói nhảy nhót rõ ràng, thể hiện rõ tình yêu của nàng. Nóng bỏng như ngọn lửa thêu đốt lòng người, sự va chạm trong nháy mắt kia là rất vui sướng, nhưng người phi thân vào đó sẽ có hậu quả là diệt vong.
Úc Uyển Ương ngủ thẳng tới chiều, mở mắt ra nhìn liền thấy Thư Hoài Đạt đang cầm notebook rất tập trung ngồi trên sô pha. Cô chống đỡ đứng dậy, miễn cưỡng cười cười.
Không thể không nói bộ dáng nghiêm túc khi làm việc của Thư Hoài Đạt rất là mê người, nếu là một nam nhân sẽ rất muốn được chinh phục nữ nhân cường thế như vậy, còn đối với nữ nhân thì sẽ bị trầm mê như bị trúng độc không có thuốc nào giải được. Ôn nhu khiến lòng người yên tâm, đây là lý do ngoài nàng ra Úc Uyển Ương không thể động tâm với bất cứ ai nữa.
"Uyển Ương, em dậy rồi sao?" Thư Hoài Đạt bỏ notebook xuống, đi tới giường ngồi, nhìn nhìn sắc mặt của Úc Uyển Ương tốt hơn tối qua một chút, nàng cũng yên tâm hơn một chút.
"Ân, hôm nay chị không bận sao? Hiện tại chắc là buổi chiều? Em vậy mà ngủ lâu như vậy..." Âm thanh của Úc Uyển Ương mang theo sự biếng nhác lúc mới thức dậy, sau khi nói xong liền nằm trên đùi của Thư Hoài Đạt.
"Không bận, chút nữa mở hội nghị thông qua mạng là được. Ngày hôm qua đã ký xong hợp đồng, chỉ chờ đối phương thông báo đi bàn bạc một ít công tác là được rồi, cho nên hôm nay không có gì bận rộn." Thư Hoài Đạt ý cười dạt dào, đưa tay vuốt ve má của cô, vẻ mặt đã hồng hào hơn hôm qua rất nhiều.
"Vậy có thể ở bên em sao? Nếu việc bận rộn thì không cần cố quá, em ở trong phòng chờ chị xong việc." Úc Uyển Ương giữ chặt tay nàng, trên mặt rõ ràng rất mong chờ, làm Thư Hoài Đạt nhớ tới lời nói của Trầm Mộ Ngôn hồi sáng.
Khóe môi Thư Hoài Đạt cong lên, cúi đầu hôn lên khóe môi Úc Uyển Ương, ngón tay vuốt môi cô, ôn nhu nói: "Uyển Ương, lễ tình nhân vui vẻ." Ánh mắt của Thư Hoài Đạt ôn nhu hơn rất nhiều, lời nói thì mềm mại.
Nhịp tim Úc Uyển Ương nhất thời đập nhanh, cười rất tươi, ngồi dậy ôm Thư Hoài Đạt: "Hoài Đạt, em còn tưởng chị sẽ không để ý những ngày lễ như thế này, em chỉ muốn được thấy chị là được rồi, dù sao đây cũng là lễ tình nhân đầu tiên khi hai chúng ta ở bên cạnh nhau."
"Trước đây vì nguyên nhân công việc, còn có rất nhiều vấn đề trong sinh hoạt, chị hầu như không còn nhớ lễ tình nhân trải qua như thế nào. Nhưng bây giờ có em rồi, ngày này rất có ý nghĩa. Bất quá, em phải hứa với chị, sau này muốn làm cái gì thì nên nói với chị, chúng ta cùng nhau bàn bạc. Không được làm chuyện khiến chị lo lắng, nếu không sau này chị đi công tác sẽ không nói cho em biết chị tới chỗ nào." Thư Hoài Đạt cũng duỗi tay ôm lại cô, đem mặt chôn ở đầu vai của cô.
Bã vai nhỏ bé nhu nhược như vậy, có chút không thích hợp để nàng dựa vào, nhưng lại không biết từ lúc nào nàng muốn được dựa vào. Rất nhiều cảm xác dâng lên trong tim Thư Hoài Đạt, nàng ôm Úc Uyển Ương càng chặt hơn, đem đầu chôn sâu vào cổ cô hít sâu.
"Được, em sẽ không như vậy nữa. Sau này chuyện gì cũng sẽ bàn bạc trước với chị, tuyệt đối sẽ không tự chủ trương như vậy nữa." Úc Uyển Ương đã sớm biết cô không giấu được Thư Hoài Đạt, nàng là một nữ nhân rất thông minh, lại yêu thương mình như vậy.
Thư Hoài Đạt vì bản thân mình mà rất vui vẻ, nhưng lại đau lòng vì mình đã dồn công việc lại để tới đây. Những chuyện này, Úc Uyển Ương đều hiểu rõ.
Bởi vì tối hôm qua mệt mỏi nên Úc Uyển Ương không có tắm rửa, hiện tại tỉnh lại đã là buổi chiều, cô phải tắm một cái để được thoải mái.
Úc Uyển Ương có chút lười biếng đi tới vali của Thư Hoài Đạt, tùy tiện cầm lên cái sơ mi mà nàng thường mặc, định tắm xong rồi mặc.
Thư Hoài Đạt cũng tranh thủ tới bàn làm việc lấy tài liệu định mở video để hợp, nghe được động tĩnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vừa nhìn lên nàng liền quên mình phải làm cái gì.
Áo sơ mi hoàn mỹ bao phủ dáng người cân xứng, bình thường Thư Hoài Đạt mở hai nút trên cùng, mà Úc Uyển Ương thì lại mở tới ba nút, cổ áo mở ra lộ rõ xương quai xanh cùng với phong cảnh như ẩn như hiện. Da thịt bóng loáng, trằng mịn lộ ra ngoài, nhìn xuống chút nữa, một cặp chân dài lộ rõ...
Mặt Thư Hoài Đạt lập tức nóng lên, lại không dám nhìn nhiều thêm nữa.
Sau khi Thư Hoài Đạt xong việc, đi tìm Úc Uyển Ương, thì thấy nàng ở quầy bar uống nước trái cây chơi điện thoại. Thư Hoài Đạt cười cười, còn biết tửu lượng của mình không tốt.
Thấy rãnh rỗi, Thư Hoài Đạt đem giấy trải ra bàn, hai ngón tay cầm bút chì, nhiều lần ngẩng đầu lên nhìn về phía người đang ưu nhã ngồi đó, sau đó cúi đầu cẩn thận phác thảo.
Không nhớ rõ bao lâu, bên tai vang lên âm thanh hiếu kỳ của Úc Uyển Ương: "Hoài Đạt, chị đang vẽ em sao?" Nhìn bức họa quần áo cùng tư thái này, hẳn là không phải tự mình đa tình rồi.
"Ân." Thư Hoài Đạt không có quay đầu nhìn Úc Uyển Ương, hết sức chuyện chú miêu tả thần thái. Cho đến khi nét vẻ cuối cùng hoàn thành, mới lặng lẽ thở ra một hơi.
"Vẽ xong?" Úc Uyển Ương thấy nàng bỏ bút xuống, cười hỏi.
"Ân, đã xong." Thư Hoài Đạt chống lại đôi mắt của nàng. Vốn không định cho cô nhìn thấy bức họa, ai biết càng vẽ càng tập trung, cũng quên luôn che đậy.
Úc Uyển Ương đến gần một chút, phát hiện ánh mắt của Thư Hoài Đạt vẫn không đặt trên người mình, liền thuận thế ngồi lên đùi nàng, áo sơ mi bị kéo lên, đùi trắng nõn lộ ra.
"Hoài Đạt, chị thích vẽ sao?" Hai tay Úc Uyển Ương vòng qua eo của nàng, sau đó hoàn toàn thả lỏng dựa lên người nàng.
Nói đến vẽ, Thư Hoài Đạt có chút im lặng, sau đó gật gật đầu, mím môi cười: "Ân, thời còn đi tới trường, chị có học qua, sau này nếu công việc được rãnh cũng sẽ dành chút thời gian để vẽ, coi như không có bỏ phế." Nói, ánh mắt nàng nhu hòa nhìn bản phác thảo nàng vừa vẽ Úc Uyển Ương xong, nụ cười thản nhiên hiện trên mặt.
Úc Uyển Ương cười nhẹ, nâng cằm Thư Hoài Đạt lên, muốn nàng nhìn mình, ngữ khí trêu tức: "Người thật ở chỗ này, chị còn lo nhìn bức họa, xem ra lực hấp dẫn của em không đủ rồi, thật sự là quá thương tâm mà..." Vừa nói vừa phối hợp luôn biểu tình bi thương, muốn đứng lên nhưng trong ánh mắt đều là ý cười.
Thư Hoài Đạt cưỡng chế sự ngượng ngùng trong lòng, ôm Úc Uyển Ương lại, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, chỉ nghe nàng nỉ non nói: "Chút nữa chị xuống quầy tiếp tân khách sạn lấy va li của em, quần áo của em đều ở bên trong..."
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Đáng thương cho Trầm tiểu thư, Thư tổng ở cách vách thì đang ngọt ngào, mà Trầm tiểu thư của chúng ta chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi. Lại nói, Thư tổng biết hội họa trước kia có thoáng nhắc tới một lần, có chú ý tới không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK