Có điều hôm nay Nguyễn Lâm không còn dáng vẻ thiếu ngủ, cũng không ngủ gật ngã vào trong nhà, chỉ mang theo một chút chật vật của một đêm không ngủ tới giao đồ ăn sáng: “Hôm nay là bánh bao thịt cua và sữa đậu nành!”
Nói xong liền ngáp một cái thật dài.
Lục Tịch cau mày nhìn cậu, hỏi: “Lại làm ca đêm à?”
Nguyễn Lâm thành thật gật gật đầu, dùng giọng nói có chút được một tấc lại muốn tiến một thước nhưng ở trong lòng Lục Tịch lại vô cùng đáng thương hỏi: “Em buồn ngủ quá, em có thể vào nhà anh ngủ một lát được không?”
Lục Tịch nhận lấy phần đồ ăn sáng, nói: “Vào đây một chút.”
Hắn xoay người bước vào phòng khách, Nguyễn Lâm như cái đuôi đi theo sau.
Hòm thuốc ngày hôm qua không có đất dụng võ bị Lục Tịch ném vào trên bàn trà, hắn lấy ra băng vải, lải nhải quấn băng lên cánh tay Nguyễn Lâm: “Cánh tay còn chưa lành đã chủ động đi tháo băng, cậu không sợ mình bị tàn phế đúng không?”
Nguyễn Lâm tùy ý để hắn làm, thành thành thật thật không nhúc nhích.
Chỉ có vậy thôi mà tim Lục Tịch đập nhanh liên hồi.
Hai người cách nhau rất gần, hắn cơ hồ có thể cảm nhận được độ ấm phát ra từ thân thể Nguyễn Lâm.
Có điều……
Băng bó được một nửa thì Lục Tịch nhận ra điều không đúng, trên người cậu nhóc này sao lại đầy mùi nước hoa và thuốc lá vậy ta?
Trái tim đang đập tán loạn vì bị Nguyễn Lâm bỗng nhiên thổ lộ lại bỗng nhiên cưỡng hôn cuối cùng tìm lại được một chút lý trí, cau mày hỏi Nguyễn Lâm một vấn đề mà đáng lẽ cần được hỏi từ đêm Nguyễn Lâm đụng phải Tô Niên: “Rốt cuộc là cậu đang làm gì vậy? Trực đêm mỗi bữa thì không nói đi, sao mà trên người có đủ thứ mùi vậy hả?”
Nguyễn Lâm vội vàng tránh ra khỏi Lục Tịch, dùng cánh tay đang rãnh rỗi vẫy vẫy cổ áo ngửi mùi: “Khó ngửi lắm hả anh?”
Lục Tịch thắt lại vết băng: “Toàn mùi thuốc lá và rượu.”
Nguyễn Lâm cũng ngửi ra được mùi thuốc lá và rượu trên người mình, có chút ghét bỏ, thuận lý thành chương đưa ra yêu cầu: “Em dùng phòng tắm nhà anh được không?”
Lục Tịch: “…… Không được để tay dính nước.”
Lục Tịch dùng bữa xong thì Nguyễn Lâm mới bước ra khỏi phòng tắm, tay cậu không tiện nên cởi quần áo rất phiền toái, mặc quần áo vào càng tốn thêm thời gian, vì thế tắm rửa xong thì bọc khăn tắm đi ra ngoài luôn.
Đầu tóc vẫn còn sũng nước, hạt nước nhỏ vẫn còn dính ở trên ngực lẫn sau lưng, dưới tác dụng của trọng lực chảy dài trên làn da tạo thành vệt nước vô cùng quyến rũ.
Đường cong cơ bắp của thanh niên mới lớn vô cùng đẹp đẽ, cơ bụng như ẩn như hiện, nhưng rất rắn chắc căng chặt, không hề có chút mỡ thừa nào.
Lúc Lục Tịch nghe thấy động tĩnh quay đầu lại xem thì thấy cảnh tượng như vậy, phản ứng đầu tiên của hắn chính là phi lễ chớ nhìn, gượng ép quay đầu trở về, ho khan hai tiếng che đi xấu hổ, sau đó mới nói: “Cái chăn hôm qua tôi đã hong khô rồi, đặt ở trên giường phòng cho khách đấy, cậu qua đó ngủ đi, còn nữa tay cậu vẫn còn bị thương nên khá là bất tiện, không cần phải giặt khăn và chăn đâu, cứ để đó cho tôi.”
Hồi hộp là nói nhiều ngay.
Nguyễn Lâm “À” một tiếng, dừng nửa giây lại hỏi: “Vậy…… Anh còn giận không? Không phải không cho anh giận đâu, anh cứ giận em đi, nhưng mà anh nói cho em biết anh thích ăn sáng món gì trước được không? Em sợ em không mua đúng món anh thích thôi.”
Người đứng phía sau đang lõa thể nửa người, Lục Tịch nào có dũng khí xoay người sang chỗ khác, mà đưa lưng nói chuyện với Nguyễn Lâm thì quá kì quái, hắn chỉ có thể làm bộ làm tịch mà đi đến huyền quan mang giày vào, nỗ lực ra vẻ mình đang rất là bình thường: “Tôi không cần cậu đưa bữa sáng mỗi ngày, đã mệt như vậy thì về nhà ngủ còn hơn, với lại phải biết tiết kiệm tiền chứ —— cậu còn chưa nói mình làm ở đâu?”
Nguyễn Lâm nói: “Quán bar.”
Sau đó lại nói: “Tiền em kiếm tuy ít hơn anh, nhưng tiền lương với tiền boa cũng không tệ, em cũng chẳng có ý định giữ lại, trừ bỏ mua đồ ăn sáng còn phải trả nợ cho anh nữa, sau này hai đứa mình ở bên nhau, em còn muốn đưa tiền cho anh giữ nữa cơ.”
Lục Tịch theo bản năng tiếp lời ở trong lòng: Tôi quản cậu không nổi sao dám giữ tiền cho cậu được hả? Tôi đâu phải supermom đâu.
Nghĩ cho đã rồi mới thấy không thích hợp, nuốt lại lời muốn nói, nhưng ý nghĩ trước đó đã bị đánh gãy, làm hắn trả lới một cách máy móc: “Dù sao cũng đừng đưa cơm sáng nữa.”
Nguyễn Lâm lại không giận, nói ngay: “Em không đưa thì sẽ có người khác đưa, hay là anh muốn người ta đưa đồ ăn sáng cho anh hả?”
Sở Tổng phong lưu phóng khoáng mười mấy năm, tung hoành tứ hải vô địch thủ, chỉ có thua trong tay Bùi Uyên, lần đầu tiên Lục Tịch chính tai nghe thấy thằng bạn nối khố bị một bạn gay khác gọi là “Người đáng ghét”, mà hắn còn không có lý do để phản bác.
Cười thầm trong bụng cho đã rồi Lục Tịch không biết phải phản ứng thế nào, đôi giày đã mang vào chân từ lâu, không có dũng khí đối mặt với người ta, chỉ có thể căng da đầu xoay người sang chỗ khác, nỗ lực kéo ánh mắt sang một hướng, nói: “Không phải đã nói với cậu à? Sở Chấp là bạn nối khố của tôi, người ta đã có bạn trai rồi, ngày nào cũng ân ân ái ái, nào có thời gian rãnh rỗi để đi giao cơm sáng cho tôi hả tiểu tổ tông?”
Tình địch trong tưởng tượng trong phút chốc được hóa giải, làm cho Nguyễn Lâm phấn chấn lại ngay, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lục Tịch: “Thật không?”
Lục Tịch thật sự sợ sói con giây tiếp theo sẽ chạy tới ôm hắn xoay hai vòng —— Ánh mắt đó thật sự có ý này, hơn nữa Lục Tịch mới phát hiện cậu nhóc này không gầy, cánh tay và cơ bụng đầy rắn chắc, làm hắn cảm thấy Nguyễn Lâm cao hơn hắn nửa cái đầu có thể bế hắn lên dễ dàng.
Vì thế hắn không lấy túi xách hay hồ sơ đặt ở phòng khách nữa, cầm lấy chìa khóa ra ngoài luôn: “Thật sự, tôi lừa cậu làm gì, tôi đi làm đây, cậu vào ngủ đi.”
Đẩy cửa đi ra ngoài mới nhớ tới quyết định tối hôm qua, vì thế lại thò người trở về, nói: “Còn nữa, tỉnh dậy thì ở trong nhà chờ tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Nói xong, đóng cửa lại chuồn mất.
Mà Nguyễn Lâm triệt triệt để để ngủ không được.
Viện trưởng Lục muốn nói gì với mình đây?
Vừa nãy anh ấy còn nói không cho mình giao đồ ăn sáng nữa, có khi nào từ chối mình không?
Chính là anh ấy lại giải thích quan hệ của mình với “Người đáng ghét” kia, hình như không giống với đoạn tuyệt quan hệ với mình thì phải.
Muốn nói gì vậy trời?
Nguyễn Lâm chưa từng yêu đương, theo đuổi Lục Tịch hoàn toàn dựa vào bản năng, còn chọc cho người ta nổi giận thì cậu thật sự không thể tưởng được Lục Tịch sẽ nói với mình cái gì.
Vì thế Nguyễn Lâm nổi giận đổ tội cho Sở Tổng —— “Sở” cái gì “Chấp”, tôi biến anh thành “Sở Khanh” luôn!
Ruột gan cồn cào ngồi trên sô pha chơi với cuộn băng gạt dang dở mà Lục Tịch vừa dùng, di động bên người rung rung.
Viện trưởng Lục nhắn tin qua Wechat cho cậu: Hong khô tóc rồi đi ngủ, máy sấy ở trong ngăn tủ phòng tắm đó.
Cửa sổ vẫn hiện “Đối phương đang nhập……”, Nguyễn Lâm cầm lấy di động không chớp mắt ngồi chờ, nhận được tin nhắn thứ hai từ Lục Tịch: Tỉnh ngủ thì qua phòng tôi tìm áo để mặc, trời lạnh, cẩn thận bị cảm.
Nếu không phải cánh tay vẫn đang nửa tàn phế, thì Nguyễn Lâm đã lăn một vòng trên ghế sô pha rồi.
Cậu có dự cảm, chuyện mà viện trưởng Lục muốn nói với mình nhất định là một chuyện tốt.