Đúng thế, thì làm sao? Không bằng nói, thật ra ta đã sớm quyết định hợp tác cùng ngươi… Bởi vì, ta sợ đau.
Ta là con gái nhà Hạ Lan, cho nên ngươi ghét ta, cho nên ngươi đối xử dịu dàng với ta trước mặt người khác, nhưng sau lưng lại hại ta mình đầy thương tích. Chỉ cần vừa nhìn thấy ngươi, ta sẽ sợ hãi, muốn chạy trốn. Thế nhưng, ta phải hợp tác cùng kẻ như ngươi. Vì ngươi đủ mạnh, vì ta muốn sống…
“Phải, ta muốn hợp tác với ngươi.”
“Kể cả phản bội gia tộc của ngươi?”
“Nhìn vào tình hình. Ta có thể đồng ý với ngươi, tạm thời lừa ngươi, nhưng ta không muốn vậy. Ta có thể hứa với ngươi, cha ta muốn ta làm gì, hoặc là lúc nào định gây bất lợi cho ngươi ta đều sẽ báo trước cho ngươi. Nếu được vậy, ngươi chẳng khác nào đã xếp đặt một quân cờ bên người Hạ Lan Thụy, không phải lúc lúc lại đề phòng hành động của ông ta, có phải không?”
“Nhưng tại sao Trẫm phải tin tưởng ngươi? Ngươi định chứng minh thế nào?”
“Hôm nay, ta nghiêm túc diễn trò cùng ngươi như thế, coi như là biểu lộ thái độ rồi đi. Nếu như cha ta thắng trận biết con gái mình bị hoàng đế đánh, chắc chắn sẽ tức giận.” Hạ Lan Phiêu chột dạ uy hiếp.
“Ngươi cho rằng hắn không biết?” Tiêu Mặc cười từ chối cho ý kiến: “Nói cho Trẫm lý do để hợp tác cùng ngươi.”
“Đúng vậy, ta chả có vốn liếng gì cả.” Hạ Lan Phiêu khẽ thở dài, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mặc: “Thế nhưng, ngươi cũng hy vọng liên minh cùng ta, phải không? Hơn nữa, hình như ta cũng có thứ ngươi muốn. Nếu như lần này hợp tác vui vẻ, ta có thể suy xét việc giao dịch với ngươi lần nữa đấy.”
Hạ Lan Phiêu cố ý lấy thứ Tiêu Mặc rất muốn có tăng thêm lợi thế đàm phán cho mình, nhưng nàng cũng hiểu nói vậy không khác gì bảo hổ lột da. Thời gian, tựa như dừng lại. Tiêu Mặc và Hạ Lan Phiêu cùng nhìn nhau chăm chú, phán đoán ý nghĩ thực sự của đối phương, giằng co nhau. Cuối cùng, Tiêu Mặc mỉm cười: “Được, Trẫm đồng ý với ngươi.”
Hù, cuối cùng cũng thắng được một trận. Vậy là, mạng nhỏ của nàng và Hạc Minh hẳn đã được bảo toàn.
“Ngươi rất thông minh, lấy cái đồ vật kia coi như “hợp tác” lần sau làm lợi thế. Nên là, nếu ngươi chết trong đợt giao dịch lần này, ta sẽ vĩnh viễn không lấy được thứ ấy… Hạ Lan Phiêu, ngươi thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của Trẫm. Nếu như ngươi không phải con gái của Hạ Lan Thụy, có lẽ Trẫm sẽ cân nhắc cho ngươi làm một hoàng hậu danh xứng với thực.”
Tiêu Mặc vừa nói xong, trong mắt đột nhiên ánh lên vẻ tiếc hận. Có điều, sự tiếc hận của hắn trong chớp mắt đã biến mất. Hắn xuôi theo chăn bông nhìn da thịt trắng nõn phơi bày ra ngoài của Hạ Lan Phiêu, nhìn dấu hôn đỏ sậm trên người cô, nhớ tới hồi hoan ái chưa kịp hoàn thành ban nãy, mỉm cười đầy hàm ý. Dưới cái nhìn chằm chằm của hắn, Hạ Lan Phiêu cảm giác như bản thân đang bị lột trần, nhục nhã đến tột cùng. Cô hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Mặc, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì, Hoàng thượng có thể rời đi hay chăng?”
“Được.” Tiêu Mặc sảng khoái chấp nhận: “Có điều, mọi người đều biết Trẫm tới Phượng Minh cung, nếu cứ thế rời đi, họ sẽ nghi ngờ.”
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
Muốn ở đây, tất cả cùng chơi 3P? = =#
“Nếu không muốn bọn người bên ngoài nảy sinh nghi ngờ, lựa chọn tốt nhất, là đêm nay Trẫm qua đêm ở chỗ ngươi. Đương nhiên, ngươi cũng có thể phản đối, nhưng làm vậy hậu quả sẽ là Hạ Lan Thụy sinh nghi, không có lợi với việc hợp tác của chúng ta. Ngươi là một phụ nữ thông minh, hẳn là hiểu được nên lựa chọn thế nào, đúng không?”
“Nếu ta nói ‘không’ thì sao?”
“Vậy chỉ còn lựa chọn thứ hai. Trẫm bắt gặp ngươi và gian phu thông dâm, dứt khoát phẩy tay áo bỏ đi, phạt ngươi cấm túc ở Phượng Minh cung, nhân tiện tranh thủ đàm phán chút điều kiện thuận lợi với Hạ Lan Thụy.”
“Chọn cái thứ hai vậy.” Hạ Lan Phiêu lập tức nói: “Dù sao ta đã sớm chẳng còn danh tiếng gì rồi, làm xấu thêm chút nữa cũng chả sao.”
“Thật sao?” Tiêu Mặc cười mà như không: “Hoàng hậu cũng không ngại chịu nghiêm phạt lần nữa chứ.”
“Ngươi định làm gì?” Hạ Lan Phiêu nuốt nuốt nước miếng.
“Lần trước là ba mươi roi, lần này… làm bốn mươi đi.”
“Hoàng thượng ngài đừng đi, thần thiếp thật sự rất nhớ mong ngài. Nếu lão gia ngài không ngại, chúng ta tiện thể ngủ chung đi.” :no2:
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lan Phiêu nhăn thành cái bánh bao, nhưng ngoài miệng lại nói lời dối trá vô cùng, vẻ mặt nịnh nọt giống như chó con. Tiêu Mặc nhìn cô, cười ha hả: “Hoàng hậu lúc nào cũng rất thức thời. Vậy thì, ngủ chung đi.”
“Ta không ý kiến.” Hạc Minh mỉm cười mở miệng: “Chỉ cần chỗ để ngủ, dưỡng thương là được.”
Vì vậy, ba người vừa nãy còn giương cung bạt kiếm tạm thời hợp thành liên minh. Hạc Minh tập trung vào mục đích riêng là lau rửa vết thương, còn Tiêu Mặc mắt lạnh nhìn Hạ Lan Phiêu chạy tới chạy lui trong cung, không biết cô lại định làm cái gì.
“Vậy chỉ đành thiệt thòi cho Hoàng thương ngủ trên mặt đất rồi.” Hạ Lan Phiêu vui vẻ lấy ra vài cái chăn đệm dày: “Ban đêm rất lạnh, Hoàng thượng chú ý thân thể.”
“Hô? Điều gì khiến Hoàng hậu cho rằng Trẫm sẽ ngủ trên mặt đất, nhường giường cho các người?”
“Các” người? Tại sao phải thêm một chữ “các”? Được rồi, chắc chắn Tiêu Mặc tưởng là nàng muốn ngủ cùng Hạc Minh… Thật ra, nàng đang định bảo họ cùng ngủ trên mặt đất…
“Phượng Minh cung là của ta, Hoàng thượng là khách, phải nghe theo sự sắp xếp của chủ nhân chứ.” Hạ Lan Phiêu nghiêm mặt.
Hừ, bà đây cứ nhất định dây dưa với ngươi đấy. Trước kia ta sợ ngươi, nhưng bây giờ ta đang là đối tác, đối tác. Nói cách khác, chúng ta là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây, ta mà gặp chuyện không may ngươi cũng đừng mong sống yên.Ta không sợ ngươi
“Cả hoàng cung đều là của Trẫm. Trẫm sẽ không ngủ dưới sàn.” Tiêu Mặc bình tĩnh nói, nhưng vẻ mặt đã càng lúc càng lạnh lùng.
“Ta là phụ nữ, ngươi phải nhường ta…”
“Nhường ngươi và gian phu làm trò trước mặt Trẫm… Hạ Lan Phiêu, hình như ngươi đánh giá quá cao tính nhẫn nại của Trẫm rồi. Trẫm đã nói, khi nào ngươi đi tìm nam sủng lần thứ ba, hủy hoại tôn nghiêm của Trẫm, Trẫm sẽ ban cho ngươi hai mươi gã đàn ông.”
Tiếng nói của Tiêu Mặc không lớn, nhưng hàm ý đe dọa trong đó khiến cho Hạ Lan Phiêu không rét mà run. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc, thấy vẻ mặt hắn nghiêm nghị lạnh lùng, tin tưởng lời hắn nói tuyệt đối không phải do nhất thời xúc động. Nàng khó khăn nuốt nuốt nước miếng, lắp bắp giải thích: “Cái đấy, ta và hắn thật sự không có gì…”
“Bỏ đi, Trẫm không muốn biết. Ngươi, muốn ngủ ở đâu thì ngủ, Trẫm và hoàng hậu ngủ ở giường.”
Tiêu Mặc nói xong, bất ngờ ôm lấy Hạ Lan Phiêu đi lên giường trước mặt Hạc Minh. Hạc Minh còn đang mỉm cười, nhưng sắc mặt càng ngày càng tái nhợt. Hạ Lan Phiêu bất đắc dĩ nhắn cho gã một ánh mắt “yên tâm”, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nằm ở bên cạnh Tiêu Mặc không hề nhúc nhích. Vốn cô còn tưởng Tiêu Mặc định làm gì đó, nhưng Tiêu Mặc ôm cô vào lòng, ngủ.
Cánh tay Tiêu Mặc rất cường tráng, bắp thịt nổi rõ ràng, mạch máu có màu xanh nhạt. Cánh tay hắn đè chặt lên ngực Hạ Lan Phiêu, gần như ép nàng tới nỗi hộc máu, hô hấp cũng không thông. Nàng tính thử xoay người, cười làm lành nói: “Này, có thể buông tay ra không…”
“Không thể.” Tiêu Mặc nói đơn giản.
“Ôi.”
MD *Mẹ kiếp*, cái đồ bạo quân, cái đồ bạo quyền. Vở kịch “Ác ma bên người” đang được tái hiện chân thật này. Hiện giờ, đang có một ác ma đang ngủ bên người nàng. Còn nàng thì, không thể làm gì cả, chỉ có thể phục tùng… Ngủ, ngủ đi thì không còn chuyện gì nữa rồi, chuyện gì cũng coi như không hết…
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới đây, cố gắng ngủ. Vì vậy, thật sự thiếp đi.
Giấc ngủ này, nàng ngủ rất khó chịu, muốn tỉnh dậy, nhưng làm thế nào cũng không tỉnh được. Người con gái giống như con mèo con cuộn mình trong lòng Tiêu Mặc, vẻ mặt dựa dẫm.
“Nữ nhân vô dụng.”
Tiêu Mặc nói xong, đâm một đao vào bụng nàng. Đau quá, cơ thể thật đau, tâm hồn thật đau, nỗi đau bị phản bội, bị vứt bỏ, thoắt cái đã xâm nhập toàn thân. Cho dù biết rõ chỉ là trong mơ, nhưng cơ thể Hạ Lan Phiêu vẫn không tự kìm hãm được mà run lẩy bẩy. Hàng nước mắt trong suối, từ từ chảy xuôi theo gương mặt nàng, dường như nàng nghe được có người đang gọi tên mình giữa cơn mịt mùng.
“Dậy, dậy.... Nếu không dậy, ta sẽ cởi quần áo ngươi đó. Một, hai…”
Vì vậy, ý thức Hạ Lan Phiêu khôi phục trong nháy mắt. Cô khó khăn mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Hạc Minh chỉ cách cô có 0.1 centimet. Cô thét lên một tiếng kinh hãi, theo bản năng vung tay tát vào khuôn mặt kia, nhưng đã bị Hạc Minh nhẹ nhàng nắm tay.”Tiểu Hạ Lan, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.”
Hạc Minh nhẹ nhàng ôm cô, lồng ngực ấm áp khiến người ta cảm thấy an toàn: “Cô hôn mê ba ngày rồi.”
“Ba ngày? Sao có thể!”
“Cô phát sốt, sốt rất nghiêm trọng.”
“Tiêu Mặc đâu?”
“Hắn đi rồi.”
“Cứ thế mà bỏ qua cho ngươi?”
“Là bỏ qua cho ‘chúng ta’.” Hạc Minh cường điệu: “Gã nam nhân ấy, đúng là vương giả trời sinh. Nhưng mà, ta sẽ không cho hắn cơ hội lừa dối ta lần nữa.”
Hạc Minh khẽ thở dài, trên mặt là vẻ cô đơn hiếm thấy và… ý chí chiến đấu. Trong con mắt xếch hẹp dài của gã tràn đầy thứ cảm xúc mà Hạ Lan Phiêu không thể hiểu, cũng không muốn biết.
“Ngươi đồng ý với hắn việc gì?” Trực giác Hạ Lan Phiêu nói cho nàng biết Tiêu Mặc không phải kẻ tốt bụng như vậy: “Là không ám sát hắn nữa sao?”
“Là… Bí mật.”
Nhìn vẻ mặt của Hạc Minh khiến người ta không tự chủ được muốn đánh, tay Hạ Lan Phiêu hơi giật giật. Cô ngồi dậy, bình tĩnh nhìn Hạc Minh: “Được, bây giờ nên bàn đến vấn đề của hai ta? Tình huống lúc ấy, âm thầm không lên tiếng tốt hơn nhiều so với lao tới chịu chết.”
Hạ Lan Phiêu hỏi rất nhiều câu, cái nào cũng gay gắt.
Được rồi, tôi biết câu hỏi của tôi rất ngu ngốc rất ngớ ngẩn, nhưng anh có thể đừng ôm bụng cười ha hả được không? Lại còn cười lâu thế nữa!
“Cười đủ chưa!” Hạ Lan Phiêu tức giận nhìn Hạc Minh.
“Đủ rồi.” Hạc Minh nghiêm mặt: “Cô yên tâm, cô chưa đánh gục gã hoàng đế kia, hắn vẫn còn trong sạch.”
…
Mặc dù Hạc Minh nói nghe có vẻ không được tự nhiên, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hạc Minh nhìn Hạ Lan Phiêu. Khe khẽ thở dài, dùng thứ ánh mắt kỳ quái nhìn nàng: “Tiểu Hạ Lan, cám ơn cô đã cứu ta. Nhưng dù là như vậy, ước định của chúng ta vẫn sẽ không thay đổi. Ta chỉ bảo vệ cô một năm, ba tháng sau, cô không còn là chủ nhân của ta, sống chết của cô cũng không còn liên quan đến ta. Còn ta, phải giết cô —— bằng mọi cách.”
Gì á? Mới vừa rồi vẫn còn một bộ thâm tình chân thành, vì cái quái gì mà phải giết nàng? Nàng đắc tội hắn chỗ nào vậy?
“Vì… Vì sao?” Hạ Lan Phiêu trố mắt nghẹn họng hỏi.
“Trí nhớ của Tiểu Hạ Lan kém quá đi à. Người ta dẫu sao cũng mang danh đệ nhất sát thủ, lại bị tiểu Hạ Lan ám toán, trong lòng người ta đương nhiên rất khổ sở rất cô đơn, rất muốn trả thù đó ~~ nhưng mà, nếu đồng ý với tiểu Hạ Lan sẽ bảo vệ cô một năm, ta sẽ làm việc nghiêm chỉnh. Tiểu Hạ Lan, cô nhất định phải quý trọng ba tháng cuối cùng nha ~~~ cô cũng biết ai đắc tội ta có cái kết cục gì rồi đấy à ~~ “
Hạc Minh mỉm cười đầy ngây thơ, vậy mà Hạ Lan Phiêu lại thấy toàn thân rét lạnh. Nàng thẫn thờ nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Hạc Minh, con tim nặng trĩu sắp không thở nổi.
Được rồi, trừ việc có một người cha muốn mưu phản, có một ông chồng phúc hắc, có một số nam sủng, Hạ Lan Phiêu lão nhân gia ngài còn mạo phạm cả sát thủ. Nhìn vào thân thủ của Hạc Minh khi ám sát Tiêu Mặc, chắc chắn là một cao thủ, thế thì sao nàng lại ép được gã làm nam sủng của nàng? Lại còn giao hẹn với gã một năm sau có thể báo thù thỏa thích? Chẳng lẽ nàng ấy đã đoán chắc là nàng sẽ xuyên qua đây, cố tình gây họa? MD.
Hạ Lan Phiêu tâm trạng khó chịu, nặng nề nhìn Hạc Minh, còn kẻ đó thì vỗ nhẹ sau vai nàng: “Đừng sợ mà. Dù sao vẫn còn ba tháng, hưởng thụ cho hết cuộc sống nhé. Còn nữa, ta phải đi rồi.”
“Tại sao?”
“Luyến tiếc ta sao?” Hạc Minh cười khẽ: “Vết thương của ta đã không còn đáng ngại. Mặc dù công lực chưa khôi phục, nhưng hoàng đế đồng ý thả ta ra khỏi cung tự mình điều dưỡng, cho nên tạm thời ta vẫn an toàn.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, hẹn gặp lại nghen ~~ “
Hạc Minh vừa nói, vô cùng nhanh nhẹn thoải mái đi ra khỏi cung, nhưng Hạ Lan Phiêu tay lanh mắt lẹ đã bắt được hắn. Nàng ổn định tâm tình, cười làm lành nói: “Này, mặc kệ sau này thế nào, giờ ta vẫn đang là chủ nhân của ngươi của ngươi phải không.”
“Ừm.” Hạc Minh miễn cưỡng đáp lại.
“Thế nên là, nếu có chuyện xảy ra, ngươi sẽ cứu ta, đúng không.”
“Theo lý là vậy.”
“Nếu như đúng lúc ta gặp chuyện không may ngươi lại không có bên người ta thì sao?”
“Vậy thì tiểu Hạ Lan đành phải tự chịu xui xẻo rồi.” Hạc Minh cười rất vô tội.