. . . . . .
“Lời của hoàng thượng thật là vi diệu”. . . . . . Lý Trường yên lặng thầm nghĩ.
"Lý Trường, đi theo trẫm nhiều năm như vậy cuối cùng ngươi cũng nhạy bén hơn rất nhiều. ." Tiêu Mặc gật đầu: "Hắn cũng biết trẫm sẽ biết, cho nên hắn cùng với trẫm cũng chỉ là ngầm hiểu lẫn nhau thôi."
"Vậy hắn. . . . . ."
"Có lẽ hắn không có nói dối đâu. Ngoài tối hôm nay, hắn sẽ không còn cơ hội nào để tố cáo bí mật của Hạ Lan Phiêu, cho nên dù là mạo hiểm, hắn cũng muốn nói. Hơn nữa. . . . . ." Tiêu Mặc dừng lại: "Hình như hắn cũng rất vui đối với việc trẫm biết kế hoạch của Hạ Lan Phiêu, để nàng vướng vào nguy hiểm. Như vậy, cũng coi như là một sự trả thù nho nhỏ của hắn đối với nàng thôi."
. . . . . .
"Hoàng thượng, không phải Hạ Lan Thụy sẽ chết trong thiên lao sao?" Lý Trường có chút lo lắng: "Ngày mai công khai xét xử, ngày xử trảm mà hắn cứ chết như vậy thì sẽ có một số kẻ tiểu nhân có dã tâm nói rằng Hoàng gia không kìm được mà giết người diệt khẩu."
"Đây chính là những gì hắn muốn. Cho dù có chết, cũng muốn trẫm lâm vào khốn cảnh, hắn thật đúng là trước sau không đổi." Tiêu Mặc hừ lạnh: "Nếu hắn buông bỏ, trẫm cũng được bớt chuyện, treo thi thể của hắn trên cửa thành ba ngày để thị chúng là tốt rồi.”
"Vâng"
"Còn chỗ Thái hậu bên kia, phái một người tin cậy chính miệng nói cho nàng biết tin tức này, đừng để ngay cả biểu ca của mình chết Thái hậu cũng không biết. Nhớ phải chọn thời cơ tốt, đừng để Thái hậu hãi mà giận."
"Vâng."
Quả nhiên hoàng thượng còn chưa nguôi. Mặc dù Thái hậu cũng không làm chuyện gì gây bất lợi cho hoàng thượng nhưng nàng là người đã hãm hại người trong điện Lãnh Tuyền kia, khiến hoàng thượng ghi hận. . . . . . Thân thể Thái hậu luôn không được tốt, chuyện nhà Hạ Lan xảy ra chuyện xấu nhất định là có người giấu nàng nhưng hoàng thượng lại muốn cho nàng biết. Không biết Thái hậu có thể gắng gượng qua chuyện này hay không. . . . . .
Lý Trường cau mày lặng yên suy nghĩ, vừa lúc âm thanh của Tiêu Mặc truyền đến lần nữa. Hắn vội vàng ngưng suy nghĩ lại, cung kính nghe hoàng thượng phân phó: "Theo phán đoán của trẫm, hoàng hậu sẽ tới điện Lãnh Tuyền. Tiên hoàng để lại chiếu, chỉ cần là người, bước vào điện Lãnh Tuyền đều phải chết, cả trẫm cũng không ngoại lệ. Nếu hoàng hậu thích tò mò, cứ để cho nàng đi đi. Nếu vận khí nàng tốt, không bị ai phát hiện thì thôi, nếu vận khí nàng không tốt, cũng đừng trách trẫm vô tình."
"Vâng, thưa hoàng thượng. Để đề phòng nhỡ may có chuyện gì xảy ra, hay là rút bớt thủ vệ Cấm cung đi như vậy hoàng hậu có thể thuận lợi làm việc vì hoàng thượng?"
"Tùy ngươi." Tinh quang trong mắt Tiêu Mặc chợt lóe, nhưng vẫn thản nhiên nói.
. . . . . .
Rõ ràng là bản thân biết điều bí mật này, rõ ràng bản thân muốn cứu người, lại mượn hoàng hậu tay cứu, hoàng thượng thật là lãnh khốc vô tình. Nhưng nếu như hoàng hậu bị phát hiện, người cũng để hoàng hậu chịu chết sao?
Lời hoàng thượng không tiện nói, thì đành để người làm nô tài nói rồi. Ai, làm nô tài thật khó, làm nô tài thân tín bên cạnh hoàng thượng lại càng khó hơn! Hoàng thượng có lẽ vẫn chưa phát hiện, người quá mức bảo vệ, quá mức dung túng hoàng hậu rồi. Cứ như vây có được không?
Không không, tại sao ta lại suy nghĩ lung tung? Hoàng thượng tự có tính toán của người, chẳng lẽ người làm nô tài như ta có thể lung tung đoán được thánh ý hay sao? Ta vẫn muốn sống hai năm nữa. . . . . .
"Vâng, thưa hoàng thượng."
_________________________tuyến phân cách_________________________
"Hả? Tin tức là thật sao?"
Trong cung Nhược Vũ, Thục phi nhìn tên thái giám ngã quỵ xuống đất, nghe hắn hồi báo, (Thục phi) cảm thấy tất cả đều không thể tưởng tượng nổi. Tên nằm vùng trong thiên lao của nàng cũng nghe được cuộc nói chuyện giữa Hạ Lan Phiêu và Hạ Lan Thụy, giống y hệt những gì nàng nghe chủ nhân nói, nhưng Thục phi chỉ thấy càng nghe càng rối, không biết Hạ Lan Phiêu đang giở trò quỷ gì.
Chẳng lẽ nàng biết có người nghe lén, cố ý nói những lời cổ quái kì lạ này để lừa gạt người khác? Không, nàng không nhạy bén như vậy. Mặc kệ nói thế nào, nàng nhất định sẽ đi điện Lãnh Tuyền, nhất định sẽ phạm điều cấm kỵ đó. Nếu như nàng không đi, bổn cung cũng sẽ khiến cho nàng đi, mà kế hoạch của bổn cung cũng không phải chỉ đơn giản như vậy. . . . . . Lần này, bổn cung nhất định khiến Hạ Lan Phiêu phải chết.
Thục phi nghĩ, khẽ mỉm cười. Một kế hoạch hoàn hảo hiện lên trong đầu nàng, làm nàng không khỏi vui sướng. Nàng lẳng lặng thưởng trà, trên môi lộ ra nụ cười tuyệt mỹ, một nụ cười tràn đầy sát ý.
Nếu ngươi đã muốn chết, cứ chờ đi, Hạ Lan Phiêu. . . . . . Ban đầu con nghĩ sẽ xử ngươi như thế nào, không ngờ chính ngươi tự bước tới cửa, như vậy thì cũng không trách được ta. . . . . .