• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.

-----------------------
Thư Hoài Đạt đáp ứng Trầm Mộ Ngôn đi Trầm gia ăn cơm, thứ bảy nàng ở nhà xử lý một ít chuyện, buổi chiều rất sớm liền lái xe hướng Trầm gia mà đi tới.

Người làm nhanh chóng đưa Thư Hoài Đạt vào phòng ăn rồi sau đó quay trở về nhà bếp. Trầm Mộ Ngôn lúc này đang ngồi ở bàn ăn đã được dọn lên mấy món mà chơi điện thoại di động.
"A, cậu đến rồi à?" - Trầm Mộ Ngôn cũng không quay đầu lại, chỉ dựa vào tiếng bước chân mà nhận biết người đến.

"Ừ, hôm nay cậu không ra ngoài sao?" - Thư Hoài Đạt ngồi vào bên cạnh, nhìn thấy nàng một bộ quần áo chỉnh tề, thế nhưng trên chân lại mang một đôi dép lê, hiển nhiên không phải là đến giờ mà về nhà ăn cơm. Nàng là người không quy củ như vậy, chỉ là về nhà ăn một bữa cơm còn đổi dép lê.
"Chẳng muốn đi ra ngoài, rốt cục nhịn đến được cuối tuần rồi, không cho mình ở nhà mà thoải mái nghỉ ngơi sao?" - Trầm Mộ Ngôn một bên chơi game một bên nói.

Nàng đối với Thư Hoài Đạt một người cuồng công việc này, nàng chỉ hận là không thể tránh xa khỏi cô ấy, chỉ sợ một ngày chính bản thân mình bị đồng hóa theo cùng. Nàng cũng không muốn bản thân mình giống Thư Hoài Đạt, ngày nghỉ cũng không nhàn rỗi, cho dù ở nhà cũng đều phải bận bịu công tác.
Thư Hoài Đạt cười nhưng không nói, Trầm Mộ Ngôn lại hỏi, "Cậu còn ở nhà ba mẹ sao, không trở về nhà chồng của cậu bên kia?" 

"Không." - Thư Hoài Đạt hiện tại chỉ cần nghĩ đến căn nhà mà mình ở mấy năm kia, rất có khả năng những lúc mình không có ở nhà, thì Chung Dật Minh liền dẫn người trở về, khiến cho cả người nàng liền không thoải mái.
Lúc Trầm Mộ Ngôn đang muốn tiếp tục trêu đùa nàng, thì phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm ổn cùng thanh âm nam tính cởi mở của tuổi trung niên, "Hoài Đạt đến rồi a, Mộ Ngôn, làm sao lại không gọi ba ba?"

Thư Hoài Đạt liền vội vàng đứng lên chào hỏi, "Chú Trầm, dì Dương."
Trầm Bách Phúc Kiến liền nở nụ cười, cùng Dương Ấu Thiến ngồi vào vị trí chủ nhà trên bàn ăn rồi xua tay, ý bảo không cần khách khí. Dương Ấu Thiến cười nói, "Ngồi đi ngồi đi, đến nơi này rồi con còn khách khí làm gì."

Đối với người bạn tốt của con gái này, Trầm Bách Phúc Kiến cùng Dương Ấu Thiến cực kì yêu thích, trình độ thương yêu so ra không kém gì với sự thương yêu dành cho con gái ruột Trầm Mộ Ngôn. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, Thư Hoài Đạt luôn biểu lộ ra là một người cực kì ngoan ngoãn, sau khi lớn lên thì liền không cần nói đến, học nghiệp cùng sự nghiệp cũng rất thành công, so với con gái chỉ luôn biết gây chuyện của mình, thực không biết là tốt hơn bao nhiêu lần.
"Chú Trầm và dì Dương dạo gần đây thân thể vẫn khỏe chứ?" - Thư Hoài Đạt mỉm cười ngồi xuống - "Lúc con ở nhà, ba mẹ thường nhắc đến hai người, thực sự là muốn gặp hai người lắm rồi."

"Thân thể còn không phải là luôn khỏe như vậy sao?" - Trầm Bách Phúc Kiến thở dài, ngược lại khiển trách Trầm Mộ Ngôn - "Nếu như Mộ Ngôn có thể hiểu chuyện, giống như con, chính là chú có sống dở chết dở nằm trên giường thì cũng có thể nhảy dựng lên được."
Đối với phương diện công ty, ông cũng không cần lo lắng. Thành tựu của Trầm Mộ Ngôn bây giờ vẫn có thể để cho người ta nhìn được, ông không cầu mở rộng công ty, chỉ mong Mộ Ngôn có thể trông coi được công ty, thì ông cũng đã thỏa mãn lắm rồi.

Nhưng vấn đề là, ông rất coi trọng đại sự chung thân cả đời của con gái. Một đứa con gái xuất thân đàng hoàng, có gia có thế, như thế nào lại cùng với một số người vớ vẩn mà qua qua lại lại, còn ra thể thống gì?
"Xì.." - Trầm Mộ Ngôn dừng chơi điện thoại, tựa lưng vào ghế dựa mà lười nhác nói - "Ba, mẹ, con đã sớm nói, để cho ba mẹ đem con cùng Thư Hoài Đạt đổi đi, để con đi làm con gái mà chú Thư và dì Lê, đỡ cho hai người suốt ngày cứ khen Hoài Đạt thật tốt thật tốt."

Thư Hoài Đạt trấn an nói, "Chú Trầm, dì Dương, hai người đừng quá lo lắng. Hiện tại Mộ Ngôn đã thu liễm tính tình rất nhiều rồi, sau đó sẽ không tái phạm."
"Cậu cứ lắm miệng.." - Trầm Mộ Ngôn liếc nhìn Thư Hoài Đạt mà nói.

"Con.." - Dương Ấu Thiến vỗ vỗ Trầm Mộ Ngôn - "Đứa nhỏ này, đúng là không biết lịch sự."
Thức ăn đều được người làm đưa lên. Trầm Bách Phúc Kiến lại nói, "Hoài Đạt, chú không tiện giúp cháu, cháu muốn ăn gì cứ gắp, hoặc là nói Mộ Ngôn gắp cho cháu, đừng khách khí."
"Con đã biết." - Thư Hoài Đạt chờ hai người lớn trong nhà cầm đũa lên xong thì nàng mới nhấc lên bát đũa của chính mình.

Sau khi ăn xong, Trầm Bách Phúc Kiến cùng Thư Hoài Đạt dời bước đi về phòng khách. Trầm Bách Phúc Kiến tự mình pha trà đưa cho nàng, ông hỏi, "Dạo gần đây công việc thế nào rồi?"
"Rất thuận lợi, không có vấn đề gì quá lớn." - Thư Hòai Đạt nói là sự thật, sự việc trong Hoa Duệ chỉ là việc nhỏ, không đáng giá để lấy ra nói.

"Vậy thì tốt." - Ông gật đầu.
Nói về hiện tại, Thư Hoài Đạt ở trên thương trường đã có một chỗ đứng nhất định, so với ông cùng Thư Hòa Thái lúc còn trẻ thì càng hơn một bậc, mà tính tình của nàng không kiêu không vội, nếu như gặp chuyện thì liền bình tĩnh trầm ổn, ở độ tuổi này so với những người khác thì đã là hết sức vĩ đại rồi.

Thư Hoài Đạt nâng tay nhấp một ngụm trà, lại nghe Trầm Bách Phúc Kiến hỏi tiếp, "Nghe nói Dật Minh xuất ngoại?"
"Vâng, công ty của Chung gia ở nước ngoài xảy ra chút vấn đề, nhất định phải để tổng công ty phái người sang xử lý."

"Nghe vậy thì cảm thấy vấn đề không phải nhỏ a. Con cùng Dật Minh sau khi kết hôn hình như chưa từng gặp qua vấn đề lớn như vậy." - Trầm Bách Phúc Kiến nhận xét.
Trầm Mộ Ngôn lúc này đến gần, khuỷu tay tựa vào ghế dựa sau lưng Thư Hoài Đạt mà cười giễu nói, "Baba, ba nên hỏi cậu ấy, dự định khi nào thì sinh con a?" - Trầm Mộ Ngôn cười như yêu tinh mà nhìn Thư Hoài Đạt - "Có đúng hay không Hoài Đạt?"

"Con không thấy ngại khi nói điều này à?" - Trầm Bách Phúc Kiến nhìn con gái, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép - "Con mau mau tìm một người đàn ông về nhà cho ba. Nhắc lại lần nữa, phải là nam, là đàn ông!"
Trầm Bách Phúc Kiến chưa nói đến những vấn đề khác, chỉ riêng việc Trầm Mộ Ngôn cùng với phụ nữ qua qua lại lại, thì ông hoàn toàn không thể chấp nhận được. Lúc trước nghe nói con bé cùng với con nhà ai quan hệ mập mờ thì ông đều không cảm thấy cái gì, chỉ cần bình thường kết giao bạn bè là được, nhưng này là cùng phụ nữ qua lại, đây là giống cái kiểu gì đây?

"Baba gấp cái gì a, còn sớm quá trời." - Trầm Mộ Ngôn khinh thường nói, đi vòng tròn đến bên cạnh Thư Hoài Đạt mà ngồi xuống.
"Chú Trầm yên tâm, con sẽ khuyên bảo Mộ Ngôn." - Thư Hoài Đạt có ý riêng, lúc nói xong thì chỉ nhìn nàng một cái.

Trầm Mộ Ngôn thầm nghĩ trong lòng, chà chà, còn muốn trả thù chính mình vừa nãy nói baba nên hỏi cô ấy lúc nào thì sinh con đây mà.
Sắc trời không còn sớm, ba người hàn huyên một lúc thì sau đó Thư Hoài Đạt liền nói lời cáo từ, Trầm Bách Phúc Kiến để cho Trầm Mộ Ngôn tiễn nàng ra ngoài. Thư Hoài Đạt cùng Trầm Mộ Ngôn sóng vai mà đi đến gara, Trầm Mộ Ngôn hỏi, "Cậu dự định ở mãi nhà ba mẹ à, đây cũng không phải là một cái biện pháp, sớm một chút giải quyết chuyện vẫn là tốt hơn."

"Mình.." - Thư Hoài Đạt đang muốn trả lời, điện thoại di động liền vang lên - "Chờ một chút, mình tiếp điện thoại."
Bước chân nàng dừng lại, vì trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ Dật Minh. Nàng tiếp máy, "Alo?"

"Vợ à, em đang ăn cơm tối sao?" - Chung Dật Minh giọng nói ôn hòa từ đầu dây bên kia truyền đến.
"Ăn rồi, ở nhà Mộ Ngôn."

"Phía bên này của anh cũng không còn sớm, đã muốn sắp nghỉ ngơi." - Chung Dật Minh đứng ở cửa sổ, nhìn tòa nhà cao tầng đối diện được ánh hoàng hôn bao trùm một màu vàng nhạt, một tay khác của hắn cầm một tấm danh thiếp, đó là số của một người phụ nữ nước ngoài mới vừa cho hắn ngày hôm nay.
"Ừ, vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút."

"Được rồi, vậy ngày mai anh lại gọi cho em." - Chung Dật Minh bất đắc dĩ cúp điện thoại.

Câu đầu tiên của Thư Hoài Đạt, người vợ của mình, đã khiến cho hắn không còn muốn tiếp tục đối thoại. Rõ ràng hắn rất muốn đối với nàng có một chút cảm giác kích tình giữa hai vợ chồng, cũng muốn nghe nàng quan tâm mình nhiều hơn, nhưng là trước đây Thư Hoài Đạt có thể thân thiết với hắn vài câu, gần đây lại không biết làm sao, rất khó cùng nàng có thể nói thêm được vài câu.
Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn số điện thoại trên danh thiếp, còn có cuộc trò chuyện gần nhất ghi lại trên nhật ký điện thoại, trước cuộc gọi với Thư Hoài Đạt, thì dãy số trên đó cùng với dãy số trên danh thiếp trên tay hắn là hoàn toàn đồng nhất.

