“Ưm….” Mạc Tuấn Nghị đau đến váng đầu hoa mắt, khẽ hừ một tiếng.
Động tác bạo ngược đột nhiên dừng lại, Tư Không Dực Dương cúi đầu nhìn nơi bị gã động đến phiếm máu, khẽ nhíu mày. Vươn tay trở người hắn nằm trên xe, nâng hai đùi hắn gác lên vai mình, thẳng lưng, lại bắt đầu vận động pít tông.
“A a a a! Đau quá…..” Thật sự chịu không nổi, Mạc Tuấn Nghị kêu ra tiếng.
Tư Không Dực Dương giương mắt nhìn hắn, vươn tay xoa nắn bộ vị ỉu xìu của hắn, cách xoa nắn quả là rất có kĩ xảo.
Mạc Tuấn Nghị nâng tay bắt lấy tay gã, nhưng bị nam nhân đỉnh đến choáng váng, chỉ có thể tùy ý bàn tay to của gã làm động tác thô lỗ, bản thân hắn bắt đầu chậm rãi cảm thấy hưng phấn.
Cảm giác bộ vị trong tay dần dần cứng lên, Tư Không Đặc Dương rút phân thân cứng rắn của mình ra, cúi đầu hung hăng cắn một ngụm lên cổ hắn.
“A! Anh cầm tinh con chó à!” Mạc Tuấn Nghị đau đến dựng thẳng lưng, mở miệng mắng gã.
Nam nhân đem phân thân dính máu một lần nữa tiến vào trong động của hắn, lần này không hề lộn xộn, chỉ nhẹ nhàng ma xát.
“Ưm….Đồ khốn, anh rốt cuộc phát điên cái gì vậy hả!” Mạc Tuấn Nghị bị gã tra tấn cả trước cả sau mà thân thể trở nên khô nóng, không kiềm chế nổi vặn vẹo eo.
“A, thật là phóng túng.” Khinh thường nhìn hắn, nam nhân vươn tay nâng cằm hắn lên. Sắc mặt âm u nói, “ Nói.Vừa rồi mới đi đâu buông thả?” Hỏi xong một cái ưỡn thẳng lưng, tiến vào càng thêm sâu, còn ác liệt hung hăng va chạm điểm mẫn cảm trong cơ thể Mạc Tuấn Nghị.
Mạc Tuấn Nghị bị gã đâm đến run rẩy, ngửa đầu ngâm khẽ, “A ~~~~!”
“Trả lời tôi.” Thân thủ ác liệt nắm chặt lấy bộ vị hưng phấn của hắn, Tư Không Dực Dương hung hăng di chuyển thắt lưng.
“A….ưm….cái…..cái gì……” Mạc Tuấn Nghị hai mắt mê mang ngẩng đầu nhìn gã.
Nheo mắt, Tư Không Dực Dương cúi đầu, sát lại liếm lên khóe môi vương tơ máu của hắn, “Vừa rồi em đi đâu.”
Mạc Tuấn Nghị sửng sốt, “Nhà……A!…..”
Tư Không Dực Dương hung tợn trừng mắt, suýt chút lại nhe răng cắn hắn, “Tôi ở dưới lầu chờ em hai tiếng, em còn dám nói em ở nhà?”
Mạc Tuấn Nghị nổi giận, dùng sức đẩy đầu nam nhân ra, nâng nửa người trên bám lên bả vai gã, dùng sức cắn lên cổ gã, “Ông đây quay về nhà của ba ông!” Hắn rốt cuộc hiểu vì sao tự dưng tên này lại phát điên, gã có bệnh hả! ( ấy ấy sao lại nói anh ấy như vậy chứ ! hỳ hỳ cái này gọi là yêu nhau lắm cắn nhau đau...)
Tư Không Dực Dương bị thái độ hung ác ầm ĩ kia của hắn là cho sửng sốt, tuy nhiên bộ vị hai người kết hợp lại tiến vào càng sâu, hai tay nâng mông hắn đặt trên đầu xe, Mạc Tuấn Nghị hai chân quấn quanh lưng gã, chịu sự đỉnh lộng hung hăng từ dưới lên của gã.
“A…..a……ưm…..chính nơi đó…..nhanh lên….” Mạc Tuấn Nghị kiềm nén khẽ kêu.
Tư Không Dực Dương bị tiếng kêu của hắn làm tà hỏa xộc thẳng lên não, như thế muốn xuyên thủng hắn, dùng sức thúc lên trên.
“A a a ~~!” Một tiếng kêu cao vút, Mạc Tuấn Nghị chỉ dựa vào phía sau đã bắn.
Bị tràng thịt vừa ẩm ướt ấm áp vừa mềm mại căng chặt gắt gao bao lấy, Tư Không Dực Dương mạnh mẽ va chạm thêm vài cái, rồi cũng bắn vào sâu thân thể hắn.
Cúi đầu nhìn người đang thở dốc trong lòng mình, Tư Không Dực Dương mở cửa xe thả hắn vào.
Mạc Tuấn Nghị nghiêng đầu, không nhìn mặt gã.
“Ha, vừa mới làm xong liền trở mặt?” Tư Không Dực Dương ngồi vào ghế lái, châm một điếu thuốc.
Mạc Tuấn Nghị không thoải mái cử động thân thể, quay đầu trừng gã, “Anh lại muốn làm trò gì đây?”
“Em về nhà sao không nói sớm?” Gã lại tưởng người này chạy đến quán bar tìm kẻ nào đó làm tình một đêm.
Mạc Tuấn Nghị có xúc động muốn hộc máu.
“Tôi về nhà vì sao phải nói cho anh? Anh cho anh là ai? Tôi nói cho Tư Không Dực Dương anh biết, hai ta chỉ là bạn tình, nhất cử nhất động của tôi không cần phải báo cho anh!” Hắn rốt cuộc là trêu ai mà phải chịu thế này chứ, đau muốn chết!
“Bạn tình?” Nam nhân cười nhạo một tiếng, mặt lạnh xuống, “Xuống xe.”
Mạc Tuấn Nghị cười lạnh nhìn gã, “Dù thế nào thì, anh mẹ nó kéo tôi đến đây cưỡng gian, cưỡng xong rồi vỗ mông bỏ đi? Tư Không Dực Dương anh cho tôi là MB, sẽ chổng mông lên cho anh thao sao?”
Tư Không Dực Dương nghe câu nói chói tai đầy thô tục và khinh thường kia, mắt nheo lại nhìn hắn.
“Chẳng lẽ cậu đã quên, ban đầu là cậu van xin tôi thao cậu sao?” Nâng tay niết cằm hắn, Tư Không Dực Dương cười lạnh nhìn đôi mắt sắp bốc hỏa kia.
Mạc Tuấn Nghị thở hổn hển, trong đôi mắt đen hiện lên một tia ủy khuất như bị người yêu sỉ nhục, quay đầu hất tay gã ra, mở cửa xe bước xuống, “Anh có thể cút, ông đây nhìn thấy khuôn mặt anh liền thấy ghê tởm.” Cộp một tiếng đóng cửa lại, Mạc Tuấn Nghị thẳng lưng rời đi.
Tư Không Dực Dương bị hành động của hắn làm cho sửng sốt, hừ lạnh một tiếng, nhấn ga phóng xe lướt qua người hắn. Nghĩ mình sẽ không bỏ cậu ta lại sao? Cư nhiên còn làm mấy hành động giận dỗi trẻ con này?
Mạc Tuấn Nghị cắn răng, nhìn xe gã đi xa, chân nhuyễn như tê liệt mới ngồi phịch xuống đất, giờ giữa hai chân hắn đầy chất dinh dính, bộ vị bị xé rách kia ẩm ướt, không cần nhìn cũng biết, nhất định là máu đang chảy không ngừng.
Hắn hít sâu, lấy điện thoại ra xem, cuối cùng bất đắc dĩ gọi cho Văn Nhân Minh Húc.
“Đại thiếu gia, cậu cũng không xem đã mấy giờ rồi, mất ngủ à?” Văn Nhân Minh Húc nằm bò trên giường, cầm di động nhắm mắt than thở.
“Minh Húc, đến Tây Hải đón tôi đi.” Mạc Tuấn Nghị tựa vào một cột đèn đường, chân hắn đã mềm nhũn rồi.
Văn Nhân Minh Húc bật dậy, đưa mắt nhìn đồng hồ để ở tủ đầu giường, đã gần một giờ sáng.
“Hơn nửa đêm cậu chạy đến đấy làm gì?” Nói là nói vậy nhưng hắn vẫn xuống giường thay quần áo.
“Bị lừa tới.” Mạc Tuấn Nghị thở dài, thiệt tình cảm thấy có phải lúc trước đầu mình có bệnh hay không, tìm ai không tìm lại trêu chọc đến một tên khốn kiếp ấy!
Văn Nhân Minh Húc thở dài, cầm chìa khóa xe rời khỏi nhà.
Hắn vốn chỉ tường rằng do Tuấn Nghị không lái xe tới, nhưng khi hắn thấy người kia bi thảm đứng tựa vào cột đèn nhắm mắt, áo sơ mi bị xé rách, trên cổ là mấy vết hồng ngân chói mắt, còn cả cái quần vàng nhạt, khi nhìn gần mới phát hiện nó đã thấm vết máu, khiến hắn nhìn mà lòng run rẩy.
“Tuấn Nghị?” Văn Nhân Minh Húc lại gần, nhẹ giọng gọi.
Mạc Tuấn Nghị mở mắt, chớp chớp, “Đến rồi?” Khàn giọng hỏi, hắn cảm thấy đầu choáng váng.
“Sao lại thế này!” Trừng to mắt, Văn Nhân Minh Húc khẩn trương đỡ Mạc Tuấn Nghị.
Mạc Tuấn Nghị lắc đầu, “Không có việc gì.”
Không có việc gì? Bị như vậy nhìn kiểu gì cũng thấy giống như bị cưỡng bức a.
Đỡ Mạc Tuấn Nghị vào xe, Văn Nhân Minh Húc đưa cho hắn một chai nước, “Đi bệnh viện nhé?” Ngộ nhỡ nếu xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào.
Mạc Tuấn Nghị dựa lưng vào ghế, “Thôi, về nhà.” hắn cũng không muốn dọa người.
“Cậu cứ như vậy trực tiếp về nhà chẳng khác gì muốn chết cả!” Văn Nhân Minh Húc quay đầu rống lên.
Mạc Tuấn Nghị nhắm mắt lại, thản nhiên nói, “Đến hiệu thuốc mua ít thuốc là đủ.” Dù sao lần đầu tiên với gã còn khổ sở hơn bây giờ nhiều.
Nghe giọng điệu không sao cả của Mạc Tuấn Nghị, Văn Nhân Minh Húc suýt nữa vươn tay đánh chết hắn.
“Không phải là lần đầu tiên?” Người này sao lại tỏ thái độ không buồn để ý như vậy? Hơn nữa dựa vào tính cách quyết không chịu thiệt của Mạc Tuấn Nghị, là ai có thể khi dễ hắn thành như thế này?
Mạc Tuấn Nghị không nói lời nào, hắn giờ ngay cả miệng cũng không muốn mở.
Thấy hắn không nói gì, hỏi cái gì cũng không trả lời, Văn Nhân Minh Húc thở dài, với tay lấy áo khoác từ ghế sau khoác lên người hắn, “Phủ kín vào.”
Mạc Tuấn Nghị bĩu môi, vây kín mình, “Cảm ơn.”
Văn Nhân Minh Húc hừ lạnh, quay đầu nghiêm túc lái xe.
Lúc xe lái ra đường biển thì một chiếc xe khác lái vụt qua, nhanh như chớp cọ xoẹt qua thân xe hắn rồi lập tức vọt qua. Văn Nhân Minh Húc bị dọa nhảy dựng, nếu không phải hắn lái xe chậm rãi ổn định, không khéo đã xảy ra tai nạn, đang định mắng chửi thì sửng sốt, quay đầu nhìn Mạc Tuấn Nghị, “Đó hình như là xe của anh Dực Dương thì phải? Hơn nửa đêm còn đến đây làm gì vậy?”
Mạc Tuấn Nghị mơ mơ màng màng, nghe Văn Nhân Minh Húc nói một câu thì sửng sốt, cười lạnh nói, “Vội đi tìm chết.”
Văn Nhân Minh Húc hồ nghi nhìn hắn một cái, sau đó phanh lại, xe dừng ở ven đường.
“Có phải anh ấy đi tìm cậu đúng không?” Đại lộ ven bờ biển lắp đặt rất nhiều đèn đường dành cho các xe cộ qua lại.
Biểu tình Mạc Tuấn Nghị cứng lại, “Đừng nói bậy!”
Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, Văn Nhân Minh Húc nghiêng người nhìn hắn, “Một thân dấu vết này của cậu cũng do anh ấy làm đúng không?” Chậc chậc, nếu đây là sự thật, vậy hắn cũng sẽ nhìn anh Dực Dương với cặp mắt khác xưa, không ngờ anh ấy còn có ham mê chơi trò ngược đãi (SM).
“Chạy nhanh đi.” Không muốn nhiều lời, Mạc Tuấn Nghị quay mặt sang bên kia.
Nhướn mày, Văn Nhân Minh Húc không hỏi nữa, lái xe rời đi.
Tư Không Dực Dương lái xe đến công ty, vốn định xử lý các văn kiện còn tồn đọng, nhưng trong đầu đều là ánh mắt ủy khuất của Mạc Tuấn Nghị, buồn bực không xem vào cái gì, cầm chìa khóa xe quay lại tìm hắn. Không có biện pháp, đường đi từ nơi đó vào nội thành rất xa, với tình trạng hiện giờ của Mạc Tuấn Nghị, đi đến hừng đông cũng chưa chắc đã trở về được, gã là có ý tốt mới đi đón hắn, tuyệt đối không phải vì lo lắng!
Kết quả, gã vội vã lái xe quay lại, người đã sớm không thấy bóng dáng.
Chưa từ bỏ ý định đi lại xung quanh kiểm tra một vòng, vẫn không thấy người, gã lấy điện thoại ra gọi hỏi.
Mạc Tuấn Nghị cầm điện thoại di động không ngừng kêu, cắt đứt hai lần.
Lần thứ ba đang định cắt, bị Văn Nhân Minh Húc đoạt lấy, không đợi hắn nói gì, bên kia đã gào lên, “Mạc Tuấn Nghị cậu mẹ nó muốn chết đúng không, cắt máy của tôi! Không ở tại chỗ chờ, lại đi tìm thằng nào phát tao (dâm đãng) hả!”
Âm thanh rất lớn, Mạc Tuấn Nghị nghe được, sắc mặt tái nhợt.
Văn Nhân Minh Húc có chút xấu hổ, không biết có nên nói lời gì hay không, dù sao đây cũng là chuyện của hai người họ, nếu mình chen vào không biết còn trở nên rắc rối thế nào.
Không nghe thấy tiếng Mạc Tuấn Nghị, cơn tức của Tư Không Dực Dương càng lớn thêm, gã rống giận, “Ông đây con mẹ nó trở về đón cậu, cậu muốn chết phải không, cả một câu cũng không buồn nói!”
Mạc Tuấn Nghị vươn tay lấy lại điện thoại, đặt ở bên tai khẽ nói, “Hai ta đừng tiếp tục nữa, anh khó chịu tôi, tôi cũng chán ghét anh, hôm nay coi như lần cuối cùng, tôi không thể dây vào anh còn không được phép trốn tránh sao!” Nói xong liền cúp máy.
Tư Không Dực Dương nghe mà sửng sốt, đến khi có phản ứng người ta đã sớm cúp máy từ lâu, tức giận nện một quyền lên vô lăng.
“F*ck!”