Cậu mệt mỏi lảo đảo bước vào nhà làm Lục Tịch lo lắng, nhìn dáng vẻ thèm ngủ của Nguyễn Lâm hắn nghĩ thầm: Nhóc con này thật biết cách làm người ta lo lắng mà, đã thiếu ngủ như vậy mà còn đi mua đồ ăn sáng, lỡ như giữa đường xảy ra chuyện thì làm sao.
Càng nghĩ càng cảm thấy không thể thả người đi.
Hắn đi lấy một cái chăn mới đưa cho Nguyễn Lâm, rồi đẩy cậu vào phòng ngủ dành cho khách: “Chăn mới đấy, vào đây ngủ một lát.”
Nguyễn Lâm không chịu đi, cứ như cún con sợ bị sen bỏ rơi, nhắm mắt đi theo Lục Tịch vào phòng bếp.
Mặc dù là để ở trong lòng ngực, nhưng bánh bao và trứng gà đã nguội lạnh, may là Lục Tịch không kén chọn, hơn nữa trong nhà cũng không có đồ ăn gì khác, thế là hắn bỏ vào lò vi sóng hâm nóng một chút.
Nguyễn Lâm ngồi xuống phía đối diện bàn ăn, nhất định phải thấy Lục Tịch ăn cơm sáng xong mới được, ngáp ngắn ngáp dài mấy cái liền mà còn ra vẻ mình không sao: “Ăn ngon không? Không biết anh thích ăn gì nên em mua đại…… Dù em có hỏi thì anh cũng sẽ giận, không thèm trả lời em.”
Lục Tịch nghĩ thầm cậu còn biết sẽ chọc tôi giận ha?! Vậy cậu biết mình sai thì phải sửa chớ!
Hắn trừng mắt nhìn Nguyễn Lâm, kết quả mí mắt người đối diện đã muốn sụp xuống, còn cố gắng lấy tay chống đỡ.
Lục Tịch: ……
Hắn hất cằm chỉ chỉ phòng cho khách: “Sắp gục tới nơi rồi còn ngồi ở đây làm gì? Đi ngủ đi.”
Nguyễn Lâm nhỏ giọng rầm rì: “Không cần, em muốn nhìn anh ăn sáng.”
Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn xong có mọc thêm cánh nào không?
Lục Tịch cau mày, ra lệnh: “Đi, ngủ, đi.”
Trước giờ Nguyễn Lâm rất là ngoan ngoãn trước mặt Lục Tịch, thấy anh không vui thì cậu thành thật ngay, “À” một tiếng, không tình nguyện ôm chăn chui vào phòng dành cho khách.
Mấy ngày nay cậu không ngủ ngon, cứ sợ là lúc mình ngủ thì Lục Tịch sẽ về nhà, đêm qua vừa kết thúc làm việc đã chạy tới đây ngồi canh, một đêm cũng chưa ngủ, thế nên sáng nay mới gật gà gật gù trước cửa nhà người ta.
Mà hiện giờ cậu nằm trên chiếc giường lớn rộng rãi, ôm cái chăn có mùi hương nước xả vải mà Lục Tịch hay dùng, vừa nằm xuống là ngủ ngay.
Trước khi chìm vào giấc ngủ còn nghĩ: Viện trưởng Lục thật là dễ thương, sao anh ấy lại tốt như vậy chứ, không ai được quyền đoạt anh ấy khỏi tay mình nha.
Nhưng mà Lục Tịch ăn bánh bao trứng gà, lại bắt đầu phát sầu.
Hắn đã cho người ta vào nhà rồi, chẳng lẽ ngồi ở trong nhà chờ người ta tỉnh dậy sao? Sau đó thì sao, chờ cậu ấy tỉnh dậy thì hai người phải nói gì?
Lục Tịch trái lo phải nghĩ, đứng ngồi không yên, cuối cùng để lại một tờ giấy nhắn cho Nguyễn Lâm, thay áo khoác quyết định đi bệnh viện một chuyến.
“Tôi đến bệnh viện, tỉnh ngủ thì tự về nhà.”
Bác sĩ chủ trị của Nguyễn Lâm không biết viện trưởng đã cho bệnh nhân vào nhà, còn cố ý tới báo cáo tình hình cánh tay cho Lục Tịch.
Đúng là thanh niên mới lớn, hồi phục rất nhanh, chỗ bị gãy xương được nắn vào chỗ như dự đoán.
Bác sĩ chủ trị cười nói với Lục Tịch: “Chắc là anh yên tâm rồi ha?”
Lục Tịch cười gượng hai tiếng, nghĩ thầm mình có khi nào không yên tâm đâu chứ? Bác sĩ trong bệnh viện, y phẩm y thuật hắn đều rõ ràng, gãy xương thôi mà, không có gì phải xoắn xít cả.
Có điều hắn phải hỏi đi hỏi lại cách hồi phục.
Lại…… Lắm miệng hỏi hai lần “Có để lại di chứng gì không, hay trái gió trở trời sẽ đau nhức xương” gì gì đó mà thôi.
Cứ như hắn là người giám hộ của cậu nhóc ấy vậy đó!
Nhưng mà bác sĩ chủ trị vội đi làm việc, Lục Tịch ngồi ở văn phòng không có việc gì làm, thế là lại không tự chủ được mà nhớ tới cái ôm tối hôm qua, hình như mình đã đụng tới cánh tay đó thì phải ha.
Trời ơi!
Giờ này mà còn tâm tư nghĩ tới chuyện tối hôm qua là sao đây viện trưởng Lục?
Lục Tịch đau khổ chà mặt, mạnh mẽ kéo lực chú ý về lại ý nghĩ ban đầu —— Nguyễn Lâm chủ động tháo băng.
Tuy rằng tháo băng sớm cũng không có vấn đề gì, nhưng vẫn nên chờ thêm nửa tháng nữa thì tốt hơn.
Lục Tịch suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là đi lấy hộp cứu thương.
Cầm hộp cứu thương về tới nhà thì Lục Tịch lại do dự.
Theo lý mà nói, lúc này hắn đang giận dữ, về nhà thay băng cho Nguyễn Lâm cứ như là hắn đã tha thứ vậy, không biết sói con có thể hiểu được câu “Lương y như từ mẫu” không nữa.
Lục Tịch nhăn mặt nhíu mày vào nhà, lúc mở cửa ra hắn ngây ngẩn cả người.
Đống đồ bị vứt lung tung ở huyền quan đã được dọn dẹp sạch sẽ, tệp hồ sơ không quan trọng kia được đặt ở trên bàn trà, trong phòng bếp bay tới mùi hương nồng đậm từ canh xương bò hầm, Lục Tịch đấu tranh tư tưởng dữ lắm mới không phản bội tiếng lòng của mình.
Lục Tịch thay giày đi vào phòng bếp: “Nguyễn Lâm ơi?”
Không ai để ý đến hắn.
Trong phòng bếp trống không, chỉ có nồi canh vẫn còn bốc khói, mùi thơm quanh quẩn khắp phòng quyến rũ vị giác.
Lục Tịch cho rằng Nguyễn Lâm thiếu ngủ trầm trọng, chắc là làm đồ ăn xong lại vào phòng ngủ, thế là hắn rón rén đi tới phòng ngủ cho khách, mở cửa ra thì không thấy ai.
Chăn được phơi ở trên ban công, ướt dầm dề, hẳn là vừa giặt xong.
Trên giường được dọn dẹp chỉnh tề, cứ như căn phòng này chưa từng có người ngủ lại vậy.
Có điều trên bàn có một tờ giấy, là tờ giấy mà Lục Tịch đã để lại cho Nguyễn Lâm, phía dưới có thêm một hàng chữ nhỏ: Em về nhà. Anh muốn giận tới bao giờ đây?
Hắn muốn giận tới khi nào nhỉ?
Lục Tịch buồn cười suy nghĩ, cậu nhóc này ngoan thật, chẳng giống với lúc hôn mình gì cả……
Khoan đã, ngừng!
Mắt thấy tư duy lại muốn chạy việt dã, Lục Tịch vội vàng kêu não ngừng lại, cầm tờ giấy đi đến phòng bếp, tự múc cơm và canh cho mình.
Hương vị rất ngon, hơn hẳn tay nghề của mình.
Lục Tịch không tự giác nghĩ đến cậu bạn hiệp sĩ què một tay mà còn bận rộn nấu ăn trong bếp cho mình, sau đó lại nhịn xuống tủi thân và không vui tối hôm qua mà đi dọn dẹp đồ đạc cho mình, khóe môi không nhịn được cong cong.
Lúc dọn đống giấy tờ đó chắc là bực bội lắm ha? Lục Tịch vừa miên man suy nghĩ vừa đi đến tủ lạnh, lập tức ngây ngẩn cả người.
Tủ lạnh bị hắn bỏ bê mấy ngày giờ lại đầy đồ ăn, trái cây được cắt thành từng miếng nhỏ đựng trong hộp, từng hộp từng hộp được xếp gọn gàng.
Tấm ván gỗ trong lòng Lục Tịch lung lay sắp đổ.
Hắn muốn giận tới khi nào nhỉ?
Hình như hắn hết giận rồi.
Hắn nghĩ, nếu…… Nếu mình luyến tiếc từ chối bạn nhỏ, vậy thì…… Thử xem sao?