"Hoài Đạt, mình cảm thấy hành động của cậu càng ngày càng khó nắm bắt." - Trầm Mộ Ngôn chế nhạo nói - "Suy tính một chút, cậu định làm rõ mọi chuyện hay không?"
Nàng thật ra đối với cách làm của Thư Hoài Đạt thật không đồng ý cho lắm, nếu phát hiện vấn đề, tại sao còn muốn ngụy trang che giấu. Nói thẳng ra, ly hôn không phải là xong rồi hay sao? Loại đàn ông ăn trong bát nghĩ trong nồi này, không ly hôn thì còn giữ lại làm cái gì?

Nàng tuy rằng giao du rất nhiều người, nhưng là cũng chưa từng làm ra chuyện có lỗi với đối phương.
"Mộ Ngôn, cậu cảm thấy, mình phải làm gì?" - Thư Hoài Đạt than thở, trong thanh âm so với thường ngày có thêm chút phiền muộn.

Nàng để tay lên ngực tự hỏi, làm cho nàng đem chuyện của Chung Dật Minh mà nuốt vào bụng, xem như không có, xem chưa chưa từng biết qua là chuyện không thể nào. Chuyện này ở trong lòng nàng đã tạo thành một cái kén khó gỡ, nhưng mà đối với phương pháp mở cái kén này ra như thế này, thì nàng không dám ra quyết định một cách dễ dàng.
"Mình cảm thấy?" - Trầm Mộ Ngôn ôm ngực cười nói - "Mình cảm thấy, chính là ly hôn, không có biện pháp khác. Loại đàn ông này cũng chả phải là nhân dân tệ, dính bẩn còn đáng giá được lau sạch mà tiếp tục nhét vào ví tiền."

Đùa gì vậy, nếu nghĩ như vậy chứng minh mị lực của chính mình thật sự không đủ sức hút, vậy thì một đao chặt đứng đứt đường ai nấy đi, miễn cưỡng hôn nhân sẽ khiến cho trong lòng có một cái gai bị mọc ra, đâm đau đến hoảng, khiến cho Thư Hoài Đạt cảm thấy đau nhức đáng sợ.
"Nếu như ba mẹ biết chuyện này, không biết sẽ nghĩ như thế nào." - Thư Hoài Đạt còn giấu không nói cho Thư Hòa Thái cùng Lê Nhu Mẫn biết cũng chính là vì nguyên nhân này, có thể so với việc ly hôn, thứ mà nàng lo lắng nhất chính là việc Thư Hòa Thái cùng Lê Nhu Mẫn sẽ vì việc này mà thương tâm thất vọng.

Trầm Mộ Ngôn chuyển động con mắt, bên môi nứt ra một nụ cười giảo họat, "Nếu cậu sợ thì cùng với Úc Uyển Ương thương lượng một chút, cậu đảm bảo tiền đồ của cô ấy, còn cô ấy thì làm tình phụ dài hạn cho chồng cậu, đồng thời không thể bị đoạt ngôi vợ chính chủ, cậu thấy thế nào?"
Thực sự là một biện pháp vẹn toàn, mặt mũi ở bên ngoài hay vị trí ở trong chăn đều được bảo vệ một cách chu toàn, cũng không cần đưa tới dư luận xôn xao vì vụ ly hôn, lại bảo đảm gia đình hài hòa thật tốt.

"Chớ nói nhảm." - Thư Hoài Đạt liếc mắt Trầm Mộ Ngôn một cái, nhẹ giọng nói - "Úc tiểu thư không phải là loại người như vậy."
Nàng nghiêm túc nhận xét một cách thật lòng như vậy, nàng cảm thấy người như Úc Uyển Ương, nhất định sẽ không giống với loại mà Trầm Mộ Ngôn nói ra trên miệng, vì đồng ý với điều kiện xoa hoa và chấp nhận làm một người thỏa hiệp với những yêu cầu như trên.

"Ái chà." - Trầm Mộ Ngôn lắc đầu - "Thư tổng của mình, cậu không phải là quá tin tưởng người phụ nữ ấy rồi à? Nên nhớ kĩ, một cây là chẳng nên non a, nếu như cô ấy không có làm cái gì, thì chồng của cậu tại sao lại đối với cô ấy lưu luyến hoài như vậy?"
Thư Hoài Đạt chỉ nhìn Trầm Mộ Ngôn mà không nói lời nào, ánh mắt lạnh nhạt chăm chú nhìn Trầm Mộ Ngôn, khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi trong lòng.

"Mình nói, đừng có nhìn mình như vậy!" - Trầm Mộ Ngôn chà xát cánh tay, làm một bộ mặt ghét bỏ - "Sao tự bản thân cậu không suy đoán một chút. Không chừng Úc Uyển Ương kia đã sớm cám dỗ chồng của cậu rồi, chỉ bởi vì có một ít nguyên nhân khó nói nào đó, hiện tại mới làm ra vẻ từ chối như vậy. Xã hội này là đã sớm trở thành cái gì, cậu thật sự cho rằng có người có thể chống lại loại cám dỗ vừa đấm vừa xoa, vừa quyến rũ vừa áp chế như vậy sao?"
Thư Hoài Đạt bỗng nhiên nở nụ cười, độ cong bên môi cũng không biết là cười vì tự giễu hay là vì điều gì khác. Trầm Mộ Ngôn thấy nàng cười thì còn nói thêm, "Đúng rồi, cô ấy còn biết Cố Thấm Phong, mà Cố Thấm Phong là ai? Là người mà một tiểu minh tinh như cô ấy có thể biết sao? Rất rõ ràng cô ấy không giống như cậu nghĩ, đơn giản như vậy."

"Cậu, lần trước chưa nhìn hết bản báo cáo trong văn kiện đúng không?" - Thư Hoài Đạt cắt đứt Trầm Mộ Ngôn đang nói đâu đâu lại.
"A, làm sao vậy, nhìn hết cái gì?" 

"Không có gì." - Thư Hoài Đạt bước về phía trước, nàng khẽ cau mày, Trầm Mộ Ngôn lần trước chưa xem hết báo cáo trong văn kiện, cho nên không biết nguyên nhân vì sao Úc Uyển Ương lại biết Cố Thấm Phong.
"Không được." - Trầm Mộ Ngôn vừa nói vừa đuổi theo - "Cậu phải nghe mình nói một chút a!"

"Ừ, tiếp tục nói."
"Một người đàn ông, nếu như hắn đã ngoại tình quá trớn thì liền chứng minh hắn hoa tâm, đúng không? Hơn nữa đã ngoại tình rồi lại còn để bị phát hiện, vậy thì chứng mình ngoài hoa tâm ra thì hắn còn ngu, không biết khắc phục hậu quả, đúng không?" - Trầm Mộ Ngôn tích cực phân tích cho Thư Hoài Đạt, cũng không quan tâm bản thân mình đang mang dép lê, một đường đi tới gara cùng với Thư Hoài Đạt.

"Đúng." - Thư Hoài Đạt không phản bác, tùy ý để Trầm Mộ Ngôn kéo tay nàng, một đường đi ồn ồn ào ào vô cùng.
"Vì lẽ đó nha, loại này hoa tâm ngu xuẩn như vậy thì giữ lại làm gì. Nhanh nhanh ly hôn, cùng mình đi hái hoa muôn nơi...."

Thư Hoài Đạt bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo thành công đem những chữ còn lại trong miệng Trầm Mộ Ngôn miễn cưỡng nuốt về trong bụng, ấp úng phun ra một câu trái lời - "Aida, ý mình là, theo mình .. phát triển sự nghiệp .. Đúng, phát triển sự nghiệp!"
May mà Thư Hoài Đạt không hề nói gì, chỉ là bình tĩnh nói, "Quay vào nhà đi, mình phải về nhà rồi."

"Xì.." - Trầm Mộ Ngôn hất cánh tay của nàng ra, vừa quay vào nhà vừa oán hận, "Thực sự là có lòng tốt mà không có chỗ dùng, đúng là người không nhìn được lòng tốt." 
Thư Hoài Đạt cầm chìa khóa xe mà đứng rất lâu ở nơi đó, nghĩ lại những lời trêu chọc nhưng thật ra là những lời quan tâm mình của Trầm Mộ Ngôn. Nàng híp lại mắt, nhìn bóng lưng của Trầm Mộ Ngôn, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK