Loại thuốc này dùng để tăng cường hệ miễn dịch, nhưng là vì tăng cường hệ miễn dịch sẽ không dùng loại thuốc này, nói cách khác, đối phương khẳng định là đã sinh bệnh tương đối nghiêm trọng.
Hắn không phải thần tiên chỉ nhìn hai loại thuốc là đoán được bệnh ngay.
Nguyễn Lâm chống cằm ngồi ở bên cạnh, duỗi cổ nhìn di động, hỏi: “Ai vậy?”
Khẩu khí cảnh giác quả đúng là “Báo động bình giấm chua” mà Lục Tịch quen thuộc nhất, hắn đóng di động lại, nói: “Một người bạn hỏi tôi công dụng thuốc đó mà.”
Hắn nhắc nhở Nguyễn Lâm: “Đừng quên em đã đáp ứng với tôi chuyện gì.”
Nguyễn Lâm đương nhiên nhớ rõ, cúi người không nâng tay, trực tiếp đặt cằm ở trên bàn làm việc của Lục Tịch, nói: “Em, em thắc mắc một chút cũng không được à?”
Lục Tịch dùng bút máy nhẹ nhàng gõ đầu cậu: “Chẳng phải tôi đã trả lời em rồi đó sao bình giấm chua? Nhanh lên, vào phòng ngủ đi, ở đây nhiều chuyện là tôi sẽ đuổi em về nhà đấy nhé.”
Nguyễn Lâm còn ăn vạ, tìm cớ cho mình: “Bạn tới là đuổi em đi ngay, để em ở đây mất mặt lắm à?”
Lục Tịch nghĩ thầm, em cho là tôi không biết em muốn gì sao?
Điều kiện mà mình đề ra bị tên nhóc con này chơi xấu hủy bỏ đi hết, Lục Tịch có hơi lo lắng nếu cậu và Lục Trác đánh nhau, Sở Chấp có cơ bắp là vì chăm chỉ đi phòng tập gym, mà vị Lục tổng này, Lục Tịch mơ hồ nhớ rõ, hồi đó là lưu manh nổi tiếng, một chọi ba đó.
Lấy tính tình hơn thua nhau bằng nắm tay của cậu nhóc này thì nếu giằng co thật thì khẳng định sẽ có hại.
Hắn không cho Nguyễn Lâm có cơ hội chơi xấu, nói: “Đúng vậy, mất mặt lắm. Em nhìn quầng thâm mắt như gấu trúc của em đi, ai dám để em ở đây.”
Nhưng Nguyễn Lâm nào chỉ biết chơi xấu.
Cậu nhìn chằm chằm Lục Tịch một hồi, bỗng nhiên nói: “Vậy anh hôn em một cái đi, hôn xong em sẽ đi ngủ ngay.”
Lục Tịch: “……”
Lúc Lục Trác tới, Lục Tịch vẫn còn đang mắt to nhìn mắt nhỏ với Nguyễn Lâm.
Lục Tịch cảm thấy Nguyễn Lâm đang giả vờ ghen tuông, mục đích chân chính của cậu nhóc là muốn hôn mình.
Đồ sói con tối ngày suy nghĩ vớ vẩn.
Điểm mấu chốt chính là hắn nhớ ngày hôm đó, Nguyễn Lâm cho hắn nụ hôn nơi khóe mắt.
Bạn nhỏ cứng đầu, nhưng môi lại đặc biệt mềm.
Nguyễn Lâm không nằm bò nữa, nhích người lại gần Lục Tịch, giọng nói khàn khàn mong chờ hỏi: “Được không?”
Nhưng mà ngay lúc này, người vừa hẹn với Lục Tịch ở trong điện thoại đẩy cửa bước vào.
Lục Tịch như là cọng rơm được cứu vớt, vội vàng đứng lên sau bàn làm việc, kéo khoảng cách ra khỏi Nguyễn Lâm, dùng sức điều chỉnh cơ mặt nở nụ cười: “Lục tổng tới đây ngồi đi, cậu muốn hỏi tôi điều gì?”
Trái tim vẫn còn đang nhảy loạn, vì không khí ái muội vừa nãy.
Lục Trác vào cửa liền thấy Nguyễn Lâm, nhưng hắn cũng không khách khí, bởi vì hắn có chuyện quan trọng cần hỏi.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Lâm, móc di động ra đưa cho Lục Tịch xem: “Hai chai thuốc này.”
Ánh mắt bên người sáng quắc, Lục Tịch bị hắn nhìn đến lỗ tai bắt đầu nóng lên, cũng không dám nhìn Nguyễn Lâm một cái, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình di động, cẩn thận nghiêm túc đánh giá.
Nguyễn Lâm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng vợ đã dao động!
Rõ ràng thiếu chút nữa đã được hôn viện trưởng Lục!
Người đàn ông này tới không đúng lúc tí nào cả!
Sau khi cậu niệm vài lần “Mình không ghen”, vẫn là thiếu kiên nhẫn, hết sức không vui nói: “Có biết thứ tự trước và sau không?!”
Cậu không ghen, cậu đang tức giận mà thôi.
Bà xã còn chưa nói mình không được nổi giận vì không được hôn nha.
Thật ra từ lúc Lục Trác vào cửa đã cảm giác được bầu không khí quỉ dị giữa hai người này, hắn bất động thanh sắc đánh giá Nguyễn Lâm trong chốc lát, lại nhìn nhìn viện trưởng Lục sống chết không ngẩng đầu lên, nói: “Thật là ngại quá, tôi hơi sốt ruột vì người yêu tôi bị bệnh.”
Nguyễn Lâm: “!”
Lục Trác không biết đã xảy ra chuyện gì, dáng vẻ tạc mao của Nguyễn Lâm trong mắt hắn chính là đang ghen tuông, hơn nữa nhìn dáng vẻ của viện trưởng Lục là biết cách mạng chưa thành công.
Hắn cười cười, như là lơ đãng, chơi xấu: “Đặc biệt đáng yêu, lớn lên trắng nõn sạch sẽ, chọc một câu là đỏ mắt ngay. Lúc cười đôi mắt sáng bừng, hận không thể không chọc nhiều hơn.”
“Còn đặc biệt ngoan, nói chuyện rất là nhỏ nhẹ, sáng sớm còn bóc vỏ trứng gà luộc đút tôi ăn nữa.”
“Chơi game cũng giỏi lắm, chắc cậu không phải là đối thủ đâu.”
Nguyễn Lâm vừa nghe vừa nghĩ thầm: .Viện trưởng Lục nhà tôi đáng yêu hơn người nhà anh gấp ngàn lần, có ai đã từng gặp qua viện trưởng Lục lúc mới vừa tỉnh ngủ chưa? Nghĩ cũng đừng nghĩ, chỉ có mình tôi được chiêm ngưỡng thôi nhé!
.Nói nhỏ nhẹ thì sao, bà xã tôi lúc nói chuyện với tôi còn cười chúm chím nữa kìa!
.Chơi game? Không có việc làm đàng hoàng, bà xã tôi là chuyên gia ngoại khoa nha, không cùng đẳng cấp!
Nhưng mà Lục Trác lại nói: Chậc, tính ra lúc chúng ta gặp nhau là hồi mười mấy tuổi ha, thiếu niên vô tư ha?”
Nguyễn Lâm đen mặt ——
Thiếu niên vô tư ghê gớm lắm hả?! Vô tư thì có gì mà khoe……
Nhưng cậu khá là ganh tị đó, nếu có viện trưởng Lục bầu bạn lúc mình trải qua giai đoạn khó khăn kia, thì thật tốt biết bao.
Cậu ủ rũ, rất ít khi không khí thế nhìn Lục Trác, ánh mắt kia không thể nói có bao nhiêu hâm mộ, nhưng lại không chịu biểu hiện ra ngoài.
Cậu không nhịn được duỗi thẳng chân ở dưới bàn, đặt chân sát với chân viện trưởng Lục, thầm nghĩ: Viện trưởng Lục ơi, anh mau mau lên nha, mau chóng xác định là thích em đi, để em được kiêu ngạo nói với người ta rằng đây là người yêu của tôi.