• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.

----------------------------
Bên trong phim trường của "Diệc Sinh", tiến độ quay chụp cứ như vậy mà hừng hực tiến hành.

"A..." - Úc Uyển Ương bên môi nở ra một nụ cười với độ cong trào phúng - "Ngươi là ai, tại sao dám ngăn cản đường đi của ta?"
Tay phải của nàng vững vàng mà siết chặt chuôi kiếm, lời nói mang đậm nét trào phúng, ánh mắt vẫn như cũ mà nhìn chằm chặp đối phương, một khắc cũng không thả lỏng.

Nam diễn viên đối diện vẻ mặt rõ ràng hoang mang, nhưng hắn ta ra vẻ trấn định, rút kiếm đáp, "Ngươi đừng vội tỏ ra hung hăng, cửa điện này nếu như người muốn đi vào, trừ phi đạp lên thi thể của ta!"
"Tránh ra!" - Úc Uyển Ương bước chân áp sát, kiếm chỉ về phía trước, ánh mắt bắn ra một tia máu lạnh khiến cho người khác run sợ, lại thêm một tia hàn quang được lóe lên từ thanh kiếm trong tay, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

"Cắt!" - Chu Nghê hô một tiếng, vỗ tay mà cười - "Cảnh này rất tốt, thông qua!"
Nàng vừa nãy một mực mà nhìn máy thu hình, cho dù chỉ là thông qua màn hình, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự sát khí được tỏa ra từ trên người của Úc Uyển Ương, hơn nữa ánh mắt sắc lạnh được đặt vô cùng đúng chỗ. Cho dù là nhân viên công tác đứng ở bên ngoài, vừa nãy chứng kiến được một màn diễn kia, cũng khiến cho họ không dám thở mạnh một tiếng.

"Ngày hôm nay đến đây thôi, tất cả mọi người về nghỉ ngơi đi." - Chu Nghê cao giọng nói, những cảnh quay còn lại cũng không còn nhiều lắm, có thể ở trong một khoảng thời gian ngắn ngủi nữa là coi như hoàn thành, chính thức đóng máy. Vì lẽ đó bổ sung cho mọi người thêm một ít thời gian nghỉ ngơi cũng không phải là không thể.
"Chu đạo diễn, ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp, Chu đạo diễn."
Không ít diễn viên bắt đầu cùng Chu Nghê chào hỏi, sau đó rời khỏi phim trường. Các diễn viên chính cũng lục đục tiến vào phòng hóa trang để tẩy trang cùng tháo các đạo cụ trên người xuống, Úc Uyển Ương nghỉ ngơi một lúc, đợi cho những người còn lại đi hết, sau cùng nàng mới bắt đầu phần tẩy trang của mình.

"Mạc Quý, Mạc Quý?" - Úc Uyển Ương nhìn xung quanh, không thấy được bóng dáng của bé phụ tá đâu - "Mạc.."
"Đừng kêu nữa, đứa nhỏ này chắc là đi nhà vệ sinh rửa tay rồi." - Thanh âm của Lăng Ỷ từ phía sau truyền đến - "Dạo gần đây cuộc sống thuận lợi quá nhỉ, đại minh tinh?" 

Ngữ điệu kì quái, Úc Uyển Ương mặt mày cau lại, nàng rõ ràng là Lăng Ỷ lúc nãy đã rời đi rồi, tại sao cô ấy lại quay trở lại?
Từ lần va chạm trước kia, Úc Uyển Ương tận lực tránh đi, không muốn cùng Lăng Ỷ trực tiếp va chạm, nàng chưa bao giờ muốn bản thân mình trở thành một người gây chuyện, nhưng giờ đây phiền phức đã tự tìm đến cửa của mình, Úc Uyển Ương cũng không thể lùi bước.

"Cô không phải đã đi rồi sao?" - Úc Uyển Ương nói, một bên đem khuy áo ở trên cổ mở ra, quần áo cổ trang thực phiền, siết cổ nàng thật chặt khiến cho nàng không thoải mái chút nào.
"Nếu như tôi không đi, thì làm sao cô có thể đi vào đây?" - Lăng Ỷ đến gần vài bước, biểu hiện khinh bỉ - "Úc Uyển Ương, cô đây là leo lên giường, thổi gió thì thầm bên gối đại gia nào vậy, công phu không sai nha?" 

Diễn viên chính được định ra trong "Tích Ngôn" rõ ràng là mình, ai ngờ bỗng nhiên lại bị đổi đi, thế nhưng Úc Uyển Ương vẫn được giữ lại, nếu không phải nàng thổi gió bên tai đại gia nào đấy, thì điều này làm sao có thể phát sinh đây?
"Miệng mồm sạch sẽ một chút." - Úc Uyển Ương hơi không kiên nhẫn, cô ấy cứ ở đây như thế này, thì làm sao mình có thể thay quần áo đây?

"Sạch sẽ?" - Lăng Ỷ cười khinh - "Chính cô cũng không sạch sẽ, còn không cho người khác nói sao?" - Lăng Ỷ hùng hổ dọa người, nhưng rơi vào trong đáy mắt của Úc Uyển Ương trông không khác gì một tên hề.
Lăng Ỷ không có cách nào phản kháng lại sự an bài được lãnh đạo đưa ra như vậy, giống như bản thân Úc Uyển Ương lúc trước bị đổi thành nữ thứ là giống nhau. Bất đồng chính là Úc Uyển Ương không lựa chọn tự làm bản thân mình bẽ mặt, chạy đi tìm người khác tính sổ, còn Lăng Ỷ thì lựa chọn đến trước mặt của mình mà mở miệng khiêu khích thật nặng nề.

"Lăng Ỷ, nếu như có thời gian đến tìm tôi mà khiêu khích, thì không bằng hãy dùng phần thời gian này mà cải thiện kĩ năng diễn xuất của cô, đỡ cho phải bị đổi lại thêm lần nữa." - Úc Uyển Ương ngữ khí bình thường, nhưng rất có cường độ đả kích, vừa vặn chạm đến sự tự ái trong lòng Lăng Ỷ.
Dựa vào cái gì lúc trước người mà Hạ Hoằng Diệp yêu thích là Úc Uyển Ương mà không phải là mình? Cho dù sau này khi cả hai không còn là bạn của nhau nữa, thì bản thân mình cũng là người phải trả giá thật lớn. Tại sao người như Úc Uyển Ương đều có thể thoải mái muốn gì được đó, trong khi chính bản thân mình giãy dụa trong đau khổ, cầu mong nhưng lại không thể có được, đây là dựa vào cái gì?

Hơi thở của Lăng Ỷ nặng nề rõ ràng hơn, vốn là kìm nén, nhưng giờ khắc này giống như là một ngọn lửa được bùng cháy lên, liền muốn vung tay thật cao mà giáng xuống.
Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa qua đi, một thanh âm rất quen thuộc len qua khe cửa mà đi vào, "Có người bên trong không, tôi vào nhé?"
Âm thanh của giày cao gót thật thanh thúy, cũng không bén nhọn, từng bước từng bước đi vào bên trong. Thư Hoài Đạt ưu nhã thong thả bước vào trong phòng, mỗi một bước chân giống như là được đo lường khoảng cách cẩn thận, rất cân bằng với nhau. Nàng đứng ở phía sau lưng Lăng Ỷ, cùng mặt đối mặt với Úc Uyển Ương mà mỉm cười.

"Tôi ở bên ngoài tìm Úc tiểu thư thật lâu, thì ra là cô ở bên trong này."
Thư Hoài Đạt ôn nhu mà cười, để cho Úc Uyển Ương nhận lại một trận hoảng hốt nhất thời, trong ấn tượng vài lần gặp mặt trước đó, người này luôn là không dễ dàng mà buông xuống một nụ cười. Cho dù khoảnh khắc lúc cô ấy cười rộ lên, thì bộ dáng này thực sự để cho người khác ghi lòng tạc dạ.
Lăng Ỷ quay đầu nhìn lại, nháy mắt một cái, sự tức giận trong lòng đều được tiêu tan, "Thư tổng?"

Thư Hoài Đạt bình thường vốn rất ít khi xuất hiện, thời điểm lộ diện vì thế cũng không nhiều, nhưng nói về bối cảnh của Thư Hoài Đạt, Lăng Ỷ tuy rằng không am hiểu triệt để nhưng cũng có thể nghe qua lời từ miệng của người khác. Huống chi đây chính là lão bản của công ty mình, như thế nào lại có thể không biết?
Đầu tiên là Cố Thấm Phong, hiện tại lại có thêm một Thư Hoài Đạt xuất hiện, Úc Uyển Ương này thật sự là không thể đụng vào sao?

"Lăng tiểu thư." - Thư Hoài Đạt xoay chuyển ánh mắt, hỏi thăm một chút.
"Hai người các cô có việc, vậy tôi đi trước đây." - Lăng Ỷ miễn cưỡng cười nói, cơ hồ là chạy trối chết sau khi nói xong.

Úc Uyển Ương thờ ơ lạnh nhạt với lời nói này, sau khi Lăng Ỷ đi rồi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, "Cám ơn, Thư tổng."
Nếu như không phải Thư Hoài Đạt xuất hiện, nàng thật sự không biết nên đối phó với bạt tai kia như thế nào, nhưng nói chung sẽ không đứng một bên mà chịu trận.
"Lấy cái gì cám ơn đây?" - Thư Hoài Đạt thong dong bình tĩnh mà hỏi - "Chỉ cần nói một câu qua loa cho xong thì chính là cám ơn sao?"
Úc Uyển Ương nghẹn lời, buông tay nói, "Vậy Thư tổng cứ phân phó đi."

Thư Hoài Đạt này, cô ấy có tiền có thế, còn cần phải báo đáp ân tình sao, chẳng lẽ người càng có tiền thì càng keo kiệt hả?
"Theo tôi đi ăn cơm tối đi."

"Hả?" - Úc Uyển Ương ngây ra - "Cơm tối a, đi nơi nào ăn vậy?"
Trước đó đã cùng nhau ăn cơm qua hai lần, nên thêm một lần nữa thì cũng không sao. Chỉ là số lần gặp nhau giữa mình và Thư Hoài Đạt càng ngày càng nhiều, khiến cho trong lòng nàng cảm thấy quái dị vô cùng, thêm một điều nữa là Chung Dật Minh mỗi ngày đều gọi điện thoại đến quấy rầy mình.

Ừ, ngoài quái dị, thì vẫn là quái dị.
"Tôi muốn đi ăn cơm gia đình." - Thư Hoài Đạt thật ra không thích đi ăn cơm bên ngoài, hơn nữa so sánh món ăn ở trong nhà hàng đặc sắc kia với ở món ăn gia đình, thì nàng càng yêu thích những món ăn mang hương vị gia đình hơn.

"..." - Úc Uyển Ương lần nữa cạn lời, món ăn gia đình thì không thể về nhà ăn sao? Tại sao lại tìm đến mình rồi kéo mình đi ăn món ăn gia đình vậy?
"Ừ, cứ quyết định như vậy đi, ngồi xuống, tôi giúp cô tẩy trang." - Thư Hoài Đạt đặt túi xách xuống, đẩy Úc Uyển Ương ngồi lại trên ghế.

Úc Uyển Ương vì muốn thay đồ nên vừa nãy đã buông mái tóc dài của mình xuống. Thư Hoài Đạt giúp nàng tẩy trang, việc đầu tiên là đem nắp đậy của hộp tẩy trang mở ra, sau đó dùng bông trang điểm chấm một chút rồi chà xát nhẹ lên gương mặt của Úc Uyển Ương, khiến cho nàng sửng sốt vô cùng.
"Thư tổng, tôi có thể tự mình làm.." 

Trong tấm gương trang điểm đối diện, phản chiếu hình ảnh Thư Hoài Đạt đang chăm chú cẩn thận mà cầm bông tẩy trang, chấm loạn loạn trên gương mặt của Úc Uyển Ương, khiến cho tầng trang điểm trên gương mặt kia được xóa mờ, sắc màu thật sự của gương mặt này dần dần được hiện lên dưới bàn tay của Thư Hoài Đạt.
Đầu của Thư Hoài Đạt hơi cúi thấp xuống, bàn tay dùng sức một chút, mềm mại mà nhẹ nhàng lau chùi gò má của Úc Uyển Ương, nhẹ giọng nói, "Để cho Úc tiểu thư tự làm, vậy thì cô muốn để cho tôi chờ tới bao lâu?"

Khuôn mặt vừa lạnh lùng và vừa ngạo kiều, lại mang theo vài phần mị hoặc, cho dù là tháo đi lớp trang điểm thế nhưng vẫn có thể nhìn ra ưu thế của loại nhan sắc này, chỉ cần cô ấy sóng mắt lưu chuyển một cái, thì đều có thể câu đến tận tâm hồn của một người, cứ như vậy mà đi thật sâu vào lòng người.
Nếu như có thể để người như vậy mà thấp giọng cầu xin chính mình, chẳng trách Chung Dật Minh như vậy cố chấp không buông, tướng mạo đẹp của cô ấy, giọng nói nhu hòa mị hoặc có thể thỏa mãn chủ nghĩa đàn ông của hắn. Đây cũng là điều mà mình xác thực làm không được.

"Được rồi." - Thư Hoài Đạt xoay đầu nhìn về phía kính, hiện lên trong lớp kính kia là một Úc Uyển Ương nhu nhược yếu đuối, nếu như đặt nàng ở cổ đại, nhất định có thể làm rối loạn tâm của Quân vương, hồng nhan họa thủy này quả thật không phù hợp với Lý Lan Nguyệt hay là Trác Tinh Tuyền, hai nhân vật trong bộ "Tích Ngôn".
Nhưng một khi nàng đứng dưới ống kính máy quay thì chính là đột phá, không có ai sinh ra thì đã nhận được thành công, đây toàn bộ là sự cố gắng của Úc Uyển Ương.

Đổi trở về quần áo của chính mình, Úc Uyển Ương mang lên một chiếc kính râm cơ hồ có thể che toàn bộ gương mặt. Thư Hoài Đạt không khỏi cười nói, "Nơi chúng ta đi là nhà hàng thuộc quyền quản lý của tôi, không cần che đậy đầy đủ như thế đâu."
"Đi nhà hàng thuộc quyền quản lý của cô?" - Úc Uyển Ương lấy mắt kính xuống nhìn cô - "Không phải là nói đi ăn món ăn gia đình sao?"

"Ừ."
"Vậy không bằng đến nhà tôi là được rồi, tôi nấu cho cô ăn." - Úc Uyển Ương đề nghị, đi nhà hàng ăn đồ ăn gia đình, lại còn nói là đi món ăn gia đình nữa chứ, đúng là treo đầu dê bán thịt chó, Thư Hoài Đạt này cũng không ngoại lệ.

"Nhìn không ra, Úc tiểu thư còn biết nấu cơm?" - Thư Hoài Đạt cảm giác chuyến đi này của mình quả thật là đúng rồi. Nàng thực sự rất ngạc nhiên, "trong ngoài đều có" Úc Uyển Ương đến cuối cùng là còn những điều đáng yêu vụn vặt nào mà trong bản báo cáo chưa ghi lại được nhỉ?
"Đương nhiên, sẽ không khiến Thư tổng thất vọng." - Úc Uyển Ương đắc ý lắc lắc chùm chìa khóa xe trước mặt Thư Hoài Đạt - "Ngày hôm nay tôi có lái xe."

Ý tứ chính là, tôi không ngồi xe của Thư tổng đâu.
Thư Hoài Đạt đi ở phía sau, khóe môi như có như không nở ra một nụ cười.

Lần đầu tiên là đến thăm Úc Uyển Ương, lần thứ hai là đưa cô ấy về nhà, đây là lần thứ ba Thư Hoài Đạt lại đây. Lần này khác xưa, Úc Uyển Ương là người mời nàng vào bên trong.
"Nhà của tôi không xa hoa giống như nhà của Thư tổng, cũng không nên ghét bỏ nha." - Ức Uyển Ương một bên mở cửa, một bên nói với Thư Hoài Đạt đang đứng phía sau lưng mình.

"Thời điểm lần đầu tiên bước vào thì tôi cũng đã biết rồi." - Thư Hoài Đạt cũng trêu chọc mà đáp, xem biểu hiện của Úc Uyển Ương, cũng không phải là cô ấy đang tự giễu, mà là vui đùa, cho nên bản thân mình cũng nên vui đùa mà đáp lại một câu.
Căn hồ này chỉ có một mình Úc Uyển Ương là người ở, cũng không phải là căn hộ ở tại những khu xa hoa, thêm một điều may mắn nữa là không khí ở đây rất trong lành, hoàn cảnh yên tĩnh, hàng xóm ở chung thì khá hòa hợp, ai làm việc của người nấy. Đây là thứ mà Úc Uyển Ương đã cân nhắc khi lần đầu tiên đến đây xem phòng, so với những khu giàu có đầy người ở khác, thì nàng càng yêu thích nơi này hơn.

"Chỉ một mình cô ở đây sao?" - Thư Hoài Đạt vẫn là nhìn xung quanh căn nhà, trang hoàng tinh xảo, sắp xếp gọn gàng, và không có cảm giác cường điệu sự nữ tính quá đáng như một số loại phụ nữ thường thấy ở xã hội ngày nay, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng thư thích.
"Ừ, chỉ có tôi thôi." - Úc Uyển Ương đem túi xách treo lên móc, đi ra vén tay áo lên hỏi - "Làm sao, nhìn không giống a?" 

"Không, rất giống."
Thư Hoài Đạt dĩ nhiên biết căn hộ này chỉ có mình Úc Uyển Ương là người ở, ở trong bản báo cáo trước đó, tất cả những điều này đã hoàn toàn được ghi lại một cách rõ ràng. Nàng hỏi như vậy, chỉ là cảm thấy nếu như mình vừa mới quen một người, thì đây là câu đầu tiên mà bản thân cần phải hỏi.

Úc Uyển Ương mở tủ lạnh ra, nàng đánh giá một lượt nguyên liệu nấu ăn bên trong, hơi nghiêng đầu hỏi, "Thư tổng, đến đây xem một chút đi, có nguyên liệu nào ăn không quen hay không?"
"Đây là cô mua lúc nào vậy?" - Thư Hoài Đạt hoài nghi hỏi, sẽ không phải là những thứ đã được mua từ rất lâu rồi đi?

Úc Uyển Ương vừa buồn cười vừa lắc đầu, nhìn Thư Hoài Đạt, "Thư tổng nghĩ nhiều rồi, đây là sáng sớm hôm nay tôi đi siêu thị mua, toàn là nguyên liệu mới thôi."
Cô ấy nhất định là cho rằng mình đóng phim không có thời gian, cho nên nguyên liệu trong tủ lạnh nhất định sẽ để qua rất nhiều ngày rồi đi. Đáng tiếc là cô ấy đoán sai rồi, đây là chính mình sáng sớm liền rời giường đi siêu thị bên cạnh mà mua.

"Xin lỗi." - Thư Hoài Đạt khóe môi lộ ra một tia cười ngượng - "Nguyên liệu này, món nào cũng được, chính Úc tiểu thư tùy ý lựa chọn là được rồi." 
Cô ấy đã nói như vậy, Úc Uyển Ương liền nhanh tay chọn một vài nguyên liệu để nấu ăn, tính toán làm thanh đạm một chút. Nhớ rõ lần trước cùng Thư Hoài Đạt đi ăn cơm trưa, tuy rằng gọi không ít đồ ăn, nhưng là trong ấn tượng của nàng thì những đồ ăn đấy chỉ toàn là những món thanh đạm.

Vậy thì làm món thanh đạm cho cô ấy ăn thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK