Cậu mở miệng ra rồi khép lại, sau đó lại mở ra, chần chờ nói: “Viện trưởng Lục không sai……”
Nói xong tự mình nhăn mày trước, an ủi người khác thiệt là khó quá đi mà, mấy từ an ủi đi đâu hết rồi.
Lục Tịch rốt cuộc cũng buông lỏng tay ra, xoay đầu nhìn về phía cậu, cười nhợt nhạt.
Giọng nói rất nhỏ, cứ như là đã cố hết sức, tốc độ cũng chậm đi: “Tôi biết.”
Nguyễn Lâm bị cái liếc mắt này làm cho hết hồn, viện trưởng Lục không vui làm cho cậu rất bất lực, không biết phải làm sao.
Cậu ngây ngơ nhìn Lục Tịch, sau đó thấy Lục Tịch từ từ nghiêng, nghiêng, đầu dựa vào trên vai mình.
Nguyễn Lâm chỉ sửng sốt một giây, sau đó siết chặt cánh tay ôm lấy Lục Tịch vào sát ngực mình, tạo thành một vòng bảo vệ kiên cố, hệ thống ngôn ngữ vừa được sạc điện phục hồi lại chức năng: “Ngoan ngoan, ôm một cái là hết buồn nha.”
Cậu lặp đi lặp lại động tác vuốt tóc Lục Tịch, như là đang dỗ trẻ nhỏ: “Không khó chịu nha.”
Lục Tịch an tĩnh dựa cả người vào trong ngực Nguyễn Lâm, nỗi bất an ban nãy bỗng nhiên tan biến vào không khí.
Từ lúc vừa mới kết thúc giải phẫu, từ lúc ra khỏi phòng tiêu độc thay quần áo, Lục Tịch vẫn luôn hỗn hỗn loạn loạn, cho đến khi bị Nguyễn Lâm tìm được, bị Nguyễn Lâm ôm vào trong ngực, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Nguyễn Lâm, thì hắn mới chậm rãi bắt được một chút chân thật.
Hắn gặp thất bại trong phẫu thuật, không phải đang nằm mơ, cũng hoàn toàn không thể vãn hồi.
Kỳ thật hắn cũng không có yếu ớt như vậy đâu.
Ba mẹ hắn đều là làm bác sĩ, trước khi dấn thân vào con đường này hắn đã hiểu được rằng: Bác sĩ là người chữa bệnh, chứ không phải là người cứu mạng. Không có một bác sĩ nào dám chắc chắn mình sẽ cướp lấy bệnh nhân từ tay Tử Thần cả, dù bọn họ dốc hết sức lực, thì cũng không có khả năng mọi việc sẽ được như ý muốn.
Hiểu được và làm được đạo lý này là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, đặc biệt là dưới tình huống hắn chưa hề chuẩn bị tâm lý chút nào cả.
Hắn rất khổ sở, nhưng từ lúc hắn nói với Nguyễn Lâm cái câu kia “Không cứu được người”, thì hắn đã bình tĩnh lại.
Hắn nhận ra nhân viên y tế nào cũng sẽ có ngày trải qua chuyện tồi tệ như thế này thôi.
Lục Tịch hít sâu một hơi, sau đó giật giật cánh tay giữ chặt cánh tay mà Nguyễn Lâm vẫn luôn nhẹ nhàng xoa hắn, thanh âm không còn run run nữa: “Đau không? Sao hồi nãy không né đi.”
Tư duy của Nguyễn Lâm vẫn còn dừng lại ở suy nghĩ làm cách nào để viện trưởng Lục vui lên, ngơ ngác một hồi mới phản ứng: “Hả? À, không có việc gì, không đau.”
Trước kia lúc cậu làm công ở quán net còn bị ông chủ làm giá bắn súng nữa mà, Lục Tịch niết có mạnh đến mấy cũng không bằng hồi đó.
Cậu nắm lấy tay Lục Tịch, mười ngón tay giao nhau, sau đó nhẹ nhàng vuốt tay Lục Tịch: “Nhưng là…… Sau này anh có khó chịu thì cũng đừng chạy lên đây hứng gió lạnh nữa được không, em sẽ đau lòng.”
Lục Tịch gật gật đầu, nói: “Được.”
Nhìn qua đã không còn dáng vẻ mất mát gì nữa, bình tĩnh lại rồi.
Nhưng mà Nguyễn Lâm vẫn lo lắng, cậu chần chờ nhìn Lục Tịch: “Có còn muốn ôm nữa không?”
Nói xong thiếu chút nữa cậu cắn rớt đầu lưỡi của mình luôn rồi —— cậu đang nói cái gì vậy hả trời! Hy vọng Lục Tịch sẽ không hiểu lầm rằng mình nhân cơ hội anh ấy đang không vui mà đi chiếm tiện nghi đâu ha! Tuy rằng vừa nãy viện trưởng Lục tỏ vẻ mình không giận cái hôn vào lúc sáng, nhưng mà lúc này anh ấy đang khổ sở, lỡ như bình tĩnh rồi đi tìm mình tính sổ thì phải làm sao đây?!
Cậu ấp úng vội vàng giải thích: “Em, ý em là, nếu anh còn khổ sở, thì……”
Lục Tịch lại nép vào trong lòng ngực cậu, đánh gãy giải thích lộn xộn của cậu: “Vẫn có chút khổ sở, để cho tôi dựa thêm một lát đi.”
Hai người ở đây thêm một lát nữa, cho đến khi sắc trời tối đen, hàng hiên bật đèn sáng.
Lục Tịch tuy vẫn chưa buông bỏ được, nhưng những cảm xúc tiêu cực lúc chiều đã vơi đi khá nhiều.
Hơn nữa hắn cần phải thừa nhận rằng nếu Nguyễn Lâm không chạy tới chia sẻ với hắn, thì thời gian thay đổi cảm xúc sẽ kéo dài hơn bây giờ.
Lục Tịch chống ghế ngồi thẳng dậy, cuối cùng cũng cười một cái, nói: “Được rồi, tôi không sao nữa, trở về đi.”
Nguyễn Lâm vội đứng lên theo, nhưng giây tiếp theo nhớ đến người nhà bệnh nhân ở trong văn phòng của Lục Tịch, tuy thời gian đã trôi qua khá lâu, nhưng cậu không xác định được người đã đi hay chưa.
Cảm giác đau lòng lẫn thỏa mãn vì được Lục Tịch dựa vào bị cảnh giác thay thế, cậu túm chặt cánh tay Lục Tịch, nói: “Về đâu?”
Lục Tịch khó hiểu nhìn cậu: “Thì về văn phòng.”
Nguyễn Lâm cẩn thận ngăn lại Lục Tịch, nhưng cũng rất mạnh mẽ không cho từ chối: “Không được, anh không vui mà về văn phòng làm gì? Về nhà đi, về nhà với em, ngủ một giấc, rồi sáng mai mới làm việc tốt được.”
Lục Tịch chụp lấy ngón tay đang kéo áo mình: “Áo khoác của tôi vẫn còn để trong văn phòng, tôi chưa nói sẽ không cho em về nhà cùng tôi, để tôi đi lấy đồ rồi cùng trở về nhà, được không?”
Nguyễn Lâm nói: “Không được.”
Cậu cố gắng ép Lục Tịch ngồi xuống ghế: “Để em đi lấy áo khoác cho anh, anh ở đây chờ em.”
Lục Tịch lờ mờ đoán được văn phòng đã xảy ra chuyện gì rồi.
Lúc nãy hắn còn đang chìm đắm trong sự tự trách nên không phát hiện, bây giờ nghĩ lại lúc cậu nhóc này gọi điện thoại cho mình, vẫn luôn cường điệu không cho mình về văn phòng đó thôi?
Hắn ngồi ở kia không nhúc nhích, nhưng hỏi: “Ai ở văn phòng vậy?”
Nguyễn Lâm theo bản năng mà nói: “Không có ai.”
Lục Tịch trầm mặt: “Nguyễn Lâm?”
Nguyễn Lâm sợ viện trưởng Lục thương tâm khổ sở, cũng sợ gương mặt nghiêm túc của viện trưởng nhà mình, dù sao trừ bỏ nghe lời cũng không còn lựa chọn gì khác, thế là đành phải không tình nguyện mà nói thật: “Người nhà bệnh nhân.”
Lục Tịch vốn cho rằng là Sở Chấp hay Lục Trác tới tìm mình, nên sói con nổi cơn ghen, kết quả vừa nghe thấy người nhà bệnh nhân tới tìm mình, sắc mặt lập tức càng nghiêm túc hơn, túm lấy Nguyễn Lâm chạy về hướng thang máy: “Vậy sao em không nói với tôi?!”
Nhưng mà kéo thế nào cũng không được, ngược lại còn bị Nguyễn Lâm dằn lại tại chỗ, không động đậy.
Đôi mắt luôn tràn ngập tình yêu lúc này mới có chút giống sói con đầy hung ác và cảnh giác khi thấy đối thủ, không cho từ chối, nói: “Anh không được đi, chính là không được, lỡ như bị đánh thì phải làm sao?”
Cảm xúc khô cằn của Lục Tịch bỗng nhiên được thấm vào một chút ướt át, hắn bất đắc dĩ nói: “Mặc kệ có như thế nào thì tôi vẫn không thể chối bỏ trách nhiệm được. Nguyễn Lâm, tôi cần phải giải thích cho người nhà bệnh nhân.”
Hắn dùng ngón tay bấm lấy ngón tay đang nắm tay mình, dỗ dành: “Tôi gọi bảo vệ theo cùng là được mà ha?”
Nguyễn Lâm đã nhận định Lục Tịch đi xuống là sẽ gặp nguy hiểm, cuối cùng bộc phát ra khí thế ngoan cường của sói con.
Cậu nói: “Không được, chính là không được.”
Cậu lấy bạo lực để thắng thua, lại một lần nữa ấn Lục Tịch xuống ghế: “Anh nhất định phải đi xem, thì em đi thay anh.”