Cậu rất trân trọng cái ôm từ Lục Tịch, từ nhỏ đến giờ chưa từng có ai vỗ về cậu như vậy cả, những người đó chỉ biết nói cậu ghê tởm, nói cậu có bệnh, cho nên cái ôm đó làm Nguyễn Lâm quên hết những muộn phiền, chỉ muốn nhớ kĩ hương vị từ cái ôm của Lục Tịch. Không biết người đó đã dùng loại dầu gội nào mà Nguyễn Lâm cảm thấy rất thơm, hẳn là đắc tiền lắm đây.
Huống hồ tuy cậu nhỏ tuổi nhưng sức lực lại lớn, mặt mũi cũng dễ nhìn, ngành nghề nào cũng đã từng thử qua, tuy cánh tay bó thạch cao có chút phiền toái, nhưng sau đó cậu cũng thành công tìm được việc ở một quán bar gần đó.
Ông chủ quán bar coi trọng gương mặt của cậu, còn cậu thì coi trọng tiền lương ở đây, may mắn có khi còn nhận được tiền boa nữa.
Dù chủ nợ có lương thiện bao nhiêu, thì cậu vẫn là một con nợ.
Hơn nữa người tới đây chơi muôn hình muôn vẻ, đa số không thiển cận, cổ hủ như ở quán trước, có lần Nguyễn Lâm còn tận mắt nhìn thấy hai người đàn ông ôm nhau hôn môi, mà người chung quanh đều vui vẻ ồn ào, chứ không có ai nói “Ghê tởm” cả.
Vậy thì ít nhất cậu không cần phải lo lắng sẽ bị sa thải khi mà xu hướng giới tính của mình bị người ta vạch trần.
Nhưng cũng có chuyện không vừa ý, Nguyễn Lâm đặc biệt không thích đồng phục ở quán bar —— áo sơ mi trắng ở trong phối với áo gi lê đen nhỏ ở bên ngoài, mặc vào cứ kì quái thế nào ấy.
Hơn nữa quán bar ngư long hỗn tạp, mùi thuốc lá, mùi rượu lẫn lộn với mùi nước hoa cao cấp lẫn rẻ tiền, mọi loại mùi xông vào người làm Nguyễn Lâm cứ tưởng mình là con cá được tẩm gia vị chờ được hấp.
Vì thế lúc bưng mâm thức ăn hay trái cây cho khách, cậu cố không hít thở nhiều vì vẫn còn lưu luyến hương thơm từ người Lục Tịch.
Gần đây cậu rất hay nghĩ đến Lục Tịch đến xuất thần, chờ tới khi hồi phục tinh thần thì khóe miệng đã cong lên từ khi nào.
Mới hơn 7 giờ tối, vẫn chưa tới giờ quán bar bận rộn, Nguyễn Lâm làm xong những việc cần làm, theo thói quen tính móc di động ra xem.
Trước kia cậu không có thói quen này, bởi vì trên cơ bản sẽ không có ai tìm cậu hết, nhưng giờ thì khác rồi, tuy vẫn không có ai tìm mình, nhưng mà cậu có WeChat của Lục Tịch đó nha.
Lỡ như, lỡ như Lục Tịch tìm cậu thì sao?
Bây giờ, Nguyễn Lâm đã biết hai chữ Lục Tịch được viết như thế nào rồi, ngày đó lúc thêm Wechat của nhau, Lục Tịch còn trêu cậu một hồi nữa đó.
Thì ra là “Lục” chứ không phải “Lộ” ha, Lục Tịch đúng là có duyên với cậu mà, họ của hai người đều có bộ Kiếm nha.
Cậu ở phía sau bếp nhìn hai chữ “Lục Tịch” mà cười ngây ngô, cười một lát liền cười không nổi nữa.
Cậu bỗng nhiên nghĩ tới Tô Niên.
Thiếu chút nữa thì quên, Lục Tịch thích đàn ông, hiện đang theo đuổi Tô Niên.
Không thể được!
Nhìn là biết ngay Tô Niên không hợp với Lục Tịch ở chỗ nào hết!
Nguyễn Lâm click mở khung chat tính nhắn cho Lục Tịch, nhưng trưởng nhóm gọi cậu đi: “Tiểu Nguyễn ơi? Có khách gọi thực đơn kìa, cậu qua đó xem đi!”
