• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ô Thuần Nhã vừa vào thì đã thấy chàng trai mà mình mới gặp dưới lầu, cậu lễ độ mỉm cười gật đầu với hắn xem như chào hỏi, sau đó nhìn thấy Tư Không Viêm Nghiêu đang bế Bánh Bao và mang tất cho bé, cơ mà anh có hơi vụng về, tất mang vào cứ xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Để tôi mang cho nó, anh mang như vậy nó sẽ không thoải mái.” Đặt hai chiếc hộp giữ ấm lên bàn trà, cậu tự nhiên ngồi đối diện Tư Không Viêm Nghiêu, vươn tay lấy chiếc tất trên tay anh, cúi đầu mang vào cho bé.

Bánh Bao ngồi trên đùi cha, chân nhỏ thì nằm trong tay phụ thân, Ô Thuần Nhã còn cẩn thận lấy khăn tay bên người lau lòng bàn chân cho bé, sau đó mới mang tất vào.

“Phụ thân, đói bụng.” Bĩu môi, cái mũi thính của bé ngửi được mùi thơm.

“A, mũi chó con.” Nhéo nhéo mũi bé, Ô Thuần Nhã quay đầu nhìn về phía chàng trai đang trợn to mắt nhìn mình, cậu chớp mắt mấy cái, khó hiểu nhướn mày với Tư Không Viêm Nghiêu, ai đây,sao lại bất lịch sự như vậy.

“Tống Thụy, có việc thì đi trước đi.” Tư Không Viêm Nghiêu không định giới thiệu cho Ô Thuần Nhã, vấn đề quan hệ đời trước đời sau này cậu không cần phải biết.

Tống Thụy khẽ cắn môi, cười một cái so với khóc còn khó coi hơn, hắn đi đến sofa đối diện ba người ngồi xuống, “Em không có việc gì đâu Viêm Nghiêu ca ca, em còn đang muốn chờ anh tan làm cùng đi ăn cơm mà.”

Ô Thuần Nhã không ngốc, lúc này đã hiểu được thân phận của chàng trai tên Tống Thụy này, phỏng chừng cũng là khoản nợ đào hoa của Tư Không Viêm Nghiêu đây, cơ mà lần trước là nữ, lần này lại là nam, chậc, nam nhân này khẩu vị tốt ghê, nống nguội không kị nam nữ đều ăn.

Tư Không Viêm Nghiêu nheo mắt, thấy Ô Thuần Nhã cúi đầu nghịch hai chiếc hộp giữ ấm không nhìn mình,anh nhíu mày, vươn tay nâng mặt cậu lên, thấy trong mắt cậu rõ ràng lóe lên thần sắc khinh thường, anh mở miệng nói, “Hiểu lầm.” Anh và tên Tống Thụy này không có loại quan hệ không thể cho ai biết, chỉ có hắn tự động quấn quýt lấy anh.

Ô Thuần Nhã cho anh một ánh mắt đã rõ như ban ngày, không đáp lại, lấy bánh bao trong hộp ra, rồi ôm Bánh Bao nói:“Không phải đói bụng sao, ăn đi.” (bánh bao ăn bánh bao ~ haha)

“Của tôi đâu.” Tư Không Viêm Nghiêu bất mãn trừng mắt nhìn Ô Thuần Nhã, anh cũng đói bụng đó.

Đưa đôi đũa cho Tư Không Viêm Nghiêu, Ô Thuần Nhã vẫn không để ý tới anh. Nhưng cũng không định để người này bị đói, cậu ngẩng đầu nhìn người ngối đối diện cứ liên tục nhìn mình chằm chằm, lễ độ nói, “Chào cậu.”

Tống Thụy gật đầu, không nói gì, hắn vốn có chút mỏng manh, cho nên bị Tư Không Viêm Nghiêu hoàn toàn ngó lơ cũng bắt đầu tức giận. Còn có, hắn đang nhìn thấy gì đây? Viêm Nghiêu ca ca của hắn vậy mà lại vẻ mặt thỏa mãn ăn bánh bao màu sắc rực rỡ hình con thỏ con nhím cực kì đáng yêu, người này rốt cuộc là ai? Cả đứa nhỏ này nữa?

Cảm thấy bản thân rốt cuộc không ngụy trang nổi nữa, Tống Thụy mau chóng nói ‘Em đi trước’ với Tư Không Viêm Nghiêu, sau đó bỏ chạy, không được, hắn phải đi tìm người hỏi một chút, mấy năm hắn xuất ngoại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Viêm Nghiêu ca ca của hắn trước kia tuy có lạnh như băng, nhưng trước kia chưa bao giờ không thèm đếm xỉa hắn như thế.

Thật ra là Tống tiểu thiếu gia cậu suy nghĩ nhiều rồi, Tư Không đại sói xám của chúng ta vốn dĩ đã không thèm đếm xỉa cậu, chẳng qua lần này có hơi rõ ràng hơn tí thôi.

Lấy khăn lau dầu mỡ dính trên cằm con, Ô Thuần Nhã nói một câu, “Ăn xong tôi liền dẫn bé rời đi, chắc anh cũng đang bận lắm.” Trong giọng nói của cậu ẩn chứa một tia khác thường mà đến bản thân cậu cũng không nhận ra.

Cậu không nhận ra không có nghĩa Tư Không Viêm Nghiêu nghe không hiểu, lời này giọng điệu nghe tưởng là thản nhiên, nhưng tinh tế suy ngẫm lắng nghe sẽ phát hiện một ít vấn đề.

Bánh Bao cũng nghe ra, bé nghiêng đầu đưa mắt nhìn vẻ mặt thản nhiên của phụ thân, tuy rằng phụ thân bé thoạt nhìn giống mọi khi không có gì khác thường, nhưng bé biết bây giờ phụ thân bé không được thoải mái lắm.

Bé nghiêng đầu nháy mắt mấy cái với Tư Không Viêm Nghiêu, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn bánh bao.

Tư Không Viêm Nghiêu gắp một cái bánh bao hình con nhím màu đen, một ngụm ăn hết luôn, ừm, hương vị không tồi, tuy rằng anh lớn từng này rồi còn ăn loại bánh bao ngây thơ như vậy có vẻ thực buồn cười, nhưng không thành vấn đề, dù sao chỗ này cũng không có người ngoài.

“Tôi làm xong rồi, lát nữa chúng ta đi xem phim.” anh chính là chờ mong đã lâu, một nhà ba người hẹn hò…Tuy rằng anh không muốn mang theo cái bóng đèn là Bánh Bao, nhưng dựa vào tình huống hiện tại, không mang theo là không có khả năng.

Ô Thuần Nhã nghi hoặc nhìn anh, không phải người này bảo cần tăng ca sao, thế nào lại có thời gian dẫn cậu và Bánh Bao đi xem phim?

“Phụ thân ăn đi.” Cầm bánh bao hình con thỏ giơ đến bên miệng phụ thân, Bánh Bao chớp mắt, xem phim à, bé thiệt muốn đi.

Há mồm ăn cái bánh bao màu cam được con đút, Ô Thuần Nhã nhăn mặt nói với Bánh Bao, “Con ăn trước đi, phụ thân sẽ ăn sau.”

Tư Không Viêm Nghiêu đang định nhét cái bánh hình con cún vô miệng nghe cậu nói thế, đũa trong tay hoạt động một chút, sau đó đảo đầu đũa gắp bánh bao đưa đến bên miệng Ô Thuần Nhã.

“….” Khóe miệng Ô Thuần Nhã run rẩy, cậu giương mắt nhìn nam nhân, trong đôi mắt chim ưng lợi hại kia cư nhiên mang theo ý cười.

Ô Thuần Nhã tức giận đảo mắt xem thường, há mồm ăn, cậu đảm bảo, nếu mình mà không ăn, thế nào tên nam nhân này lại giở trò gì cho coi.

Tư Không Viêm Nghiêu rất vừa lòng với sự phối hợp của cậu, được một tấc lại muốn thêm một thước tự đút cho mình một cái rồi lại đút cho Ô Thuần Nhã một cái, bánh bao mang đến mau chóng bị quét sạch không còn một mẩu.

Ý do vị tẫn (ăn rồi còn thòm thèm muốn nữa) liếm miệng, Tư Không Viêm Nghiêu bất mãn nhìn Ô Thuần Nhã, “Lần sao làm nhiều thêm tí nữa!”

Ô Thuần Nhã đang lau tay cho Bánh Bao suýt phun một búng máu, người này còn mặt dày hơn nữa được sao!

“Vốn dĩ là làm cho Bánh Bao và Cảnh Hoán, không có phần của anh.” Ý tứ chính là, anh được ăn là đã tốt lắm rồi, còn không biết cảm ơn!

Tư Không Viêm Nghiêu nhéo má Bánh Bao, “Ăn no chưa?”

Bánh Bao gật đầu, thỏa mãn xoa bụng, “Con no rồi, nhưng vẫn có thể tiếp nhận thêm ít đồ nữa ạ.” Vươn móng ra so so.

Ô Thuần Nhã xoa bụng Bánh Bao, “Không được ăn nữa.”

Bánh Bao dựa vào lòng cậu, ôm cổ Ô Thuần Nhã lắc lư, “Phụ thân, phụ thân, chúng ta đi ăn kem đi, ăn kem sữa có được không.”

“Không được, vừa nãy ăn nhiều như vậy rồi, còn ăn lạnh nữa con sẽ bị tiêu chảy.” Ô Thuần Nhã nghiêm túc cự tuyệt.

Bánh Bao nhỏ bĩu môi, lại xoay người về phía Tư Không Viêm Nghiêu, “Cha ơi, ăn kem sữa đi mà, chỉ một viên thôi.” Nói xong còn vươn ngón út dựng thẳng lên quơ quơ.

Tư Không Viêm Nghiêu cảm thấy biểu tình đáng thương của con mình nhìn rất đáng yêu, lập tức gật đầu, “Được.”

“Tư Không Viêm Nghiêu, anh quá chiều nó!” Ô Thuần Nhã không hài lòng trừng nam nhân, sao có thể đồng ý thế chứ.

“Chỉ một viên, không hơn.” Tư Không Viêm Nghiêu mở miệng giúp đỡ Bánh Bao.

Ô Thuần Nhã ánh mắt ‘tôi biết thừa’, cậu cảm thấy bình tĩnh mình duy trì từ trước đến giờ sắp bị phá sập, cha con hai người thật đáng giận!

Thở dài, cậu yêu cầu, “Chỉ một viên thôi đó.”

“Dạ.” Bánh Bao dùng sức gật đầu, một phần có năm viên kem, bé trước ăn một viên, sau đó chờ lúc phụ thân không để ý sẽ lén ăn thêm một viên nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK