Tư Không Viêm Nghiêu buồn cười nhìn người trong lòng mình đang giãy dụa khoa chân múa tay, anh không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc cậu mơ thấy cái gì mà loạn cào cào như thế.
Nhưng thôi quên đi, ít ra khi anh gây sức ép thì cậu liền bất động, hơn nữa mặc dù nhìn cậu gầy yếu như thế, thân thể đúng là rất gầy nhưng kì lạ thay lại khiến tâm tình anh cảm thấy không tệ, cho nên anh sẽ nhân nhượng cho chút náo loạn này của cậu.
Buổi sáng, ánh nắng chói lóa bị bức rèm dày che đi, tuy đã bảy giờ, nhưng trong phòng vẫn tối om.
Ô Thuần Nhã mơ mơ màng màng tỉnh dậy, mở mắt ra liền nhìn thấy một mảnh da màu lúa mạch, cậu sửng sốt, nghĩ mình còn chưa tỉnh ngủ, nâng tay dụi mắt, chớp chớp mắt thêm mấy cái rồi quyết định đứng dậy, kết quả, cả người cậu cứng đờ.
Ai tới nói cho cậu biết đi, cái tên nửa thân trên để trần kia đang gắt gao ôm cậu vào lòng là ai đây? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Bánh Bao đâu?Tiểu Bánh Bao đáng yêu của cậu bị người ta ném đi chỗ nào rồi?
Tư Không Viêm Nghiêu từ lúc cậu chuẩn bị đứng lên đã tỉnh, có vẻ như bất mãn vì bị quấy rầy, anh ôm chặt lấy eo cậu, vô cùng tự nhiên dán sát vào nơi tản ra mùi hương khiến anh thoải thái, cọ cọ mấy cái.
Chất giọng nam tính khàn khàn vang lên bên tai Ô Thuần Nhã, “Còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi.”
Ô Thuần Nhã mất bình tĩnh, cậu vươn tay đẩy mạnh Tư Không Viêm Nghiêu ra, đang định xuống giường thì đã bị nam nhân kia dùng sức kéo lại, sau đó liền bị thân thể đầy nam tính đó đè lên.
Cứng ngắt thân thể, Ô Thuần Nhã cảm thấy mỗi một sợi tóc của mình đều dựng lên hết trơn.
“Vì sao anh lại ở trên giường của tôi!” Ô Thuần Nhã nổi giận rống lên một cái, rống xong mới nhận ra có gì đó không đúng, đây rõ ràng không phải nhà mình, sau đó kí ức ngày hôm qua rốt cuộc trở lại, mặt cậu đỏ lên…
Cúi đầu dựa sát hơn một chút, quanh quẩn chóp mũi đều là mùi hương nhè nhẹ của cậu, Tư Không Viêm Nghiêu nhìn khuôn mặt cậu dần ửng đỏ thì không khỏi giật mình, anh nhẹ nhàng hôn lên cánh môi hồng nhạt của cậu, ngẩng đầu chớp mắt một cái, dư vị này, anh cảm thấy hết sức vừa miệng, Tư Không Viêm Nghiêu thuộc trường phái hành động thì lập tức hung hăng hôn lên cái miệng vì kinh ngạc mà mở lớn kia…
“Ưm…” Ô Thuần Nhã mở to hai mắt, khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, nhưng cậu không có thời gian nhàn rỗi mà đi tán thưởng vẻ đẹp trai của anh, hai tay cố sức đẩy nam nhân trên người ra, nhưng khi cảm giác được bàn tay cách lớp áo sơ mi khẽ vuốt ve eo mình, cậu lập tức tức giận ngậm miệng lại, định cắn đầu lưỡi đang liếm qua liếm lại trong miệng mình, đáng tiếc, không được như ý nguyện.
Tư Không Viêm Nghiêu phát hiện động tác hung ác của cậu thì đã sớm rời ra, khóe miệng mang theo ý cười tà tà nói với người đang ức đến nghẹn đỏ cả mặt, “Hương vị không tồi.”
Không tồi ông già nhà anh! (>﹏﹏
Kì thật cậu nghĩ như vậy là quá oan uổng cho Tư Không Viêm Nghiêu rồi, người ta tuy rằng có hơi lạm tình tí xíu, nhưng mà tuyệt đối không hề hôn loạn, cũng chỉ mới hôn qua mối tình đầu, đương nhiên, cô gái kia hình dáng thế nào Tư Không Viêm Nghiêu chẳng thể nhớ nổi ╮(╯_╰)╭, còn đối với Ô Thuần Nhã, tất nhiên đây là nụ hôn đầu tiên, ừm…nụ hôn đầu tiên lưu trong trí nhớ.
“Anh đứng lên cho tôi! (>﹏
“Đừng nhúc nhích.” Tư Không Viêm Nghiêu đè trên người cậu, cả người dán sát vào cậu, tiếng nói khàn khàn hiện rõ sự ẩn nhẫn , không có biện pháp, sáng sớm đàn ông đều dễ xúc động vậy đó.
Cảm giác được vật cứng giữa hai chân mình, Ô Thuần Nhã nào dám náo loạn nữa, nhưng miệng không hề ngưng nghỉ, “Biến thái!”
Bị nói như vậy cũng không tức giận, anh ưỡn thẳng lưng để cậu càng thêm cảm giác rõ ràng thân thể của mình, há mồm ngậm lấy vành tai nho nhỏ của cậu, vừa lòng thấy cậu lập tức run rẩy, mỉm cười, “Không biến thái sao có thể cùng em sinh con?”
“Anh nói cái gì?” Ô Thuần Nhã sắc mặt từ đỏ hồng nháy mắt trở nên trắng bệch, cậu nghiêng đầu nhìn nam nhân đang dán vào tai mình, ánh mắt trợn to. Anh đã biết cái gì rồi?
“Em rất rõ không phải sao?” Anh nghiêng người nằm xuống bên cạnh cậu, tay trái chống đầu tay phải nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng bằng phẳng của cậu, “Dáng người cũng đẹp lắm.”
Ô Thuần Nhã cảm thấy như tất cả tế bào thần kinh của mình đều đang sôi trào, nam nhân này đã biết, biết Bánh Bao là do cậu sinh ra. Nhưng vì sao anh lại biết? Chẳng lẽ là Tuấn Nghị nói? Không không phải , Tuấn Nghị chắc chắn sẽ không bán đứng mình.
Cắn môi, Ô Thuần Nhã nghiêng đầu không nhìn nam nhân, rầu rĩ hỏi, “Sao anh biết được?”
“Ồ, em cũng không có ý định giấu diếm.” Nếu thật sự cậu muốn trốn, phỏng chừng từ khi biết Bánh Bao là con của anh thì có lẽ cậu đã sớm ôm con chạy trốn rồi. Như thế sao mình có thể thuận lợi tiến hành?
Ô Thuần Nhã không phủ nhận lời của Tư Không Viêm Nghiêu, cậu cũng không định phủ nhận, trong tiềm thức cậu vẫn vô thức hướng tới anh, hoặc là nói, cậu muốn Bánh Bao có một môi trường sống an ổn vững vàng, được hưởng nền giáo dục tốt nhất, nhưng mà cậu cũng luyến tiếc khi phải giao Bánh Bao cho anh, cho nên tới giờ cậu đều không hề hạn chế Bánh Bao gặp mặt anh. Nhưng thế cũng không có nghĩa quan hệ của hai người phải phát triển thành cái dạng này nha . (>﹏
Thấy cậu chỉ nhíu mày không nói gì, Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày, tính tình qua loa cho xong chuyện, thuận theo tự nhiên này của cậu rốt cuộc có ổn hay không thì anh không biết, nhưng có chuyện nhất định anh phải nghe chính miệng cậu thừa nhận mới được.
“Khoảng năm năm trước, tôi đến X thị công tác, có một buổi tối ăn cơm cùng đối tác, uống hơi quá chén, sáng hôm sau tỉnh dậy tôi liền nhìn thấy một cậu trai trẻ nằm bên cạnh, lúc ấy còn tưởng là MB (money boy-trai bao) cấp dưới tặng nên tôi không để ý, tuy nhiên tôi là người hào phóng, cho nên viết một tấm chi phiếu, sau đó rời đi, giờ nghĩ lại, đó là lần duy nhất tôi rượu say loạn tính, hơn nữa lúc làm còn không dùng bảo hiểm, giờ trả lời tôi, người lúc ấy có phải là em không?”
Ô Thuần Nhã mím môi khi nghe anh nói một đống, lúc này mới hiểu rõ hóa ra chuyện là như vậy, hai người bọn họ đều uống say, rồi sau đó ấy ấy?
Sự im lặng cam chịu thay cho câu trả lời này của cậu làm tâm tình của anh trở nên rất tốt, lại gần hôn nhẹ lên mặt cậu, giọng điệu mang theo ý cười không cách nào che dấu được, “Đến sống cùng tôi đi.”
Lấy tay gỡ cánh tay đang khoát lên hông mình ra, Ô Thuần Nhã ngồi dậy, ánh mắt phức tạp nhìn anh, “Thực ra anh hẳn là hiểu rõ, cho dù hôm đó hai ta đã từng làm gì, thì thực tế chúng ta vẫn chỉ là những người xa lạ, cho nên, hành động như vừa nãy, xin anh đừng làm như vậy nữa, như vậy đối với tôi là một loại vũ nhục.”
Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày, anh vốn nghĩ cậu sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng giờ lời cậu vừa nói là có ý gì? Vào đúng thời điểm anh cảm thấy có hứng thú với cậu, cậu lại nói muốn phân rõ khoảng cách giữa cả hai, lời này tuyệt đối không thể chấp nhận được!