"Nữ nhân càn rỡ!" Thương Nguyệt đứng ở trước mặt Hạ Lan Phiêu, rốt cuộc không nhịn được mắng: "Chỉ là một nữ tử thanh lâu mà thôi, ngươi có tư cách gì nói chuyện như vậy với nàng?"
(Ngọc Cầm vừa là danh kỹ của Tề quốc, vừa là thủ hạ của Tiêu Mặc, bọn họ gặp mặt qua.)
"Ngươi lại có tư cách gì tới ngăn cản ta? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi sẽ là đối thủ của ta sao?"
"Ngươi......"
"Thương Nguyệt, dừng tay. Ngươi quả thật không phải đối thủ của nàng." Hạ Lan Phiêu nhìn Ngọc Cầm, sâu kín nói: "Nếu so võ nghệ, so kiếm pháp, ngươi nhưng là ở phía trên nàng, nhưng Ngọc Cầm cô nương của chúng ta còn giỏi về dùng mỹ nhân kế, hơn nữa còn giỏi về dùng các loại độc vật. Không muốn không hiểu sao mà chết đi, vẫn là không cần tiếp xúc mới tốt."
"Hả? Làm sao ngươi biết ta sẽ dùng độc?" Ngọc Cầm như có điều suy nghĩ cười một tiếng, sau đó nói: "Thôi, mặc kệ là làm sao ngươi biết, hôm nay chính là ngày chết của ngươi rồi."
"Thật sao?" Hạ Lan Phiêu cười nhạt.
"Hạ Lan Phiêu, ngươi thấy được chiến hỏa tràn đầy trời đấy kia sao, nghe được mọi người gào thét rồi sao? Đây tất cả tất cả, đều là bởi vì ngươi!"
"Bởi vì ta?"
"Phải, ngươi còn sống, nhưng ngươi đã sớm đáng chết rồi...... Ha ha ha......"
Ngọc Cầm cười, đột nhiên tiếng cười càng lúc càng lớn, cười rơi nước mắt. Nàng đi tới trước mặt Hạ Lan Phiêu, tay nhẹ nhàng xẹt qua gò má của nàng, sau đó vậy mà lại lột xuống một tấm da người, ở trên mặt mình.
Thương Nguyệt bị dọa sợ hết hồn, theo bản năng lui về phía sau một bước, mà Hạ Lan Phiêu nheo mắt lại nhìn nữ tử dung mạo rõ ràng khác với mới vừa trước mặt, rốt cuộc hô lên tên của nàng: "Khinh Vũ...... Quả nhiên là ngươi."
"Quả nhiên? Chẳng lẽ ngươi biết thân phận của ta?" Khinh Vũ cười lạnh: "Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc, Hạc Minh có thể bảo vệ ngươi đều không ở nơi này, đứa bé này bảo vệ không được. Ngươi có di ngôn gì thì cứ nói đi."
"Khinh Vũ, ngươi thật...... Hận ta như vậy sao?"
"Ngươi nghĩ sao? Ta sống tới hôm nay, chính là vì tự tay đâm kẻ thù, chính là vì nhìn kết quả của ngươi! Hạ Lan Phiêu, Tề quốc và Chu quốc ngươi coi trọng nhất đều sắp bị Đông Câu quốc diệt sạch, ta muốn ngươi tận mắt nhìn người ngươi yêu quý từng người một chết ở trước mặt ngươi! Giống như, ta lúc ban đầu......"
Năm năm không thấy, dung nhan của Khinh Vũ vẫn là đoan chính thanh nhã như vậy, nhưng ngoan tuyệt trên mặt làm cho nàng nhìn có chút già nua. Ánh mắt của nàng hung hăng nhìn chằm chằm Hạ Lan Phiêu, tay gắt gao nắm quyền, sau đó tiến tới gần Hạ Lan Phiêu. Thương Nguyệt cầm kiếm nhắm ngay Khinh Vũ, mà Hạ Lan Phiêu lại nói: "Thương Nguyệt, ngươi không cần phải lo, đây là chuyện của ta và tỷ tỷ ta."
"Hạ Lan!"
"Tin tưởng ta."
Hạ Lan Phiêu đẩy kiếm của Thương Nguyệt ra, sau đó đứng ở trước mặt của Khinh Vũ. Vẻ mặt nàng phức tạp nhìn Khinh Vũ, bi ai, thù hận, thương hại cùng xông lên đầu, mà nàng rốt cuộc nói: "Khinh Vũ, ngươi không chết thật sự là quá tốt."
"Đã chết đến nơi vẫn còn diễn trò? Là muốn dao động ta sao?"
"Mặc kệ ngươi tin hay không, ta vẫn coi ngươi là tỷ tỷ của ta, muốn chung sống với ngươi thật tốt...... Ta không có người thân, sự xuất hiện của ngươi làm cho ta cảm nhận được sủng ái, che chở, nếu như ngươi nguyện ý, ta rất muốn vĩnh viễn làm muội muội của ngươi."
"Muội muội? Muội muội giết cả nhà của mình?" Khinh Vũ cười lạnh.
"Khinh Vũ, phụ thân làm chuyện gì ngươi cũng là biết đến. Tiêu Mặc là người thừa kế chính thống của Đại Chu, hắn đã sớm chuẩn bị xong tất cả. Phụ thân hạ độc ở trên người ta, khống chế ta mưu hại Tiêu Mặc, đối với nữ nhi ruột thịt của mình như vậy, chẳng lẽ ta phản bội chính là tội lỗi chồng chất sao?"
"Thân là nữ nhi của Hạ Lan gia, làm việc vì phụ thân có gì không đúng!"
"Nhưng ta cũng là người —— một người có tư tưởng, sẽ đau, sẽ khó chịu. Ta không phải con cờ, không phải con cờ của bất luận người nào."
"Hạ Lan Phiêu, coi như phụ thân có phụ ngươi, ngươi trả thù cũng đủ rồi đi! Nhưng ngươi không những gả cho kẻ thù làm thê, còn quyến rũ Tiêu Nhiên...... Ngươi chính là vì vũ nhục ta!"
"Tiêu Nhiên?" Hạ Lan Phiêu ngẩn ra.
"Đúng, Tiêu Nhiên! Ta thích An vương, chẳng lẽ ngươi lại không biết? Ngươi...... Ngươi còn lấy khăn hắn đưa cho ngươi ra khoe khoang, tới nhục nhã ta......"
"Khinh Vũ, chẳng lẽ ngươi để ý cái này?" Lần này, Hạ Lan Phiêu thật là dở khóc dở cười: "Ta căn bản không biết ngươi thích Tiêu Nhiên, chuyện khăn kia ta cũng không nhớ rõ! Nếu ta biết, ta chỉ biết dùng hết phương pháp tác hợp các ngươi, làm sao ta sẽ cố ý làm khó ngươi?"
"Đừng nói láo. Ngươi chính là thích quyến rũ nam nhân, chính là hạ tiện." Khinh Vũ khinh miệt nói: "Bất luận ngươi nói cái gì, ta đều sẽ không tin tưởng."
"Ngươi không cần sống ở trong thế giới của bản thân nữa! Ta thừa nhận ta thật xin lỗi Hạ Lan gia, nhưng ta không hề có lỗi với ngươi! Gặp lại ngươi, ta chỉ muốn sống chung với ngươi thật tốt, nếu biết ngươi thích Tiêu Nhiên ta nhất định sẽ giúp ngươi! Nhưng tại sao ngươi không nói cho ta?"
"Nói cho ngươi biết sau đó bị ngươi nhạo báng sao? Trước kia, ta là đại tiểu thư tôn quý, ngươi là tiện nha đầu, nhưng sau khi Hạ Lan gia ngã, ngươi là Hoàng Hậu, mà ta chỉ là một nữ tử thanh lâu bán thân thể mình mà sống thôi! Ngươi biết ta bị bao nhiêu nam nhân thối vũ nhục, sống không bằng chết sao? Nếu như ngươi thật quan tâm ta, khi đó ngươi lại ở nơi nào?"
"Khinh Vũ...... Thật xin lỗi." Hạ Lan Phiêu nói xong, nước mắt rốt cuộc xông ra: "Thật xin lỗi, là ta không ngờ tình cảnh của ngươi, mới có thể để cho ngươi chịu khổ...... Thật, thật xin lỗi."
"Nói xin lỗi có tác dụng không?" Trong mắt Khinh Vũ cũng đầy nước mắt: "Hạ Lan Phiêu, ta muốn cám ơn ngươi, cám ơn ngươi cho ta lý do sinh tồn được. Ngươi yên tâm, chờ Tiêu Mặc, Hạc Minh chết, ta lập tức tiễn ngươi lên đường, sau đó, ta cũng sẽ đi cùng ngươi. Người như ta, đã sớm đáng chết rồi, ha ha......"
"Thu tay lại đi, Khinh Vũ. Quên thù hận, bắt đầu cuộc sống mới không tốt sao? Chẳng lẽ ngươi sống ở trong thù hận và khổ sở cũng vui vẻ sao?"
"Ta rất vui vẻ." Khinh Vũ mỉm cười, sau đó nắm tay của Hạ Lan Phiêu: "Cùng ta đi gặp Dực vương thôi. Hắn nhìn thấy ngươi nhất định sẽ thật vui mừng."
"Hả? Dực vương Đông Câu quốc? Lãnh Phi Tuyệt cũng là ngươi thả đi?"