EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Sáng sớm không khí mát mẻ, Thư Hoài Đạt đề nghị cùng nhau tới bờ sông, vì vậy sau khi ăn điểm tâm xong, bốn người nhàn nhã đi tới bờ sông.
Thư Hoài Đạt cùng với Úc Uyển Ương đi ở phía trước, còn Trầm Mộ Ngôn và Cố Thấm Phong đi ở phía sau.
Lại nói tiếp, buổi sáng sau khi thức dậy Cố Thấm Phong không còn cảm giác xấu hổ gì, dù sao tối hôm qua hai người đều tỉnh táo cùng với đối phương thân mật. Mà Trầm Mộ Ngôn cũng cảm thấy, hình như Cố Thấm Phong không né tránh nàng như trước nữa.
Úc Uyển Ương giật giật tay đang nắm tay Thư Hoài Đạt, dư quang thoáng nhìn ra phía sau, Thư Hoài Đạt cảm thấy hiểu rõ, cười rất có thâm ý.
"Hoài Đạt, dòng sông này với con suối nhỏ hôm qua chúng ta đi dạo có phải thông nhau hay không?" Úc Uyển Ương nhấc cầm, tò mò hỏi.
Ánh mắt Thư Hoài Đạt nhìn ra phía xa, mặt sông Bích Ba nhộn nhạo, mặt trời mới lên, ánh nắng chói mắt, mà bên bờ không thiếu ngư dân theo thuyền đánh cá thả lưới xuống dưới. Cảnh tượng này trong thành thị chưa bao giờ được nhìn thấy, Úc Uyển Ương tự nhiên cũng nhìn thêm vài lần.
"Đúng rồi, dòng suối nhỏ kia cuối cùng sẽ chảy vào dòng sông này. Các ngư dân đó trên cơ bản là thôn dân gần làng du lịch, cá ở làng du lịch hầu như là được mua từ chỗ những ngư dân này." Thư Hoài Đạt nói, quay đầu cười cười: "Có lẽ món cá chúng ta ăn tối hôm qua được bắt ở sông này."
Úc Uyển Ương nhất thời lộ ra biểu tình đáng tiếc: "Nhưng tối hôm qua ăn cơm không có cá." Cô hầu như đã quên nhiều vị của món cá mà hôm qua Thư Hoài Đạt đã giúp cô lấy xương rồi bỏ vô chén.
"Chuyện này có thể trách ai? Lần sau em lo mê Weibo hơn là mê ăn cơm, thì đừng ăn nữa, uống nước no bụng là được rồi." Thư Hoài Đạt không cho là đúng lên tiếng, vẻ mặt trêu chọc.
Úc Uyển Ương đang tươi cười lập tức uể oải xuống, buông năm ngón tay ra còn nhẹ nhàng lắc lắc: "Thư Hoài Đạt, chị sao lại nhẫn tâm như vậy, tự chị đi đi, buông ra..."
"Không buông, em lợi hại, em bỏ tay chị ra..."
Hai người ở đằng trước làm như cãi nhau nhưng trên thực tế lại liếc mắt đưa tình làm lông mi Trầm Mộ Ngôn không khỏi run lên, Thư Hoài Đạt thật đúng là, cách yêu đương thật chán chết.
Biểu tình của Trầm Mộ Ngôn đều bị Cố Thấm Phong thu vào trong mắt, trong lòng buồn cười, thấp giọng nói: "Có đôi khi người ngoài thấy không có gì, nhưng đối với hai người yêu nhau mà nói, thì những lúc này lại phá lệ ngọt ngào. Hai người này dùng chân tâm đối với đối phương, lại ở trước mặt đối phương biểu lộ ra con người chân thật nhất của mình, bởi vậy khi em đứng nhìn sẽ thấy hoàn toàn không phù hợp với tình tình trước, nhưng đây mới là chân thật nhất."
Úc Uyển Ương vui vẻ như bây giờ, Cố Thấm Phong rất ít khi nhìn thấy, từ khi rời khỏi Úc gia, Úc Uyển Ương không còn bộ dáng sáng sủa hoạt bát nữa. Nhưng từ khi cô ở cùng một chỗ với Thư Hoài Đạt, Cố Thấm Phong cảm giác được Thư Hoài Đạt đã loại bỏ bi thương trong lòng Úc Uyển Ương, tình yêu mang tới hạnh phúc làm cho cô quên đi ưu sầu suốt thời gian qua.
Trầm Mộ Ngôn nhìn Cố Thấm Phong đang tự mình lâm vào hồi ức, hình như cũng có sự khát khao trong mắt.
Trầm Mộ Ngôn lần nữa cân nhắc những lời trong lòng mình, đi thêm vài bước nữa, nàng mới cầm tay Cố Thấm Phong, trịnh trọng nói: "Tiểu Phong tử, nếu chị đồng ý, ở trước mặt em hãy lộ ra mặt chân thật nhất đi. Ở trước mặt em, chị không cần duy trì khoảng cách giống như đối với những người khác, chị cảm thấy làm sao khiến chị vui vẻ thì nói cho em biết, dù sao chúng ta cũng đang bắt đầu trên con đường yêu đương không phải sao?"
Nói xong câu cuối, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh sáng trong mắt chớp động.
Đột nhiên Cố Thấm Phong thấy có chút ngượng ngùng, đã nói phải làm bạn, nhưng bên miệng Trầm Mộ Ngôn luôn nói tới nói chuyện yêu đương. Nhưng nếu phải phản bác, cô lại không biết phản bác như thế nào? Tối hôm qua, nàng thậm chí còn vì không muốn Trầm Mộ Ngôn thất vọng mà chủ động hôn nàng nữa chứ.
Nếu không phải trong lòng có khúc mắc, chỉ sợ cô đã sớm rơi vào cạm bẫy của Trầm Mộ Ngôn rồi. Nhưng chuyện này quá đẹp nên nàng mới sợ hãi, chưa bắt đầu đã nghĩ sẽ kết thúc.
Vì không để Trầm Mộ Ngôn thất vọng, Cố Thấm Phong mỉm cười trả lời: "Được, chị sẽ thử."
Trầm Mộ Ngôn mặt mày hớn hở, xa xăm nói: "Tiểu Phong tử, sáng nay vừa thức dậy, chị liền đuổi em về thay quần áo, còn chưa kịp hỏi chị, tối qua ngủ có ngon không?"
"Không được tốt lắm." Cố Thấm Phong chọn mi nói.
"Không được tốt lắm là sao? Dù sao cũng phải có lý do chứ?" Trầm Mộ Ngôn lung lay cánh tay Cố Thấm Phong, cay mày nũng nịu hỏi.
Cố Thấm Phong phát hiện Trầm Mộ Ngôn lại làm nũng với cô, nếu cứng rắn với mình chắc chắn không được rồi. Một hai lần làm nũng thành công, đoán chừng cả Trầm Mộ Ngôn cũng không biết, đường đường là Trầm đại tiểu thư lại đi trên con đường làm nũng để đạt được mục đích càng ngày càng xa.
Cố Thấm Phong trầm ngân một lúc lâu, dừng chân lại nói: "Rất cứng rắn, không thoải mái."
"Cái gì?" Trầm Mộ Ngôn thiếu chút nữa nghĩ mình nghe lầm, nàng cũng dừng chân lại, hỏi ngược lại: "Chị đùa cái gì? Em không phải là tảng đá, sao có thể cứng rắn được chứ?"
Cố Thấm Phong ôm hai tay đánh giá Trầm Mộ Ngôn, nhìn từ trên xuống dưới, khẳng định nói: "Thật sự rất cứng, một chút cũng không thoải mái."
Trầm Mộ Ngôn mở to mắt, lại bắt được ý cười trong mắt Cố Thấm Phong, nàng lập tức hiểu rõ mà nheo hai mắt lại, khóe miệng lộ ra tươi cười, đưa tay ôm chặt bả vai Cố Thấm Phong: "Chị có phải đã lén lúc sờ em không? Sau đó vì để che dấu mới cố ý nói với em như vậy?"
Trầm Mộ Ngôn vừa nói xong, sắc mặt Cố Thấm Phong thay đổi nhanh chóng, có chút ngượng ngùng, có chút buồn bực, một bộ dáng nói không nên lời.
"Bị em nói trúng tim đen rồi?" Hai tay Trầm Mộ Ngôn trượt xuống eo Cố Thấm Phong, ôm chặt, Cố Thấm Phong chỉ có thể đưa tay để trên đầu vai nàng, thân mật như vậy, làm cho ý cười trên mặt Trầm Mộ Ngôn càng sâu hơn, âm thanh trầm thấp: "Tiểu Phong tử, chị muốn sờ thì cứ sờ đi, em cũng không phải không cho chị sờ. Trái lại, em còn ước chị sờ em nữa, càng lưu manh càng tốt..."
"Trầm Mộ Ngôn, buông tay ra!" Mặt Cố Thấm Phong đỏ như máu, Trầm Mộ Ngôn dựa càng ngày càng gần, tay cô cản cũng càng ngày càng không có lực.
Cố Thấm Phong căn bản không đẩy Trầm Mộ Ngôn ra được, eo nàng bị tay của Trầm Mộ Ngôn ôm trọn một vòng, bụng phẳng lì của hai người cũng dán sát với nhau. Khoảng cách gần như vậy, cô không chỉ cảm nhân được thân thể mềm mại của Trầm Mộ Ngôn, mà còn đáy mắt khát vọng của nàng, nồng đậm lại trần đầy áp lực.
Cô biết,Trầm Mộ Ngôn đã cố gắng đè xuống dục vọng đối với người mình thích, đơn giản chỉ vì cô nói muốn bắt đầu từ tình bạn trước.
Hiểu rõ như vậy nên khí lực của Cố Thấm Phong như bong bóng bị xì hơi, không hề phản kháng để Trầm Mộ Ngôn ôm cô vào lòng. Âm thanh Cố Thấm Phong cũng theo đó mềm nũng, ôm cổ nàng, nói nhỏ bên tai: "Chỗ này nhiều ngư dân như vậy, em không sợ có người nhìn thấy sao?"
Trầm Mộ Ngôn cười tươi như ánh sáng ban mai, trong lời nói tràn đầy khinh thường lại ôn nhu rất nhiều: "Thấy thì thế nào? Em ôm người mình thích một cái thì có vấn đề gì? Muốn nhìn tất là xem trọng, dù sao hai chúng ta cũng nhìn đẹp mắt như vậy!"
Cố Thấm Phong nở nụ cười, nhẹ nhàng đánh lên đầu vai Trầm Mộ Ngôn: "Chưa bao giờ thấy ai có trình độ tự kỷ cao như em vậy đó."
Trầm Mộ Ngôn cũng không phản bác, chỉ ở bên tai Cố Thấm Phong thở dài một tiếng, trong mắt ôn nhu vô cùng: "Để cho Hoài Đạt với tiểu Úc muội muội thế giới hai người đi, chúng ta đừng quấy rầy. Chúng ta ở chỗ, cho em ôm một chút thôi."
Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, cái ôm lại ấm áp như vậy. Tâm Cố Thấm Phong lập tức mềm nhũn, bên tai lần nữa được nghe lời thổ lộ chân thành: "Tiểu Phong tử, em thât sự thật sự thích chị..."
Ánh mặt trời vẫn xán lạn như trước, bên bờ các ngư dẫn vẫn đang bận rộn làm việc của mình, không có ai chú ý tới một cảnh đẹp đẽ như vậy.
Thời gian qua rất nhanh, một ngày mát mẻ cũng bắt đầu âm trầm xuống.
Sau khi ăn cơm chiều xong, Thư Hoài Đạt dẫn Úc Uyển Ương đến bậc thang gần phòng khách ngồi hóng mát, gió đêm thổi nhè nhẹ, rất dễ làm người ta thấy buồn ngủ.
Úc Uyển Ương dựa vào lòng Thư Hoài Đạt, nhìn ánh trăng hình lưỡi liềm ở một góc chân trời, nhẹ giọng nói: "Hoài Đạt, chiều mai chúng ta phải trở về rồi."
Tay Thư Hoài Đạt ôm chặt đầu vai cô, trả lời: "Đúng rồi, chiều ngày mai chúng ta trở về, nơi này cách nội thành khá xa, chắc phải xuất phát thật sớm."
Úc Uyển Ương nhất thời không nở, mím môi không nói lời nào. Thư Hoài Đạt hình như cảm nhận được cái gì đó, cúi đầu cười cười: "Uyển Ương, sao vậy? Rất thích chỗ này, nên không nở đi về sao?"
Xem ra nàng dẫn Úc Uyển Ương tới chỗ này là đúng rồi, khó có chỗ khiến cho tâm tình thả lỏng như vậy, chỉ là cuối cùng cũng phải đi về. Úc Uyển Ương quyến luyến như vậy cũng lay qua cho Thư Hoài Đạt.
Trong lòng Úc Uyển Ương thấy có chút khó chịu, cố thu hồi vẻ mặt luyến tiếc, lên tiếng: "Đúng, chỗ này với bên ngoài giống như hoàn toàn tách biệt, nếu không phải mỗi ngày có nhân viện tới phục vụ chúng ta, em cứ nghĩ đây là thế ngoại đào nguyên. Có thể ở thành thị quá lâu, cho nên em rất thích sinh hoạt như vậy, mỗi ngày không có chuyện gì làm bản thân thấy phiền lòng, cuộc sống vô cùng đơn giản, có chị, có em, như vậy thật tốt."
Sinh hoạt chân thật như vậy, quá thật làm lòng người lưu luyến không thôi.
Thư Hoài Đạt phải gánh vác một công ty lớn như vậy, Úc Uyển Ương còn có chuyện phải làm, còn chưa rời khỏi giới giải trí, hai người còn quá nhiều chuyện cần phải giải quyết.
Cảm nhận được sự thất lạc của Úc Uyển Ương, đèn đường mờ ảo nhưng hai tròng mắt Thư Hoài Đạt vẫn sáng ngời minh mẫn, nàng nhéo nhéo mũi Úc Uyển Ương, ôn nhu nói: "Sinh hoạt như vậy, mỗi ngày chúng ta vẫn có thể trải qua không phải sao? Mặc dù trở về sẽ có lúc bận rộn, nhưng cho dù có bận rộn chúng ta vẫn sẽ nghĩ về nhau. Thế ngoại đào nguyên không phải lúc nào cũng có thể tận hưởng, nhưng nó vẫn luôn tồn tại trong lòng chúng ta."
Úc Uyển Ương nghe được lời nói uyển chuyển du dương như vậy, trong mắt tràn ngập ý cười, ngẩng đầu khẽ hôn cằm của nàng, trêu tức nói: "Bây giờ tùy tiện chị cũng có thể nói ra những lời ngọt ngào như vậy, xem ra em phải làm tốt công tác dự phòng rồi, đề phòng chị tùy tiền nói chuyện với người khác nhưng lại làm người ta ái mộ không thôi."
Khóe môi Thư Hoài Đạt cong lên, hỏi: "Chẳng lẽ em không thích chị như vậy sao?"
"Em..." Úc Uyển Ương cảm giác trên mặt mình đột nhiên nóng lên, nửa ngày nói không được một câu hoàn chỉnh.
"Ân?" Thư Hoài Đạt thấy như vậy càng nổi lên hứng thú, dựa sát thêm vào, ánh mắt thâm thúy.
Úc Uyển Ương tưởng rằng Thư Hoài Đạt muốn hôn mình, tuy rằng ngượng ngùng, nhưng dù sao đây cũng là chuyện thường ngày, cũng nhắm mắt lại yên lặng chờ đợi.
Ai biết Thư Hoài Đạt lại đổi hướng, dán môi lên vàng tai cô, nhẹ nhàng cười nói: "Nếu như em thích chỗ này như vậy, chúng ta sẽ sắp xếp thời gian để nghỉ dài hạn, rồi tới đây hưởng thụ thế giới mà chúng ta mong muốn."
Đợi lâu như vậy, môi mềm thì không tới, lại chỉ nghe được nàng nói như vậy, nháy mắt Úc Uyển Ương biết mình đã bị đùa giỡn. Cô làm bộ đẩy Thư Hoài Đạt, cả giận: "Thư Hoài Đạt, chị lại khi dễ em!"
Thư Hoài Đạt không tránh không né, chặt chẽ đem Úc Uyển Ương ôm vào ngực, cúi đầu bật cười thành tiếng, nàng thản nhiên nói: "Uyển Ương, em còn chưa nói với chị, em có thích hay không?"
Úc Uyển Ương nào nghĩ Thư Hoài Đạt lại cố chấp như vậy, thế nào cũng nghe chính mình trả lời mới chịu, nhưng cô biết chắc cái Thư Hoài Đạt muốn cô nói không phải là cô thích chỗ này.
Không thể nào giả bộ tức giận được nữa, cô trừng mắt rồi vòng tay qua cổ Thư Hoài Đạt, cười quyến rũ, tiến tới cắn nhẹ vành tai nàng, nỉ non nhỏ nhẹ: "Chị không phải muốn nghe em nói câu nói kia sao? Vậy chị hãy nghe cho kỹ, mặc kệ là chỗ nào cũng được, chỉ cần được ở bên cạnh chị, em đều thích, mà thích nhất chính là chị..."
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Chuẩn bị sẵn sàng, chương tiếp theo bắt đầu xuất quỹ.
Danh Sách Chương: