Tư Không Viêm Nghiêu cởi áo khoác tây trang đắp lên người Bánh Bao, cũng khom thắt lưng hôn lên chóp mũi bé, “ Bé hư.”
Bánh Bao bĩu môi, mắt to chớp chớp, sau đó thì thầm nói, “Cha, phụ thân, ngủ ngon.” Rồi nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau đã ngủ. Hôm nay bé chơi quá hăng a, đã sớm mệt muốn chết.
Tư Không Viêm Nghiêu ngẩng đầu nhìn Ô Thuần Nhã, “Tôi đi lấy xe.”
Ô Thuần Nhã nhẹ nhàng vỗ Bánh Bao, gật đầu, “Chú ý an toàn.”
Tư Không Viêm Nghiêu nhìn cậu một lát, rồi mới xoay người ra bãi đỗ xe.
Ôm Bánh Bao đang ngủ say ngồi lên vị trí phó lái, Tư Không Viêm Nghiêu nghiêng người cài dây an toàn cho cậu, ngẩng đầu, thừa dịp Ô Thuần Nhã không chú ý liền hôn lên má cậu một cái.
Ô Thuần Nhã sửng sốt, sau đó trừng mắt nhìn anh, nhỏ giọng cả giận nói, “Anh làm cái gì thế!” Người này thật bất lịch sự.
Nhướn một bên mày, Tư Không Viêm Nghiêu lại ghé sát vào một chút, nhìn thấy cậu vừa lo tránh né mình vừa để ý đến Bánh Bao trong lòng, buồn cười nói, “Thử đi.”
Ô Thuần Nhã nhìn ánh mắt không rõ thần sắc của nam nhân, hé miệng, “Vì sao?” Thử? Thử ở bên nhau? Vì sao lại đột nhiên nói với cậu câu này.
“Cảm giác.” Tư Không Viêm Nghiêu nâng tay đè lên cổ cậu, đưa cậu lại gần mình, nhẹ nhàng hôn lên hai cánh môi hồng nhạt kia, anh thấp giọng nỉ non, “Anh có cảm giác với em, thử đi, cho dù là vì Bánh Bao.” Gần đây tâm tình anh bình ổn hơn nhiều, nhất là khi có thể nhìn thấy Ô Thuần Nhã, liền khiến anh cảm thấy cực kì thoải mái.
Ô Thuần Nhã ngẩn người nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, hạ mắt nhìn đứa con đang nằm trong lòng mình, cậu chưa từng nói chuyện yêu đương, lúc học trung học cũng có không ít nữ sinh có ý với cậu, nhưng lúc ấy vì muốn chứng minh bản thân, cho nên cậu cố gắng học tập, vất vả lắm mới thi được đại học, cậu hoàn toàn không yêu ai, đối với tình cảm của Mạc Tuấn Nghị, cậu có thể tránh được, nhưng với người đàn ông trước mắt này lại không giống thế.
Thấy cậu nhìn mình chăm chăm, đôi mắt kia quá mức trong sáng lấp lánh, Tư Không Viêm Nghiêu lại vươn người hôn cậu, cảm giác được khớp hàm cậu buông lỏng, anh kích động cạy mở hàm cậu, đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy cái lưỡi non mềm của Ô Thuần Nhã, hung hăng dây dưa, cắn mút.
“Ưm…” Ô Thuần Nhã ôm Bánh Bao trong lòng không dám lộn xộn, nhưng nam nhân hung tàn như muốn ăn cậu, cậu kêu lên một tiếng đau đớn.
“Phụ thân…” Thanh âm mềm nhẹ của Bánh Bao vang lên, Tư Không Viêm Nghiêu sửng sốt, bàn tay đã tiến vào trong áo sơ mi của Ô Thuần Nhã vuốt ve liền dừng lại, cả người cứng đờ.
Ô Thuần Nhã tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi ngực, đợi một lúc cũng không thấy Bánh Bao có động tĩnh gì, thế mới biết là Bánh Bao vô thức nỉ non. Tuy nhiên cậu vẫn vô cùng cảm tạ đứa con bảo bối này của mình, bằng không cậu thực sự không biết mình có bị cái con sói ba đuôi Tư Không Viêm Nghiêu nuốt vào bụng hay không.
Tư Không Viêm Nghiêu một thân dục hỏa bị mắc nghẹn tại chỗ, không khỏi cúi đầu lặng lẽ liếc đứa con đang ngủ khóe miệng còn chảy nước miếng ròng ròng kia , đúng là đời trước anh thiếu nợ thằng bế thối này mà.
Thở dài, anh chỉ có thể rút bàn tay đang đặt trên thắt lưng nhẵn nhụi của Ô Thuần Nhã, cơ mà vẫn ý do vị tẫn hôn lên đôi môi bị mình cắn mút đến hơi sưng đỏ.
“Được không?” Tuy đây là câu hỏi, nhưng Ô Thuần Nhã biết, người đàn ông này tuyệt đối sẽ không cho cậu có cơ hội từ chối.
Vô thức liếm liếm môi, Ô Thuần Nhã khẽ gật đầu, “Được.” Không có gì không tốt, đầu tiên, người này là cha ruột của con cậu, tiếp theo mới là một nửa trong cuộc sống tương lai của cậu, mà có thể sống lâu dài với nhau hay không cậu còn chưa biết được, tuy cậu không biết tình yêu là gì, nhưng cậu biết mỗi người đều có một điểm giới hạn, cậu biết thói hư tật xấu của người này, nên cậu chờ mong, chờ mong người này một ngày nào đó sẽ ném cậu đến điểm giới hạn ấy, đến lúc ấy, cậu có thể mang theo Bánh Bao vĩnh viễn rời xa anh, không bao giờ để anh có cơ hội tiếp cận phụ thân con hai người nữa.
Tư Không Viêm Nghiêu không biết tính toán trong lòng Ô Thuần Nhã, cho nên lúc này nghe cậu đồng ý, hưng phấn đến nỗi lập tức muốn về nhà làm cậu. Lúc trước chính anh cũng đã nói qua, nhu cầu của anh có hơi cao quá bình thường, nửa tháng cấm dục gần đây đã sắp đạt tới cực hạn rồi, bất quá đối với Ô Thuần Nhã, anh có thể chờ một chút, đồ tốt nhất định phải chậm rãi hưởng thụ.
Anh chờ mong, chờ mong những ngày về sau của hai người, anh cảm thấy quyết định của mình không sai, cậu trai trẻ trước mắt là một tồn tại đầy mâu thuẫn, cậu không tham tư lợi như hầu hết những người trẻ tuổi khác, không chơi đùa ngông cuồng liều lĩnh, cậu ôn nhuận, cậu thanh nhã, cậu thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cậu được chăng hay chớ, cậu không theo đuổi những thứ vô vọng, từng chút từng chút tính cách gộp lại đã hấp dẫn anh.
“Anh sẽ không để em thất vọng.” Mặc dù không biết suy nghĩ của cậu, nhưng anh biết, bản thân nhất định phải tóm chặt, nếu không sẽ để cậu chạy mất.
“Ừm.” Thấp giọng trả lời, Ô Thuần Nhã kỳ thật chẳng quan tâm, cậu nghĩ người đàn ông chẳng qua chỉ là mới mẻ đôi ba ngày, sớm muộn gì cũng sẽ biết mình là người không có gì thú vị.
Tư Không Viêm Nghiêu nhìn ra cậu không để tâm, hoặc là nói cậu không có niềm tin với anh, không có biện pháp, quan hệ của hai người bọn họ tiến triển quá nhanh, cậu không tin mình cũng là bình thường, nhưng anh có tin tưởng với bản thân, vẫn là câu nói kia, cậu, nhất định phải bị anh cột chặt bên người, cùng nhau chậm rãi hòa làm một, anh có đủ tự tin, cũng có đủ thủ đoạn, hai người bọn họ còn rất nhiều thời gian, cho nên không sao, từ từ sẽ đến.