Ánh mắt Tư Không Viêm Nghiêu ôn nhu nhìn chăm chú cậu trai trẻ đang ngủ mê mệt, hoặc giờ có thể gọi cậu là đàn ông rồi.Anh nâng tay lau đi mồ hôi hai bên thái dương cho cậu, đôi mắt khi thanh tỉnh luôn ôn nhuận trong sáng bây giờ vì mỏi mệt mà khép lại. Cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên cánh môi vì đè nén tiếng kêu mà cắn chặt hằn lên vết máu, nam nhân cười khẽ, người này da mặt quá mỏng, nếu không phải lúc sau anh làm hung hăng điên cuồng đến không thể kiềm chế, cậu có thể sẽ giả câm suốt cả quá trình.
“Bảo bối.” Nghiêng người nằm bên cạnh cậu, nam nhân ôm cậu vào lòng, cái tên gọi thân mật buồn nôn hết sức mà từ trước tới giờ anh chưa bao giờ dùng để gọi bất cứ kẻ nào, nhưng lúc này lại có thể dễ dàng thốt lên như thế, không thể không nói Ô Thuần Nhã đối với anh là một sự tồn tại quá đỗi đặc biệt.
Ô Thuần Nhã trong cơn mê man khẽ nhíu mày, vốn dáng ngủ bất an, nhưng đến khi nằm trong lòng nam nhân, cậu từ từ giãn lông mày ra, rúc vào lòng ngực anh cọ cọ.
“A.” Tiếng cười trầm thấp dễ nghe cho thấy giờ phút này tâm tình Tư Không Viêm Nghiêu tốt thế nào. Cứ như vậy nhìn người trong lòng đang ngủ say , Tư Không Viêm Nghiêu chậm rãi đứng dậy, đi vào phòng tắm bật nước ấm, rồi xoay người về phòng bế Ô Thuần Nhã vào bồn tắm.
“Ưm…” Thân thể mệt mỏi được ngâm vào nước ấm, Ô Thuần Nhã không khỏi khẽ rên một tiếng, hơi mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai của nam nhân kia. Trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh điên cuồng của hai người ban nãy, cậu đỏ bừng mặt, vươn tay đẩy đẩy anh.
“Ngủ tiếp đi, lát nữa anh sẽ bế em trở về.” Vươn người hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của người kia, Tư Không Viêm Nghiêu dịu dàng tẩy sạch chất lỏng màu trắng của chính mình trong cơ thể cậu. Bây giờ chưa phải là lúc để người này thụ thai, chưa cần vội.
“Bánh Bao đâu?” Ô Thuần Nhã dù mơ mơ màng màng nhưng vẫn không quên Bánh Bao, cậu tựa đầu vào vai nam nhân, giọng khàn khàn nỉ non.
Anh cầm khăn tắm bao lấy cậu, ôm cậu vào phòng ngủ, “Ngủ đi, nó đang rất ổn, anh bế em về phòng ngủ.” Vừa rồi phòng cho khách đã bị hai người phá hoại không ra làm sao, hơn nữa anh không muốn sáng mai phải nghe tiếng kêu có khả năng xuyên thấu kinh hồn của con.
“Ừ.” Lúc này Ô Thuần Nhã cũng không nhiều lời, chui vào lòng Tư Không Viêm Nghiêu, nặng nề ngủ. Vừa rồi bị lăn qua lăn lại giày vò đúng là suýt chút nữa lấy mạng của cậu.
Tư Không Viêm Nghiêu nhẹ nhàng đặt Ô Thuần Nhã lên giường, sau đó cũng lên giường ôm cậu vào lòng, thấy con mình vốn dĩ nằm thẳng ngủ giờ đã chân đầu đảo lộn, liền khẩn trương nhìn trán con, may mà không có vẻ đã đụng tới vết thương, anh lặng lẽ thở ra, nhướn người ôm con về nằm đúng vị trí.
Nếu người nằm trong lòng mình mà thấy thể nào cũng rống mình cho coi.
Nhéo nhéo khuôn mặt tròn tròn non mềm của con, Tư Không Viêm Nghiêu thầm mắng một tiếng tiểu tử thối rồi mới ôm người trong lòng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau Bánh Bao mở to mắt thấy phụ thân vẫn còn ngủ bên cạnh bé, nâng móng thịt lên dụi dụi mắt, lại nhìn, phụ thân bé vẫn còn ngủ bên cạnh.
( ⊙o⊙ ) Phụ thân thế mà lại ngủ nướng! Quá mức đáng sợ quá mức kinh ngạc!
Bánh Bao đá đạp lung tung hai mẩu chân ngắn, tung chăn xuống, vươn tay định sờ lên mặt phụ thân. May mà bị nam nhân nằm bên cạnh Ô Thuần Nhã đúng lúc bắt được.
“Không được nghịch!” Tư Không Viêm Nghiêu trừng mắt nhìn Bánh Bao.
Bánh Bao chớp chớp mát, bĩu môi không hài lòng nói, “Phụ thân làm biếng giống heo.”
Tư Không Viêm Nghiêu vươn người ôm Bánh Bao vào lòng, cúi đầu nhìn Ô Thuần Nhã còn chưa bị quấy rầy, rồi nhéo mặt Bánh Bao, “Phụ thân tối qua mệt mỏi, để cha bế con đi rửa mặt rồi xuống ăn sáng.”
Bánh Bao nghi hoặc nhìn nam nhân, phụ thân hôm qua không ngủ đủ sao? Vì sao lại mệt mỏi?
“Khụ.” Nhìn rõ nghi hoặc trong mắt con, nam nhân ho nhẹ một tiếng, đứng dậy mặc quần áo cho con, chuyện này anh biết giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ nói với con rằng đêm qua hai người chúng ta làm chuyện của người lớn, cho nên mệt mỏi? Vấn đề là con của anh chắc chắn sẽ hỏi đến cùng, đến lúc đó bị hỏi anh biết chống đỡ thế nào. Thế nên nam nhân làm bộ không thấy Bánh Bao đang nghi hoặc, cự tuyệt trả lời vấn đề này.
Bánh Bao đối với chuyện cha mình không nhìn mình tỏ vẻ không vấn đề gì cả, chốc nữa cơm nước xong bé hỏi phụ thân là được rồi.
Ở dưới lầu uống hết một ly sữa ăn hết năm cái bánh bao đậu xong, Bánh Bao lắc đầu tỏ vẻ mình đã ăn no. Ăn no xong thì làm gì? Ăn no xong tất nhiên sẽ lên lầu tìm phụ thân! Bé phải lên gọi phụ thân rời giường, trong trí nhớ của bé, bé chưa bao giờ thấy phụ thân dậy muộn hơn bé đâu!
Thừa dịp nam nhân vào thư phòng sắp xếp tư liệu chuẩn bị cho công việc ngày hôm nay, Bánh Bao nhảy xuống ghế dựa của mình, hai mẩu chân ngắn huỳnh huỵch huỳnh huỵch chạy lên lầu.
Tuy rằng thân thể đang rất mệt mỏi, nhưng Ô Thuần Nhã đã sớm tỉnh, chẳng qua là cậu lười dậy thôi, hơn nữa từ xương sống đến thắt lưng cậu đều đau, phía sau còn bị sưng đến khó chịu.
Lúc Bánh Bao lên cậu đã biết, nhưng giờ cậu ngại phải nhìn thấy nam nhân, cho nên liền giả bộ chưa tỉnh, được rồi, cậu thừa nhận bản thân là đà điểu.
Dùng sức lực nhỏ nhoi đẩy cửa phòng ngủ, Bánh Bao nhón chân nhẹ nhàng lại gần giường.
Bé chống mông trèo lên giường, ngồi chồm hỗm ở bên cạnh phuju thân, cái miệng nhỏ nhắn than thở, “Phụ thân ơi mặt trời chiếu đến mông rồi! Mau dậy đi thôi! Phụ thân làm biếng như heo ấy.”
Ô Thuần Nhã nhắm mắt giả bộ ngủ, khóe miệng cong lên.
Bánh Bao mở to mắt, phụ thân đã tỉnh rồi! Vậy mà còn giả bộ ngủ lừa Bánh Bao, hư thiệt đó. (>_
Mắt to đảo quanh, Bánh Bao đang ngồi đột nhiên nhào mạnh tới, nằm sấp trên người Ô Thuần Nhã, “Phụ thân mau rời giường!” Tiếng nói trong trẻo vui vẻ
Ô Thuần Nhã bị quả cầu thịt này nhảy bổ lên, suýt nữa nghẹn thở, “Bánh Bao, muốn đè chết phụ thân à!” Bé con này hình như lại béo lên rồi, không được, không được, nhỡ đâu về sao béo phì thì biết làm thế nào.
Mở to mắt nhìn Bánh Bao đang sà vào lòng mình, Ô Thuần Nhã nâng tay chụp lên mông bé, “Bánh Bao, con nên giảm béo đi, ngày mai phụ thân sẽ lên một thực đơn giảm béo cho con.”
Bánh Bao nhăn mặt nhíu mày, bĩu môi bất mãn, “Mới không phải Bánh Bao béo, là do phụ thân gầy quá thôi.”
Tư Không Viêm Nghiêu vào cửa đã thấy Bánh Bao nằm đè trên người Ô Thuần Nhã, hai chân nhỏ còn vung lên vung xuống.
Anh đi qua vỗ mông Bánh Bao, sau đó ôm bé qua một bên, lúc này mới cúi xuống nhìn người đang ngẩng đầu nhìn mình, bất quá cậu sắc mặt đúng là đỏ ghê.
Cười nhẹ một tiếng, anh vươn người hôn lên môi cậu, thấp giọng nói, “Chào buổi sáng.”
Ô Thuần Nhã mặt đỏ bừng, gật gật đầu, “Chào.” Sao người này lại có thể hôn mình trước mặt con thế chứ! ~~~~(>_
Bánh Bao nhìn phụ thân, rồi lại nhìn cha, bất mãn lẩm bẩm, “Bánh Bao cũng muốn hôn.” Nói xong đòi hôn Ô Thuần Nhã, mục tiêu rõ ràng là nhắm đến đôi môi nơi cha bé vừa mới hôn lên.
Tư Không Viêm Nghiêu một tay nhấc bé lên, giọng điệu hết sức nghiêm túc nói với bé, “Con này, về sau chỉ có cha mới có thể hôn môi với phụ thân, con không được hôn.” Dù trước kia có như thế, hiện tại bắt đầu giáo dục lại lần nữa.
Bánh Bao bất mãn duỗi chân, “Dựa vào cái gì!” Bé vẫn luôn hôn môi cha cơ mà. ╭(╯^╰)╮
Tư Không Viêm Nghiêu híp mắt, uy hiếp, “Nếu con còn dám hôn môi với phụ thân con, cha sẽ không cho con ăn đồ ngọt một tháng.”
∑( ° △ °|||) Bánh Bao kinh hãi, cha bé cư nhiên lấy lý do này ra uy hiếp bé, quá không biết xấu hổ! (╯^╰)
“Nghe thấy không?” Nhéo nhéo mặt bé, Tư Không Viêm Nghiêu buồn cười nhìn bé cáu giận bĩu môi.
Bánh Bao dẩu môi, cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn là lựa chọn phúc lợi của bé.
“Dạ rồi, vậy sau chỉ thơm lên mặt phụ thân thôi ạ.” (>﹏
“Ừ, ngoan lắm.” Nam nhân cười thơm mặt Bánh Bao, hết sức vừa lòng.
Ô Thuần Nhã trợn mắt há hốc mồm nhìn hai cha con, chỉ muốn xông lên tát cho mấy cái.
“Muốn dậy sao? Anh bảo phòng bếp làm ít cháo, ăn một chút nhé?” Tư Không Viêm Nghiêu nhìn cậu vẻ mặt rối rắm liền cười hỏi cậu, người này thật đúng là biệt nữu mà (biệt nữu = nghĩ 1 đằng nói 1 nẻo, hay mất tự nhiên, biệt nữu thụ là thể loại nổi tiếng lắm đó ~)
Gật gật đầu, Ô Thuần Nhã ngồi dậy, áo ngủ kia không có cổ áo, dấu vết nam nhân để lại ngày hôm qua hiện lên chói lọi.
“Phụ thân! Phụ thân bị côn trùng cắn!” Bánh Bao trợn to mắt, nhìn thấy ở xương quai xanh của phụ thân có vết màu hồng hồng,bé sợ hãi kêu lên.
…………….Ô Thuần Nhã cảm thấy mình thực sự không có cách nào sống trên đời này nữa! Mất mặt quá mà!