Nguyễn Lâm nhìn giao diện trống không, chỉ dùng một giây đồng hồ để quyết định ngày mai đi tìm Lục Tịch.
Cậu lên tiếng, quăng điện thoại vào tủ đồ cá nhân rồi khóa lại, cầm lấy thực đơn rượu bia ra ngoài.
Sau đó, cậu gặp phải người mà mình vừa thầm mắng lúc nãy.
Tô Niên thấy Nguyễn Lâm cũng sửng sốt, bỏ dở câu chuyện với người bên cạnh, há miệng không nhớ mình đang tính nói đến điều gì, nhìn dáng vẻ ngốc ơi là ngốc.
Nguyễn Lâm đánh đòn phủ đầu, ăn miếng trả miếng với Tô Niên: “Các người đang làm gì?”
Lần trước, cậu che chở cho Lục Tịch, lúc này có người che chở cho Tô Niên.
Người đàn ông ngồi bên cạnh Tô Niên ngước mắt nhìn Nguyễn Lâm, ánh mắt vô cùng bất thiện, nhưng không phải cảnh giác cùng phòng bị, mà là khinh miệt thì đúng hơn, gằn giọng nói: “Nhìn không ra à? Đang yêu đương.”
Nguyễn Lâm lập tức bị nghẹn họng.
Tô Niên sốt ruột, hoảng hốt giải thích: “Không đúng, không đúng.”
Cậu nhăn mặt nhìn người bên cạnh, hoang mang nói: “Không phải cậu nói tới gặp người cậu thích sao?”
Lúc này sự khinh miệt trong mắt người đàn ông đó tiêu tán đi hết, đổi lại là ánh nhìn dịu dàng, cười nói: “Đồ ngốc, người tôi nói là cậu đó.”
Nguyễn Lâm:……
Nguyễn Lâm sắp ói.
Mary Sue, Jack Sue gì gì đó, không phải, là trà xanh mới đúng!
Lục Tịch làm sao bây giờ? Lục Tịch thích Tô Niên như vậy mà, anh ta làm sao đây! Lục Tịch vô cùng tốt bụng thích Tô Niên, mà tên Tô Niên láo lếu này dám một chân đạp hai thuyền ha!
Cậu tức giận trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi.
Dựa theo tính tình trước kia của cậu, thì cuốn menu đã sớm đập vào mặt cặp đôi “Chó má” này rồi, tiếp theo sẽ lăn trên đất đánh nhau túi bụi cho mà xem.
Nhưng cậu lại nhịn, cậu không muốn mang thương tích đi gặp Lục Tịch, Lục Tịch bị tra nam ngoại tình, cậu muốn an ủi Lục Tịch, không thể để Lục Tịch lo lắng cho cậu được.
Cậu hung tợn trừng mắt nhìn Tô Niên, cục tức bị chặn ngay cổ, quả thực muốn làm mình nghẹn chết mà, hỏi với giọng đầy cục súc: “Hai vị tiên sinh yêu cầu cái gì?”
Gã đàn ông đó cố tình làm khó, câu giờ nhìn menu, còn muốn hỏi Tô Ngũ: “Niên Niên, cậu có muốn nếm thử chai này không?”
Nguyễn Lâm nghĩ thầm: Niên Niên á, ọe.
Cậu nghiêm mặt đứng nhìn Tô Niên bày ra vẻ mặt “Muốn từ chối mà còn làm eo” và người đàn ông “Nhu tình mật ý”, cơ hồ là dùng hết công lực của cả đời mới không trợn trắng mắt, tự mình nghẹn cục tức ở trong lòng.
Nghẹn thêm chút nữa là cậu bùng nổ ngay.
Nguyễn Lâm xin thay ca với người khác, lấy di động chạy ra ngoài.
Sợ cánh tay bó bột sẽ làm chậm thời gian thay đồ, cậu mặc luôn bộ quần áo đồng phục; chờ xe buýt sợ trễ, liền ngăn cản một chiếc xe taxi.
Vẻ mặt hầm hầm đầy sát khí của cậu làm cho tài xế tưởng rằng đây là người thuộc băng đảng xã hội đen nào đó, xém chút nữa bỏ qua luôn.
Lăn lộn đến bệnh viện của Lục Tịch đã là 40 phút lúc sau, cậu nôn nóng bất an chờ thang máy, nhưng đến khi vọt chạy tới văn phòng của Lục Tịch, thì người đã đi đâu mất tiêu.