• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ô Thuần Nhã đang ngủ, Hạ Dương cũng vậy.

Tư Không Viêm Nghiêu đỗ xe ở gara, quay đầu nhìn Văn Nhân Minh Húc ngồi ở ghế sau, liếc mắt một cái, ý bảo hắn xuống xe.

Văn Nhân Minh Húc chớp mắt mấy cái, theo anh xuống xe, không quên cởi áo khoác đắp lên cho Hạ Dương.

Ô Thuần Nhã có một chiếc chăn đặc biệt, đây là do Tư Không Viêm Nghiêu tự mình chuẩn bị, ở mỗi chiếc xe đều có một cái, trời càng ngày càng lạnh, bảo bối khi ngồi xe rất hay ngủ gật, cho nên anh mới chuẩn bị sẵn chăn cho cậu.

Tư Không Viêm Nghiêu cầm bao thuốc, ra cửa gara, đưa một điếu cho Văn Nhân Minh Húc, lại bị hắn cự tuyệt.

“Bỏ rồi.” Văn Nhân Minh Húc cười cười.

Nhướn mày, nam nhân tự châm cho mình một điếu.

Kỳ thật anh cũng đã bỏ thuốc, chẳng qua chuyện xảy ra hôm nay đối với trái tim vốn cường ngạnh của anh cũng là một loại thách thức, nên anh hút một điếu giảm bớt mệt mỏi.

Nam nhân tùy ý đứng ở đó, một tay đút túi quần, một tay cầm điếu thuốc, dưới ánh trăng bộ tây trang vừa vặn nam nhân khoác lên người như được phủ một lớp xám bạc, ánh sáng bàng bạc phiếm lạnh lại khiến nam nhân thoạt nhìn càng trở nên xa cách, xuyên qua làn khói thuốc, khuôn mặt tuấn tú của anh không có bất cứ biểu tình gì lại vô cớ tăng thêm một tầng hấp dẫn.

Văn Nhân Minh Húc đứng bên cạnh, nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của nam nhân, không khỏi cảm thán trong lòng, người đàn ông này quả thực có năng lực khiến cả nam lẫn nữ đổ xô vào. Nhưng người luôn đứng cô độc một mình ấy, lại không do dự mà động tâm với Ô Thuần Nhã, tình cùng ái, quả khó mà nói thành lời!

“Anh Viêm Nghiêu, chúc mừng anh lại lên chức cha.” Lúc Văn Nhân Minh Húc nghe được tin này cũng rất kinh ngạc, Ô Thuần Nhã nhanh như vậy đã lại mang thai, xem ra tình cảm của hai người rất tốt.

Khuôn mặt của Tư Không Viêm Nghiêu nhu hòa hơn một chút, gật đầu với hắn tỏ vẻ cảm ơn.

“….” Văn Nhân Minh Húc cảm thấy tẻ ngắt, hắn kém nhất là ở chung với Tư Không Viêm Nghiêu, không biết nên nói cái gì.

Tư Không Viêm Nghiêu thấy hắn không được tự nhiên, lúc này mới mở miệng nói, “Cậu nghiêm túc với Hạ Dương?” Nam nhân chưa bao giờ biết cái gì gọi là ‘vòng vèo’….

Văn Nhân Minh Húc sửng sốt, quyết đoán gật đầu, “Đúng.” Nếu không phải là nghiêm túc, hắn cũng sẽ không như sâu róm mà bám dính lấy người nọ.

Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày, “Ừ, vào thôi.” Nói xong người quay vào gara, thực ra là anh muốn hút một điếu, nhân tiện quan tâm tới cuộc sống tình cảm của thằng nhỏ nhà mình tí.

Văn Nhân Minh Húc khó hiểu oán thầm, người này làm cái gì đây. Nhưng hắn vẫn theo nam nhân vào gara, nơi đó còn hai người đang ngủ kìa.

Tư Không Viêm Nghiêu mở cửa phó lái, vươn người vào tháo dây an toàn cho Ô Thuần Nhã, sau đó một tay nâng chân, một tay nâng lưng, dễ dàng bế cậu ra khỏi xe —- đúng tiêu chuẩn một cái ôm công chúa.

Được bế ra khỏi xe, Ô Thuần Nhã cảm thấy hơi lạnh, rụt rụt vào lòng nam nhân, còn như làm nũng than thở, “Viêm Nghiêu, lạnh.”

Nam nhân nghe tiếng nỉ non rất nhỏ như tiếng mèo kêu của cậu liền cảm thấy tâm ngứa ngáy, cúi đầu hôn lên môi cậu, nhẹ giọng nói, “Ngoan, về đến nhà rồi.”

Ô Thuần Nhã ngủ mơ mơ màng màng nâng cánh tay lên ôm cổ nam nhân, còn dùng mặt cọ cọ ngực anh, nỉ non, “Buồn ngủ ~~ Muốn ngủ.”

Tư Không Viêm Nghiêu bế cậu bước nhanh chân, vừa đi vừa nhẹ giọng dỗ cậu, “Bảo bối, tắm xong liền ngủ.”

Ô Thuần Nhã chầm chậm nhắm hai mắt, khẽ ‘ừm’ một tiếng.

Văn Nhân Minh Húc vừa định vươn tay ôm Hạ Dương, không ngờ, còn chưa kịp đụng tới cái người đang đắp áo khoác của mình, người ta đã tỉnh lại, hơn nữa nhìn đôi mắt tỉnh táo kia, nào có vẻ mông lung mới tỉnh ngủ.

Hạ Dương trừng mắt, nhướn mày nói với người có khuôn mặt tuấn tú đang cách mình chỉ có mười cm, “Cậu muốn làm gì hả?” Chẳng qua là hắn nghe thấy tiếng đại ca cho nên mới nháy mắt tỉnh táo, vốn dĩ hắn cũng chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi mà thôi.

Văn Nhân Minh Húc một tay đè hắn lại, vươn qua cắn một cái lên đôi môi hồng mềm mại của hắn.

Hạ Dương kinh ngạc, sống chết đẩy Văn Nhân Minh Húc.

Văn Nhân Minh Húc vất vả lắm mới chiếm được tí lợi, đâu thể nào dễ dàng buông tha, dùng sức giữ lấy bả vai Hạ Dương, nảy sinh ác độc gặm cắn cánh môi lạnh như băng của hắn. Ừm, môi Dương Dương rất giống miếng thạch hoa quả, trơn nhẵn mềm mại.

Hạ Dương cố hết sức đạp ra, há miệng dùng sức cắn lên môi Văn Nhân Minh Húc, cắn cắn cắn, nhất quyết không chịu nhả ra.

Văn Nhân Minh Húc hơi nâng đầu, thấy Hạ Dương vẫn cắn môi mình không tha, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi hắn, trên mặt mang ý cười, cũng không thấy đau, hỏi, “Dương Dương, hóa ra là anh ăn không no sao?”

Hạ Dương tức muốn chết, lại không thể thực sự cắn đứt môi người này xuống, đành phải trừng mắt oán hận lườm hắn một cái, chùi miệng xuống xe.

‘Cộp’ một tiếng đóng cửa xe, bỏ đi.

Văn Nhân Minh Húc chép chép miệng, ừm, cũng ngọt giống khi đó.

Tư Không Viêm Nghiêu bế Ô Thuần Nhã vào cửa, thấy Tào quản gia vẻ mặt lo lắng còn đang chờ, lúc này mới nhớ ra chưa có ai báo tin cho hắn.

Tào quản gia thấy hai người bước vào, chạy nhanh ra đón, nhìn Ô Thuần Nhã sắc mặt hơi tái nằm trong lòng Tư Không Viêm Nghiêu, khẩn trương hỏi, “Thuần Nhã thiếu gia làm sao vậy?”

Tư Không Viêm Nghiêu cúi đầu nhìn bảo bối đang say ngủ, lắc đầu, “Ngủ, anh tôi không sao rồi.” Nói xong cũng không chờ phản ứng của Tào quản gia, bế Ô Thuần Nhã lên lầu.

Tào quản gia liên mồm niệm a di đà phật, tổ tông phù hộ, đại thiếu gia không có việc gì.

Tư Không Viêm Nghiêu nhẹ nhàng đặt Ô Thuần Nhã xuống giường, đứng dậy cởi áo khoác tây trang, đi vào phòng tắm mở nước.

Chuẩn bị đủ nước ấm lại quay vào, nâng tay lay Ô Thuần Nhã, khẽ gọi cậu, “Bảo bối? Tỉnh dậy nào, tắm một cái đã.” Ở bệnh viện lâu như vậy, phải tắm nước ấm khử hết mùi thuốc sát trùng.

Ô Thuần Nhã mặt nhăn lại, xoay người, chôn mặt trong tấm chăn mềm mại, lầm bầm mấy tiếng.

Nam nhân buồn cười nhìn cậu, từ khi mang thai tính tình đều thay đổi cả rồi, anh thở dài, vươn tay ôm cậu ngồi trên giường, cởi quần áo cho cậu.

Rất nhanh anh đã cởi xong quần áo cho Ô Thuần Nhã ngọ nguậy linh tinh, bế người chỉ còn mặc mỗi quần lót màu trắng bước nhanh đến phòng tắm, đặt cậu vào bồn tắm.

Làn nước ấm áp khiến Ô Thuần Nhã thoải mái hừ một tiếng, sau đó mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn về phía nam nhân, “Viêm Nghiêu?”

Tư Không Viêm Nghiêu đang cởi quần áo, nghe cậu gọi lập tức lại gần hôn lên môi cậu, “Bảo bối, ngâm mình một lúc.” Nói xong chính anh cũng cởi sạch, xuống nước ôm cậu vào lòng, vươn tay cởi quần lót của cậu.

Ô Thuần Nhã không thoải mái xoay xoay, làm nam nhân đang ôm cậu lập tức cứng đờ.

“Bảo bối, đừng lộn xộn.” Giọng nam nhân khàn khàn, thể hiện rõ lúc này anh có bao nhiêu ẩn nhẫn.

Không nghe, cậu quay người tìm một tư thế thoải mái, cả người dựa vào người nam nhân, tựa vào lồng ngực anh, thoải mái rồi mới nhắm mắt ngủ tiếp. Về phần thứ gì đó đang cứng rắn chọt chọt lên bụng mình, mặc kệ!

Tư Không Viêm Nghiêu cười khổ, đây đúng là sự trừng phạt ngọt ngào mà. Anh thở dài, vươn tay cầm lấy sữa tắm để ở bên cạnh, chịu đựng dục vọng trướng đau, tắm rửa cho bảo bối.

Cúi đầu hôn lên đôi môi nhếch mang ý cười của người đang ngủ trong lòng mình, Tư Không Viêm Nghiêu ánh mắt ôn nhu hôn lên trán cậu, nhẹ giọng nói, “Anh sẽ dùng hết khả năng của mình, cho em một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ nhất, bảo bối.”

Ô Thuần Nhã như thể nghe thấy, khóe miệng lại cong lên vài phần. Có lẽ cậu đang ở trong một giấc mộng đẹp, cảm giác ấm áp bao phủ lấy thân thể khiến cậu an tâm, rất an tâm.

Hôm sau, bạn nhỏ Tư Không Cảnh Hoán tỉnh dậy từ sớm. Nghiêng đầu nhìn Bánh Bao thịt sắp lăn xuống giường, nhóc vươn tay kéo bé về, ôm Bánh Bao vào lòng. Đêm qua lúc nhóc đi WC nghe được lời nhị thúc nói với Tào quản gia, biết ba đã ổn, lúc này mới yên tâm ngủ. Nhóc lại gần hôn lên cái miệng nhỏ khẽ nhếch của Bánh Bao, thỏa mãn cọ cọ, nhắm mắt tiếp tục ngủ, nếu ba không còn nguy hiểm tính mạng nữa, thế thì nhóc sẽ ngủ tiếp, ừm, trên người Bánh Bao có hương sữa, dễ ngửi quá đi.

Hạ Dương mơ màng mở mắt, liền thấy khuôn mặt ai kia gần trong gang tấc, sợ tới mức run run, sau đó né ra, kết quả…..

“Ngao ô ~~ tôi f*ck!!” Cái loại đau đớn như bị nghiền nát này làm hắn run rẩy, mặt trắng bệch gào lên.

Văn Nhân Minh Húc nghe thấy tiếng kêu của hắn, mở mắt ra đã thấy khuôn mặt dữ tợn của hắn đang trợn trừng với mình, khó hiểu chớp mắt mấy cái, “Sao vậy?”

Biểu tình của Hạ Dương giờ phút này như muốn ăn thịt người, mắt phượng hơi xếch cũng trợn thành tròn tròn. Nếu răng nanh của hắn mà dài hơn chút, chắc lúc này cũng nhe ra luôn rồi.

“Văn Nhân Minh Húc, cái tên biến thái này, cái tên đại lưu manh này!!! A a, ông đây muốn giết cậu!!!”Chân hắn không ngừng đau, thắt lưng hắn không ngừng đau, mông hắn lại càng không ngừng đau!!!

Văn Nhân Minh Húc vô tội chớp mắt mấy cái, phát biểu một câu làm Hạ Dương suýt hộc máu.

“Dương Dương, tối qua chính là anh kêu, mau lên, còn muốn, em chỉ là thỏa mãn anh mà thôi, anh còn nói em.”

Hạ Dương cắm đầu ngã quỵ xuống gối, không còn mặt mũi nào đi gặp mọi người nữa, mựa, trong sạch của hắn!!

Văn Nhân Minh Húc sán lại, đặt tay lên tấm lưng trống trơn của hắn, an ủi, “Em sẽ chịu trách nhiệm mà.”

“Cậu mẹ nó cút đi cho tôi!! Ông đây không phải phụ nữ, không cần cậu chịu trách nhiệm. Cút ngay cho khuất mắt!” Buồn bực chôn mặt trong gối, Hạ Dương khóc không ra nước mắt. Đây tính là cái gì? Hợp gian?

Hai người động tĩnh rất lớn, Tào quản gia gõ cửa, hỏi, “Dương thiếu gia, hai người có sao không? Nhị thiếu gia đã sớm ăn điểm tâm rồi, hai người đã tỉnh thì cùng xuống lầu ăn sáng đi.”

Hạ Dương lúc này nào còn mặt mũi xuống ăn sáng, chưa nói đến việc hắn có thể đứng dậy hay không, chỉ cần với cặp mắt laze kia của đại ca hắn, khỏi cần đoán, chắc chắn sẽ bị đoán ra mọi chuyện, còn nữa, anh cả hắn vẫn đang nằm trong bệnh viện, mà hắn lại đi lăn giường với một tên đàn ông, này, này, này, bảo sao hắn không buồn bực cho nổi!

Ở sa mạc Mã Lặc có con thảo nê mã, chúng nó hoạt bát lại thông minh, chúng nó thiện lương lại lanh lợi. Lúc này đám thảo nê mã kia đang chạy như điên trước mặt Hạ Dương hắn, đám cát bụi bị bọn chúng dẫm đạp qua đang cuồn cuộn bao phủ lấy hắn….(tóm lại thảo nê mã là chửi bậy kiêm điên loạn của ổng)

Văn Nhân Minh Húc thấy hắn như lạc mất đi linh hồn bé nhỏ, cũng rất đau lòng, đứng dậy xuống giường mặc quần áo, sau đó mở cửa phòng, đi ra ngoài.

Hạ Dương nằm bò trên giường, nghe thấy tiếng Văn Nhân Minh Húc rời đi, trong lòng ủy khuất, mựa, thượng ông đây xong, nói đi là đi luôn, cậu đúng là giỏi quá đi mất!

Tư Không Viêm Nghiêu bỏ lòng đỏ trứng muối vào trong bát cháo trắng, lại gắp thêm mấy con tôm thủy tinh đặt lên đĩa trên khay, tính bưng lên lầu đút cho bảo bối, đêm qua bụng Ô Thuần Nhã không được thoải mái, dọa anh giữa đêm đi gọi điện cho Giang Hán, bắt người ta đến nhà kiểm tra, hóa ra là cậu mệt mỏi, hơi bị động thai.

Xoay người đã thấy Văn Nhân Minh Húc từ trên lầu đi xuống, một mình.

Anh hiểu rõ nhướn mày, “Ăn sáng.”

Văn Nhân Minh Húc gật đầu, không có tinh thần gì, bao nhiêu sức lực hăng hái ban nãy đã mất sạch.

Tư Không Viêm Nghiêu khá là tò mò, đêm qua tiếng lăn qua lăn lại trong phòng không nhỏ đâu, sao giờ lại chán nản thế kia?

Anh đặt cái khay xuống, xoay người ngồi lại ghế. Bảo bối còn chưa tỉnh, chút nữa lên cũng được.

“Tức giận?” Nếu lời này đổi lại là người khác nghe, nhất định sẽ bị hiểu là hỏi Văn Nhân Minh Húc có phải tức giận hay không, nhưng Văn Nhân Minh Húc biết, lời này là muốn hỏi Hạ Dương.

Cầm đũa quấy cháo đã được hầm mềm, Văn Nhân Minh Húc gật đầu, “Tỉnh dậy liền mắng, hận không thể vác đao chém em.”

Tư Không Viêm Nghiêu vỗ vai hắn an ủi, “Tạc mao.”

Cười đầy cay đắng, Văn Nhân Minh Húc thở dài, đúng là tạc mao, đến cả đuôi cũng dựng đứng lên rồi!

Lâm Tịch từ sáng sớm đã rời đi, phi cơ hắn bay lúc tám giờ, sáng mua một ít đồ ăn cho Mạc Tuấn Nghị liền trực tiếp đi từ bệnh viện đến sân bay, cũng không có ai đưa tiễn, một mình cô đơn trơ trọi.

Mạc Tuấn Nghị ghé vào cửa thủy tinh, nhìn chăm chú Tư Không Dực Dương đang nằm sấp trên giường bệnh.

Giang Hán từ cửa tiến vào, thấy hắn đứng như bức tượng điêu khắc, không khỏi lắc đầu thở dài, lại gần kéo hắn ngồi xuống sofa, nói với hắn, “Tuy anh ấy không bị nguy hiểm tới tính mạng, nhưng lúc này vẫn chưa tỉnh lại đâu, tác dụng của thuốc mê ít nhất phải đến trưa mới hết.”

Mạc Tuấn Nghị gật đầu, hai mắt đầy tơ máu, hắn cả đêm không ngủ, cứ như vậy nhìn nam nhân qua ô cửa thủy tinh.

Giang Hán bất đắc dĩ lắc đầu, thay quần áo bước vào trong phòng, kiểm tra tình hình của Tư Không Dực Dương.

Mạc Tuấn Nghị đứng lên, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Giang Hán.

Nửa tiếng sau, Giang Hán bước ra, nói với Mạc Tuấn Nghị, “Có thể chuyển tới phòng VIP được rồi, thương thế của anh ấy đã không còn gì đáng ngại.” Kỳ thật hắn vô cùng buồn bực, trên người thủng một lỗ lớn như thế, cư nhiên có thể khôi phục nhanh vậy, đến cả phản ứng bài xích sau phẫu thuật cũng chả có, người nhà Tư Không chẳng lẽ toàn là yêu quái?

Mạc Tuấn Nghị nghe hắn nói vậy, ngột ngạt bức bối trong lòng mới hoàn toàn tản đi. Hắn ngồi phịch xuống sofa, hung hăng thở ra một hơi, tim hắn cuối cùng cũng đã có thể trở về đúng vị trí của nó rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK