EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
--------------------------
Thời điểm Chung Dật Minh đi nước ngoài công tác thì Thư Hoài Đạt thường xuyên quay về Thư gia ngủ lại. Đây là thói quen của nàng, lần này cũng là như vậy.
Ở Thư gia cực kì chú trọng dinh dưỡng trên bàn ăn. Mỗi buổi sáng, trên bàn ăn đều là những món thanh đạm. Thư Hoài Đạt một bên uống cháo, một bên xem tư liệu trên di động. Những tư liệu này là về hành động gần đây của Chung Dật Minh, điều tra xem dạo gần đây hắn ta đang làm gì.
Mỗi một cuộc điện thoại mà hắn gọi cho ai đều được hiển thị rõ ràng và rành mạch. Khi nàng thấy tên của Úc Uyển Ương hiện lên trong danh sách, động tác đang cầm muỗng khuấy cháo của nàng hơi khựng lại.
"Trong ngoài đều có", Úc Uyển Ương. Thì ra lại đáng giá cho chồng mình cố chấp đến vậy.
"Hoài Đạt."
Một giọng nam trầm ổn hùng hậu vang lên bên cạnh Thư Hoài Đạt. Thư Hòa Thái ngồi vào vị trí đối diện con gái, nhìn thấy con gái ngẩng đầu lên nhìn mình, lúc này ông mới lên tiếng, "Vừa ăn sáng vừa xem điện thoại không tốt đâu."
Thư Hòa Thái năm nay tuổi đã cao, cho nên đã sớm đem cơ nghiệp ở tập đoàn Thịnh Quang do chính một tay mình gầy dựng giao lại cho Thư Hoài Đạt quản lý. Hiện tại, bất quá là chỉ đeo lên mình hai chữ chủ tịch cho có mà thôi.
"Chào ba." - Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng ấn nút khóa màn hình, để điện thoại trở về lại trạng thái màn hình tối.
"Khó có thời gian quay về nhà một chuyến. Lần này con định ở lại bao lâu?" - Thư Hòa Thái hỏi, giọng nói ôn tồn, lông mày giãn ra có vẻ thoải mái, khiến cho khuôn mặt thường xuyên nghiêm túc lại ẩn hiện chút ôn hòa.
Tuy tuổi của ông năm nay đã gần sáu mươi nhưng đôi mắt vẫn ẩn chứa sự anh tuấn. Lúc giơ tay hoặc nhấc chân, đi đứng hoặc ngồi đọc báo đều tồn tại một loại anh khí cùng tao nhã. Theo đó có thể thấy được, phong thái của ông lúc còn trẻ đã từng nho nhã cỡ nào. Sự hữu lễ, khiêm tốn mà Thư Hoài Đạt có được, chính là do thừa hưởng từ ông.
Thư Hoài Đạt mỉm cười hồi đáp, "Hẳn là có thể ở một đoạn thời gian dài."
Thư Hoà Thái tiếp nhận cháo do người làm mang đến. Ông thoáng nhìn bộ dạng cúi đầu của con gái, nàng đang ưu nhã mà chậm rãi đưa từng muỗng chào vào miệng, sắc mặt nhã nhặn. Ông suy nghĩ một chút rồi mới nói, "Con và Dật Minh tuổi cũng không còn nhỏ. Đã đến lúc nên sinh một đứa con rồi."
Lúc trước, khi con gái cùng với Chung Dật Minh bước vào lễ đường, thì bản thân ông cùng với vợ của mình đã từng có thương lượng qua với nhau, không cần thiết phải ép Thư Hoài Đạt ngay lập tức sinh con. Bởi vì Thư Hoài Đạt lúc ấy mới vừa tiếp nhận công ty, quả thật không có thời gian để mang thai và sinh con. Vì vậy, ông và vợ mình đều cảm thấy việc sinh con hẳn là nên để sau khi mọi việc đã ổn định.
"Ba.." - Thư Hoài Đạt muốn nói lại thôi, không biết phải trả lời như thế nào.
"Công ty đã đi vào sự ổn định. Con cũng đã ba mươi tuổi, thật sự không nên kéo dài." - Trong lời nói của Thư Hòa Thái lộ rõ sự nhắc nhở, chính là muốn nói cho nàng biết, nàng đã không còn lý do gì để cự tuyệt đề nghị này.
Nếu là ở chung không thích hợp, thì cũng sẽ không bình yên như thế mà trải qua nhiều năm. Nếu thích hợp, thì chuyện sinh con không cần phải bàn cãi. Sự nghiệp đã ổn định, gia đình cũng nên thành rồi. Không có trẻ con, thì làm sao giống một gia đình hạnh phúc viên mãn?
Thư Hoài Đạt gật đầu, "Con đã biết."
Thần sắc của nàng tự nhiên, cũng không thể hiện sự bất mãn, khiến cho Thư Hoà Thái vô cùng hài lòng mà gật đầu.
Bữa sáng dừng lại khi câu chuyện của hai ba con đang chạy dần về quá khứ. Thời điểm nàng đi đến công ty và ngồi trong văn phòng, nàng vẫn đang tự hỏi bản thân mình. Nàng có nên nói sự thật về Chung Dật Minh cho ba nàng biết hay không?
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Hiện tại hắn ta vẫn còn đang ở nước ngoài, chuyện sau này thành như thế nào đều rất khó nói.
Thư Hoài Đạt thở dài, tiếp tục cúi đầu xử lý văn kiện của mình. Lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ với dáng người xinh đẹp đi trên đôi giày cao gót đang đon đả đi vào văn phòng làm việc của nàng, rất tự nhiên mà ngồi vào chỗ đối diện.
"Thư tổng, nhớ mình không?" - Trầm Mộ Ngôn nói, vẻ mặt chính là khinh khỉnh hất lên trời.
Thư Hoài Đạt ngẩng đầu, liếc nhìn nàng một chút, "Sao cậu lại đến đây?"
"Mình còn chưa hỏi cậu đây. Tại sao cậu ngày nào cũng chạy về Hoa Duệ vậy? Ở nơi này, từng ngày từng ngày đều chán chết, cậu không cảm thấy vậy sao?' - Trầm Mộ Ngôn gõ gõ mặt bàn, nói.
Trong khoảng thời gian này, không biết làm sao mà Trầm Mộ Ngôn nhìn đâu cũng không vừa mắt. Hẹn một đám phụ nữ nhưng cũng không có ai gợi lên được hứng thú của nàng, cho dù là người nàng mới gặp lần đầu tiên cũng là như vậy. Mỗi đêm đều chỉ có gối chăn làm bạn với nàng, thật sự làm cho nàng có chút tịch mịch.
"Nếu chán như vậy thì đi yêu đương đi." - Thư Hoài Đạt lấy lại văn kiện mà Trầm Mộ Ngôn đang nắm trong tay, tiếp tục nói - "Thứ mình nói là yêu đương nghiêm chỉnh. Tìm một đối tượng thật tốt để kết hôn, đừng có mỗi ngày đều cung cấp cho đám nhà báo những tin tức nóng hổi."
"Lúc trước, Chung Dật Minh cũng thật tốt đúng không? Đứng bên cậu coi như là môn đăng hộ đối. Thế nhưng bây giờ thì sao?" - Trầm Mộ Ngôn không nghe nàng nói, trái lại còn lý lẽ biện luận một phen.
"Cậu cũng không thể vì một người đàn ông không tốt mà nghĩ rằng tất cả đàn ông trên thế giới này đều như vậy. Bởi vì sợ hãi kết quả xấu mà không dám bắt đầu, đây cũng không phải tác phong của cậu." - Thư Hoài Đạt nói, nàng cảm thấy mình không thể hồi tâm chuyển hướng cho Trầm Mộ Ngôn được.
"Mình chưa bao giờ sợ hãi việc phải tiếp nhận một kết quả xấu." - Trầm Mộ Ngôn nói, khóe môi khẽ cong lên, xem ra nụ cười này có chút trào phúng - "Thế nhưng trong toàn bộ những kết quả xấu, thứ mà mình ghét nhất chính là hai chữ phản bội."
Động tác ký tên của Thư Hoài Đạt khẽ dừng lại, ngòi bút tiếp xúc với mặt giấy, nhẹ nhàng mà chấm xuống một giọt mực nhỏ. Để đến khi Thư Hoài Đạt ý thức được, thì nơi góc giấy trắng tinh đã hiện lên một chấm mực màu đen rất rõ.
"Ngày hôm nay ba đã nhắc nhở mình. Ông muốn bồng cháu." - Thư Hoài Đạt thở dài, đóng nắp bút máy lại, tựa lưng vào ghế dựa.
"Cậu thì sao?" - Trầm Mộ Ngôn chỉ cảm thấy sự việc càng ngày càng thú vị - "Có rất nhiều "ổ khóa" ngoài kia có thể mở được "chìa khóa" chồng cậu đấy, cậu có muốn không?"
"Nói chuyện nên biết rụt rè." - Ánh mắt của Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng quét nàng một chút, nhưng không có nói rõ câu mà nàng nói kia là đúng hay sai.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Cậu .." - Trầm Mộ Ngôn còn chưa nói hết thì điện thoại nội tuyến trên bàn làm việc vang lên. Thư Hoài Đạt ra hiệu cho Trầm Mộ Ngôn dừng nói, sau đó nhận điện thoại.
"Thư tổng, Úc Uyển Ương tiểu thư muốn gặp cô." - Nữ thư ký lễ phép thông báo.
Đáy mắt của Thư Hoài Đạt phảng phất chút kinh ngạc, sau đó mới trả lời, "Để cô ấy vào đi."
Trầm Mộ Ngôn không nói lời nào, đến cuối cùng là vị quý nhân nào có thể khiến cho Thư tổng đây gạt qua cuộc nói chuyện giữa cô ấy với mình mà mời người đó vào. Nàng thực sự rất tò mò.
Thanh âm giào cao gót của Úc Uyển Ương chạm lên sàn nhà. Trầm Mộ Ngôn xoay đầu, khóe miệng nàng cong lên lần thứ hai khi nhìn thấy nàng. Hóa ra là một người phụ nữ.
Không đợi Úc Uyển Ương mở miệng, Thư Hoài Đạt là người lên tiếng trước, "Có chuyện gì sao?"
"Thư tổng, cô.." - Úc Uyển Ương đứng trước bàn, lời nói chưa vuột ra khỏi miệng lại bị ánh nhìn của người phụ nữ bên cạnh làm cho chặn lại. Tướng mạo của cô ấy thực sự rất diễm lệ, nhưng ánh mắt của cô ấy hình như đang lộ ra sự hứng thú đối với mình.
Thư Hoài Đạt dĩ nhiên cũng chú ý đến đôi mắt đang tỏa sáng của Trầm Mộ Ngôn, cùng với biểu hiện không thích của Úc Uyển Ương. Nàng mở miệng nói, "Mộ Ngôn, nếu như trong này quá mức tẻ nhạt thì cậu có thể đi ra ngoài."
Trầm Mộ Ngôn lúc này mới thu hồi lại ánh mắt đang đặt trên người Úc Uyển Ương. Đáy lòng nàng thầm mắng, tâm cơ của Thư Hoài Đạt đúng là không thể đùa giỡn được, này có khác gì nói thẳng nàng đừng nên nhìn chằm chằm Úc Uyển Ương đây sao?
Đã không có ánh mắt nóng như lửa kia. Úc Uyển Ương lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn chú ít. Nàng nhìn chăm chăm khuôn mặt lịch sự tao nhã của Thư Hoài Đạt, nhẹ giọng nói, "Thư tổng, bộ phim "Tích Ngôn" kia, tôi không nghĩ mình sẽ tiếp nhận."
Thư Hoài Đạt vẻ mặt bình thản hỏi, "Lý do."
Đoàn phim "Tích Ngôn" đã bước đầu được thành lập, diễn viên cho bộ phim này cơ hồ cũng đã được định ra. Việc duy nhất phải chờ là tổ đội quay phim đang bận quay cho "Diệc Sinh". Sau khi bộ phim "Diệc Sinh" kết thúc, thì tổ đội này mới có thể quay cho "Tích Ngôn" được. Và Úc Uyển Ương chính là diễn viên chính trong bộ phim này.
Úc Uyển Ương nhắm mắt, lần thứ hai mở ra kèm theo một hơi thở dài, "Điều này thực sự quá lớn mật."
Nói đến đây, Thư Hoài Đạt tự nhiên hiểu ý tứ của Úc Uyển Ương. Nàng đứng lên, đi vòng qua bàn làm việc. Lúc đi tới bên cạnh Úc Uyển Ương, thì trong tay nàng đã cầm sẵn kịch bản.
"Phương diện nào khiến Úc tiểu thư không hài lòng?" - Thư Hoài Đạt đứng chen ngang tầm nhìn giữa Trầm Mộ Ngôn và Úc Uyển Ương, chặn lại ánh mắt của Trầm Mộ Ngôn.
Trầm Mộ Ngôn đỡ trán, đây là hành động gì thế, che chở cho con gái à? Chẳng lẽ nhìn một cái cũng có thể đem lên mặt báo giải trí, biến thành cái tin nóng được sao?
"Đây là đồng tính luyến ái." - Úc Uyển Ương lùi về sau, đáp.
Đây là lần thứ hai các nàng đứng gần nhau như vậy. Đứng ở bên cạnh cô ấy, Úc Uyển Ương có thể ngửi rõ một mùi hương nhàn nhạt được tỏa ra từ người của Thư Hoài Đạt. Úc Uyển Ương chắc chắn là không ghét mùi hương này, chỉ là nàng vẫn bài xích cùng người khác quá mức thân cận, trừ bỏ Cố Thấm Phong là bạn từ nhỏ của nàng.
Thư Hoài Đạt cao hơn Úc Uyển Ương một chút, khí chất thanh nhã, biểu hiện cơ hồ rất bình tĩnh.
"Thì làm sao?" - Thư Hoài Đạt mỉm cười, đáy mắt tỏa ra một chút độ ấm.
Úc Uyển Ương nhất thời sửng sốt. Lần trước không có chú ý, thế nên lần này nàng đã nhìn rõ ràng rồi. Thư Hoài Đạt có mội đôi mắt hoa đào, đuôi mắt hơi cong. Lúc nàng biểu hiện thái độ lạnh nhạt với mọi người thì đôi mắt này như được ẩn giấu, nhưng khi đôi mắt này nhiễm đầy ý cười cùng ấm áp, thì sẽ khiến cho người ta có một loại ảo giác mơ màng. Chỉ là, người có đôi mắt này, tính cách dịu dàng như vậy, tại sao lại có những khoảnh khắc lạnh nhạt giống như thế kia đây?
"Thư tổng không cảm thấy, này quá mạo hiểm sao? - Úc Uyển Ương siết chặt hai bàn tay vào với nhau, thấp giọng nói.
Thư Hoài Đạt vốn đã sớm đoán được ý tứ của nàng. Cho nên nàng cũng không phản bác ý kiến của Úc Uyển Ương. Chỉ đơn giản là rút kịch bản từ trong tay ra, lật xem một chút, sau đó mới nói, "Nếu như loại trừ phương diện đồng tính luyến ái ra, thì Úc tiểu thư cảm thấy câu chuyện này như thế nào?"
"Rất bình thường." - Úc Uyển Ương thậm chí không cần nghĩ, liền nói.
"Tích Ngôn" là câu chuyện kể về tiểu thư khuê các Trác Tinh Tuyền cùng với con hát Lan Nguyệt. Vào lần đại thọ thứ bảy mươi của bà nội Trác Tinh Truyền, Trác phủ cho mời một đoàn kịch để hát hí khúc. Vào lúc này đây, ánh mắt của tiểu thư khuê các Trác Tinh Tuyền liền lưu lại trên Lan Nguyệt, người nổi tiếng nhất trong đoàn kịch với vở "Bá Vương Biệt Cơ". Khi đó, Lan Nguyệt đều cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của Trác Tinh Tuyền. Trải qua một đoạn thời gian dài dây dưa và trốn tránh, cuối cùng Lan Nguyệt cũng đã có can đảm đối mặt với tình cảm này.
Nhưng kết thúc của bộ phim này lại khiến cho lòng người cảm thấy buồn bã. Trác phủ giam lỏng Trác Tinh Tuyền, mặt khác hướng về đoàn kịch tạo áp lực. Lan Nguyệt bởi vì không thể phụ bạc ân tình của trưởng tổ đoàn kịch, cho nên đã nhẫn tâm bỏ qua tấm lòng của Trác Tinh Tuyền mà rời đi.Nếu là đổi thành tình yêu giữa nam và nữ, bộ phim này thật sự chẳng có chút điểm nhấn nào cả.
"Nội dung bộ phim thì bình thường, nhưng tình yêu đồng tính này lại chính là điểm sáng nhất của bộ phim." - Thư Hoài Đạt giao kịch bản cho nàng - "Sự cấm kị, chính là thứ mà bộ phim muốn nói đến, là ý nghĩa của bộ phim."
"Nhưng là.."
"Không có nhưng là. Úc tiểu thư hãy nhớ kĩ, gây nên tranh luận là điều không thể tránh khỏi. Nhưng có tranh luận, mới có chú ý, có chú ý, sẽ có thu hoạch." - Ý cười của Thư Hoài Đạt không biết từ khi nào đã biến mất, chỉ là ngữ khí vẫn bình thản - "Úc tiểu thư không cần chú ý đến loại tình cảm này, chỉ cần diễn tốt vai của mình là được rồi."
Vào lúc này, Trầm Mộ Ngôn không nhịn được liền chen vào, "Ái chà, em gái nhỏ. Nếu không nhập tâm được vào nhân vật thì tìm chị đây, chị sẽ hỗ trợ cho em thật tốt."
Câu nói tùy tiện của Trầm Mộ Ngôn làm cho Úc Uyển Ương nổi lên một trận da gà. Tại sao người đứng đắn như Thư Hòai Đạt lại có thể làm bạn với một người có tính cách "ác liệt" như vậy?
"Được rồi, Úc tiểu thư còn chuyện gì sao?" - Thư Hoài Đạt hỏi Úc Uyển Ương. Một ngón tay cong lên, gõ nhẹ lên mặt bàn, ra hiệu cho Trầm Mộ Ngôn tốt nhất là nên ngậm miệng lại.
Úc Uyển Ương lắc đầu, liếc nhìn Thư Hoài Đạt một cái liền rời khỏi văn phòng. Chỉ là sau khi không còn bóng lưng che chở của Thư Hoài Đạt, thì ánh nhìn của Trầm Mộ Ngôn lại thẳng tắp mà chiếu lên bóng lưng của Úc Uyển Ương. Mãi đến khi Úc Uyển Ương rời khỏi văn phòng thì Trầm Mộ Ngôn mới cười như không cười mà quay đầu nhìn lại Thư Hoài Đạt.
"Úc Uyển Ương này là loại hình mà mình thích." - Trầm Mộ Ngôn nói, nhìn Thư Hoài Đạt.
Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt của cô ấy, thì Trầm Mộ Ngôn liền hận không thể đem nàng nhúng chàm. Ánh mắt bình tĩnh, đuôi mắt hẹp dài kiều mị, thời điểm nàng hơi nheo lại sẽ lộ ra một cỗ mị thái từ lúc mới sinh. Đây là một đôi mắt hồ ly quá mức xinh đẹp. Người phụ nữ yêu nghiệt như vậy, chỉ sợ một khi nàng có hứng leo lên giường của người khác, phỏng chừng không có bao nhiêu người có thể chống cự được.
Chẳng trách Chung Dật Minh bất chấp như vậy. Nếu như để cho Úc Uyển Ương hầu hạ hắn, thì coi như đám phụ nữ mà lúc trước hắn chơi qua đều không tính là gì.
"Cậu muốn tranh đoạt cùng với Dật Minh, cướp lấy Úc Uyển Ương về tay sao?" - Thư Hoài Đạt cảm thấy khả năng này rất lớn. Trầm Mộ Ngôn chính là loại người dám nghĩ dám làm, điểm này nàng đã biết từ sớm.
"Cậu cảm thấy ai sẽ thắng?"
Thư Hoài Đạt suy nghĩ một chút, gỡ bỏ nụ cười trên môi xuống, "Mình cảm thấy hai người chẳng có người nào là chiếm được cô ấy. Cho dù là đem cô ấy chèn ép đến mức nào."
Nếu như Úc Uyển Ương có thể đơn giản như thế mà bị đánh động, nói vậy thì Chung Dật Minh đã thắng từ lâu rồi. Nơi nào còn đến phiên Trầm Mộ Ngôn chen vào đây?
Trầm Mộ Ngôn suy tư một chút, sau đó cười thâm ý nói, "Có Thư Tổng che chở thì ai dám chèn ép cô ấy đây."
Thư Hoài Đạt từ chối không cho ý kiến. "Trong ngoài đều có", Úc Uyển Ương. Nàng chỉ mong cô ấy đừng làm cho mình thất vọng.
.
.
.
Editor: Thư tổng ôn nhu quá đi mất, cầu bao dưỡng.
Danh Sách Chương: