Biệt thự nhà phụ huynh Lục Tịch cách khá xa thành phố, 5 giờ chiều hai người lái xe tới đây vừa kịp lúc mẹ Lục đang gói sủi cảo.
Vỏ bánh nhà làm cho nên lớn hơn so với đồ bán trong siêu thị nhiều.
Ba Lục mở cửa đón bọn họ, mẹ Lục nhón người ra khỏi phòng bếp chào hai người, nói: “Về rồi à? Đi rửa tay, ăn trái cây trước đi.”
Nguyễn Lâm không có thói quen ăn vặt, đưa quà cho ba mẹ Lục xong thì đi rửa tay, vào bếp phụ giúp.
Mẹ Lục thuận miệng nói chuyện phiếm với cậu: “Tiểu Nguyễn biết nấu cơm à?”
Lục Tịch nói: “Cơm ở nhà toàn do em ấy nấu đó mẹ, lúc con bị đau bao tử cũng do em ấy dưỡng cho đó.”
Mẹ Lục nhanh tay gói một cái hoành thành đặt lên mâm, nói: “Vậy à, gói cái này với mẹ đi.”
Nguyễn Lâm mất đi quyền lợi trả lời câu hỏi của phụ huynh, yên lặng cầm vỏ bánh học mẹ Lục cách làm sủi cảo, kết quả gói đầu này thì đầu kia hở, niết đầu kia thì đầu này lòi, luống cuống tay chân làm cái đầu tiên, kết quả là dài không ra dài, tròn không ra tròn, xấu không thể tả.
Nguyễn Lâm xấu hổ mà nói: “Con chưa từng học làm sủi cảo bao giờ nên không biết nó khó đến vậy.”
Mẹ Lục tự nhiên mò lại gần, tự cầm miếng vỏ bánh cho nhân vào: “Không sao, làm sủi cảo đơn giản lắm, mẹ chỉ con, nhìn này, con quết một miếng nhân nhỏ……”
Động tác trên tay Nguyễn Lâm dừng lại, ngơ ngác nhìn Lục Tịch.
Lục Tịch đang gặm quả dưa chuột, thấy Nguyễn Lâm nhìn qua, cười dỗ dành, ghé vào sát lỗ tai cậu nói: “Không phải ngày hôm qua đã gọi mẹ sao, anh kể cho Mẫu hậu nghe đó.”
Nguyễn Lâm bị một câu “Mẹ chỉ con” làm cho tay chân luống cuống, gói cái sủi cảo thứ hai còn xấu hơn cái đầu tiên, không chỗ dung thân nói: “Để con đi giúp việc khác ạ.”
Mẹ Lục gói xong miếng sủi cảo trong tay mình, nhìn thoáng qua cái mà Nguyễn Lâm gói, cười cong khóe môi, nắm một cục bột nhét vào trong tay Nguyễn Lâm, rồi nói: “Coi như cái này là cục nhân đi, qua bên kia luyện tập, ở đây không còn nhiều, để mẹ tự làm là được.”
Nói xong bà dùng mu bàn tay vỗ vỗ Lục Tịch: “Trong tủ lạnh có anh đào và dâu tây, con lấy ra cùng ăn với Tiểu Nguyễn đi.”
Nguyễn Lâm tay trái cầm vỏ bánh, tay phải cầm cục bột, ngơ ngơ ngác ngác bị Lục Tịch kéo ra khỏi phòng bếp, mãi cho đến khi ngồi vào trên sô pha, Lục Tịch nhét một quả dâu tây vào miệng mình, thì Nguyễn Lâm mới hoàn hồn, bỗng nhiên nói không đầu không đuôi: “Nhiều năm rồi em không gọi mẹ.”
Lục Tịch còn tưởng cậu không quen, nhéo nhéo ngón tay cậu, nói: “Không sao đâu, từ từ là quen ấy mà.”
Nguyễn Lâm lại nói: “Mẹ dỗ em như dỗ con nít ấy.”
Lục Tịch lại đút thêm một quả dâu cho cậu, cố ý chọc: “Thì sao, ngày thường anh không đối xử tốt với em à?”
Nguyễn Lâm nhìn vào phòng bếp, mẹ Lục đang nói chuyện với ba Lục, không chú ý đến hai người bọn họ, tiếng TV cũng rất lớn, vì thế cậu tiến đến trước mặt Lục Tịch, cắn một cái lên cánh môi Lục Tịch, nói: “Có anh thì có tất cả.”
Lục Tịch cũng nhìn thoáng qua phòng bếp, đánh bạo ôm sau lưng Nguyễn Lâm, lén lút hôn người ta, đầu lưỡi còn chưa kịp vươn ra, tay đã bị Nguyễn Lâm bắt lấy, ngón áp út cộm cộm cái gì đó.
Lục Tịch: “……”
Hắn nhìn chằm chằm cái vòng tròn trên ngón áp út, hoảng loạn, muốn nói cái nhẫn trong túi mình còn chưa kịp móc ra thì đã bị tên nhóc này giành trước rồi, còn muốn hỏi đã cầu hôn chưa, hắn đã đồng ý đâu mà đã đeo nhẫn rồi, kết quả lại hỏi một câu không thể hiểu được: “Em mua hồi nào đấy?”
Nguyễn Lâm nhiệt liệt nhìn hắn: “Lúc mua đồ cho chú và dì đấy, em tính tối về nhà cầu hôn anh, mà anh hôn một cái làm em chịu hết nổi, em sốt ruột muốn quấn lấy anh.”
Cậu sờ sờ chiếc nhẫn, hơi ngượng ngùng: “Là nhẫn bạc thôi, em mới lãnh lương chưa có nhiều tiền, nhưng sau này có thêm tiền thì em sẽ mua cái khác cho anh.”
Kế hoạch cầu hôn của hắn vào ngày hôm nay lại bị sói con giành trước rồi.
Lục Tịch nghẹn nửa ngày, rốt cuộc nghẹn ra một chữ: “Được.”
Lúc này sủi cảo trong nồi đã chín, ba Lục hoàn thành công tác trợ lý, đi ra khỏi phòng bếp để mẹ Lục xào rau, thấy hai đứa nhỏ đang quấn quít, thế là ho khan một tiếng, rồi đi lên thư phòng ở tầng hai.
Lục Tịch vừa sờ vào túi tính lấy hộp nhẫn ra, bị tiếng ho khan của ba mình làm cho giật mình, bắt lấy điều khiển từ xa đổi kênh TV, nói bâng quơ: “Đài truyền hình nào có tiệc mừng cuối năm vậy ha?”
Lúc ăn tối Lục Tịch mới tìm lại được bản thân, sói con cầu hôn cũng được mà hắn cầu hôn cũng tốt, dù sao con người cũng có hai bàn tay mà.
Hắn bình tĩnh lại, cùng Nguyễn Lâm nói chuyện phiếm với ba mẹ đến hơn 11 giờ, sờ sờ hộp nhẫn trong túi, đứng lên nói: “Ba, mẹ, không còn sớm nữa, con với Nguyễn Lâm về nhà trước đây, hai người nhớ nghỉ ngơi sớm.”
Mẹ Lục nói: “Con đợi chút.”
Sau đó từ ngăn dưới bàn trà lấy ra một hộp nhung đỏ, đưa cho Lục Tịch: “Cái này là bà nội tặng cho mẹ lúc mẹ gả cho ba con, mẹ tính tặng cho vợ của con, như mà tình huống của con lại khác, cho nên mẹ tặng cái này cho Tiểu Nguyễn.”
Lục Tịch vuốt cái hộp trong túi mình, khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm mẹ lại đang chơi xỏ mình đấy à.
Hắn giơ lên chiếc nhẫn vừa đeo được mấy tiếng của mình: “Mẹ ơi, bọn con có nhẫn rồi, hơn nữa cái nhẫn này của phụ nữ mà, hai đứa con sao mang được.”
Mẹ Lục lấy gối đánh hắn: “Ai bảo phải mang vào.”
Quá tam ba bận nha, Lục Tịch tâm bất cam tình bất nguyện, Nguyễn Lâm lạc hậu còn chưa tính, tại sao mẹ mình cũng hồ đồ theo luôn rồi.
Nhưng mà Nguyễn Lâm ngoan ngoãn, đứng ở bên cạnh Lục Tịch nói: “Cảm ơn mẹ, cảm ơn ba.”
Cậu nhận cái hộp, còn mở ra nhìn nữa.
Đây là Nguyên Đán náo nhiệt nhất mà cậu từng trải qua, thật sự là quá mức kích động luôn ấy, trong khoảng thời gian ngắn không nhận ra cảm xúc không thích hợp của Lục Tịch, lên xe còn ôm Lục Tịch nữa: “Hay là anh mang vào thử xem, tay anh thon dài chắc mang vừa đó?”
Lục Tịch tâm như tro tàn, hoàn toàn từ bỏ thời cơ và bầu không khí, móc ra một đôi nhẫn khác từ trong túi quần mình, nói: “Vậy là cặp nhẫn này không có chỗ đeo rồi.”
Đến phiên Nguyễn Lâm trợn tròn mắt.
Mãi cho đến khi về nhà, Nguyễn Lâm còn đuổi theo Lục Tịch hỏi: “Anh mua nhẫn hồi nào vậy?”
Cậu theo hoài không bỏ, Lục Tịch không nói cho cậu nghe thì cậu theo sát Lục Tịch khắp nơi, sau đó đợi lúc Lục Tịch thay đồ đi ngủ thì kéo người ta nằm xuống giường, ánh mắt nóng cháy đến nóng người: “Nói cho em đi mà.”
Lục Tịch bị cậu áp chế không thể động đậy, chỉ có thể thẳng thắn: “Ngày đó lúc em uống nhiều luôn miệng nói sợ anh không thích em, sợ anh không cần em. Thế là ngày hôm sau anh liền đi mua nhẫn, miễn cho em suy nghĩ lung tung.”
Lục Tịch sờ sờ ngón tay đang niết cằm mình, nói tiếp: “Nguyễn Nguyễn này, bọn mình gặp nhau lúc anh không ngờ tới, lúc em tỏ tình anh cũng chưa hiểu rõ lòng mình, cho nên mới trốn tránh em.”
Nguyễn Lâm chôn đầu ở cổ hắn, như chú chó con đang uống nước liếm người hắn, lúc hắn nói đến “Trốn tránh em”, như là mang thù cắn một cái lên xương quai xanh của hắn.
Lục Tịch buồn cười mà kéo người trong ngực mình ra, hôn một cái trấn an: “Lúc ấy anh luôn suy nghĩ, thích là thế nào, nhưng giờ anh hiểu ra rồi.”
“Thích là muốn ở cạnh em, muốn làm chuyện lăn giường với em, lăn xong thì muốn nói mấy lời âu yếm.”
Hai người bốn bàn tay, mỗi người đeo hai cái nhẫn, trong túi Nguyễn Lâm còn có một đôi, Lục Tịch vuốt ve dắt lấy tay Nguyễn Lâm, biến thành mười ngón tay nắm lấy nhau, hai đôi nhẫn hòa thành một, hắn nói với Nguyễn Lâm một câu âu yếm lãng mạn nhất: “Nguyễn Nguyễn, anh yêu em.”
Nguyễn Lâm hôn Lục Tịch, che lấp giọng nói run rẩy, khàn khàn của mình: “Em cũng yêu anh.”
Đồng hồ treo tường trong phòng ngủ nảy lên từng tiếng, kim phút cuối cùng cũng hợp với kim giờ, chào đón một năm mới.
Hai người ôm hôn trong phòng ngủ.
Mỗi năm qua đi, chúng ta sẽ vẫn luôn ở bên nhau.