Bánh Bao bĩu môi chu chu cái miệng nhỏ, quay đầu nhìn về phía Tư Không Viêm Nghiêu rồi lại quay lại, “Để thúc thúc cha đưa phụ thân về nha?”
Tư Không Cảnh Hoán thấy đầu mình có chút choáng váng, cái loại xưng hô này nhóc thiệt tình không có cách nào thích ứng được a, đã thế cái biểu tình hưởng thụ của Nhị thúc là có ý gì hả!
Ô Thuần Nhã xoay người, ôm bé vào lòng, cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng của bé, “Vâng vâng vâng, phụ thân đã biết, con mau đi ngủ đi.” Nhìn bé con trong lòng mắt to mắt nhỏ vẻ buồn ngủ, cậu vừa thấy bất đắc dĩ vừa thấy buồn cười.
Cậu bế ngang bé con mập mạp lên, nhẹ nhàng đung đưa, có thể do hôm nay bé cứ liên tục duy trì tình trạng hưng phấn, bé con kia chốc lát đã ngủ say vù vù, miệng nhỏ chu chu còn khẽ ngáy khò khò, cúi đầu hôn hôn lên hai má của bé, Ô Thuần Nhã đặt Tiểu Bánh Bao lên giường, sau đó nghiêng đầu nhìn Tư Không Cảnh Hoán đang ngoan ngoãn nhìn hai người, cũng lại gần hôn lên trán nhóc, thấy nhóc kinh ngạc mở to hai mắt, Ô Thuần Nhã cười khẽ, “Ngủ ngon.”
Hai má tiểu soái ca ửng hồng, gật đầu, “Ngủ ngon, Nhị thúc phải đưa thúc thúc về nhà nha.”
Tư Không Viêm Nghiêu khóe miệng khẽ nâng, “Ngủ đi.” Còn thuận tay búng một cái lên trán nhóc.
“Bye.” Vẫy vẫy tay, Tư Không Cảnh Hoán nhắm mắt lại ngủ, hôm nay chịu quá nhiều kích thích, nhóc phải nghỉ ngơi cho tốt mới được.
Ô Thuần Nhã cầm một đống túi lớn túi nhỏ, một túi laptop, một túi sách, cộng thêm ba hộp giữ ấm cỡ lớn…
Tư Không Viêm Nghiêu vươn tay, cầm lấy túi đựng laptop và túi sách ở tay trái cậu, sau đó đi về phía trước.
Ô Thuần Nhã sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng to cao kia, khẽ cười, xem ra người này không lạnh lùng như bên ngoài a.
Tại cổng bệnh viện, Ô Thuần Nhã liếc nhìn người đàn ông không nói tiếng nào đứng bên cạnh cậu, đành mở lời trước để phá vỡ trầm mặc, cậu sợ nếu mình không nói gì, hai người sẽ cứ đứng đờ ra như vậy mất.
“Ừm…Tư Không tiên sinh…” Liếm liếm môi khô, Ô Thuần Nhã hơi khẩn trương, cậu không quá am hiểu cách ở chung với người có tính tình như thế này cho lắm…
(⊙_⊙)? Gương mặt Tư Không Viêm Nghiêu mờ mịt, anh không hiểu sao người này không bắt taxi lại gọi mình làm gì.
“ khụ..” Ho nhẹ một cái, Ô Thuần Nhã lễ độ mỉm cười, “Tôi thấy hay để tôi về trước đi, tạm biệt Tư Không tiên sinh.” Vươn tay định lấy đồ từ trên tay anh, nhưng lại bị người đàn ông kia tránh đi.
“Tiễn cậu.” Hai chữ lạnh lẽo như băng loảng xoảng đập vào gáy Ô Thuần Nhã.
Cảnh cáo bản thân không được phát run, Ô Thuần Nhã bĩu môi, “Chúng ta đường về không cùng một hướng, cũng đã muộn rồi, không cần làm phiền ngài đâu.”
Nhíu mày, Tư Không Viêm Nghiêu cảm thấy không hài lòng với cách xưng hô và việc từ chối để mình tiễn cậu của cậu, “Bánh Bao.” Ý tứ của anh chính là Bánh Bao bảo anh đưa cậu về.
Khóe miệng Ô Thuần Nhã nháy mắt run rẩy, thật khó để cậu có thể hiểu được lời của người này nói, cậu đột nhiên cảm thấy buồn bực, dù là ban nãy chính miệng mình đáp ứng Bánh Bao, nhưng mà để một người đàn ông mới gặp lần đầu đưa mình về, coi bộ không được thích hợp cho lắm a, cậu lắc đầu, tỏ ý cự tuyệt, nói gì cũng vô dụng, cậu không muốn, tuy đã đáp ứng với Bánh Bao rồi cũng chỉ có thể áy náy xin lỗi thôi. Không có biện pháp, ai biểu cậu làm một người phụ thân có chính kiến thế chứ, lời của đứa nhỏ xấu xa ấy có thể không cần nghe theo mà.
Đang lúc hai người giằng co, phía trước xuất hiện một chiếc Bentley chậm rãi dừng lại, cửa kính chầm chậm hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt giống Tư Không Viêm Nghiêu tới bảy tám phần.
“Sao vậy?” Tư Không Dực Dương mới vừa tan tầm, ngay cả cơm tối còn chưa ăn thì đã vội chạy đến bệnh viện thăm con trai. Không ngờ lại thấy thằng em trai nhà mình đang đứng cùng một cậu trai trẻ dáng vẻ không tồi, hơn nữa hai người còn rất thân mật nha.
“Không có gì.” Tư Không Viêm Nghiêu còn chả thèm liếc mắt anh mình một cái, cặp mắt chim ưng vẫn nhìn Ô Thuần Nhã, vì bị cậu cự tuyệt mà buồn bực.
Bị Tư Không Dực Dương dùng ánh mắt như nhìn thú quý hiếm đánh giá từ trên xuống dưới, Ô Thuần Nhã cảm thấy khá áp lực, thầm nghĩ, người này thật bất lịch sự a.
Tư Không Viêm Nghiêu bước lên phía trước Ô Thuần Nhã, vừa lúc che người cậu lại, Tư Không Dực Dương nhướn mày, uây, đây là bảo vệ đồ ăn sao? Lần đầu đó nha!
“Đi.” Chữ này rõ ràng là đang nói với Ô Thuần Nhã, anh vươn tay kéo cậu đi về phía đối diện, dù sao anh và anh trai cũng không có gì để tán gẫu, hơn nữa chuyện anh đã đáp ứng với Bánh Bao nhất định phải hoàn thành.
Xấu hổ bị người ta lôi đi, Ô Thuần Nhã chỉ có thể cười cứng nhắc, gật đầu với người trong xe xem như chào hỏi, sau đó bị kéo đi. Bởi vì người nào đó bước chân quá dài, cậu chỉ có thể chạy hai bước mới đuổi theo kịp.
Tư Không Dực Dương nhìn bóng dáng hai người, đảo mắt, sau đó mở miệng nói, “Tìm một chỗ đậu xe, tôi đi xem Cảnh Hoán.”
--- ------Trong phòng bệnh --- -------
Ngủ một lúc, Ô Trạch Vũ cảm thấy dưới đệm khó chịu, có cái gì đấy là lạ. Đưa tay mò xuống sờ sờ, sau đó bé ngồi bật dậy.
Phòng bệnh tối như mực,bé lại tiếp tục duỗi tay sờ, ẩm ẩm ướt ướt, mắt vốn lờ đờ buồn ngủ lập tức trợn to, nhóc quay đầu nhìn về phía Tư Không Cảnh Hoán đang ngủ say nằm ở giường bên cạnh, thấy anh ấy không bị động tác của bé đánh thức, lập tức đỏ bừng cả mặt bò xuống giường, cẩn thận kéo cái chăn bé mới nằm xuống, sau lại nâng chân chạy đến giường Tư Không Cảnh Hoán, chớp chớp mắt, mím môi, lắc lắc người đang say ngủ kia.
“Ưm? Bánh Bao?” Tư Không Cảnh Hoán mơ mơ màng màng hé mắt, khó hiểu nhìn Bánh Bao hỏi.
Chớp chớp cập mắt to ngập nước, Bánh Bao xoay xoay thân mình mập mạp, khuôn mặt đỏ bừng nóng hầm hập, nói, “ca ca, em ngủ với anh có được không?”
Nghĩ Bánh Bao sợ ngủ một mình, Tư Không Cảnh Hoán gật đầu, vươn tay đỡ bé lên giường, để bé nằm cạnh mình, sau đó vươn tay ôm bé, ngủ tiếp.
Bánh Bao đắc chí, như vậy sẽ không ai phát hiện chuyện nhóc tè dầm đâu.
Khi Tư Không Dực Dương đẩy cửa phòng bệnh ra, một mảng tối đen như mực, chỉ có thể thấy cái bóng trên giường bệnh, gã nghi hoặc nhíu mày, hai tháng không gặp, sao gã lại cảm thấy hình như con mình béo ra nhỉ?
Đến bên giường cúi đầu xuống, lúc này gã mới nhận ra, thì ra có một bé con bị con trai mình gắt gao ôm lấy, đứa nhỏ này ở đâu ra vậy?
Hai đứa nhỏ trên giường còn chưa ngủ say, hoặc có thể do ánh mắt của Tư Không Dực Dương có tính xâm lược quá lớn, Tư Không Cảnh Hoán mở mắt, sau đó lập tức hoảng sợ nha.
Bạn nhỏ Ô Trạch Vũ cũng mở to mắt, chỉ thấy trước mắt có một vật gì đó đen đen, còn lông xù, hù chết người a!