“Uh. Sau đó thì sao?” Hạ Lan Phiêu thờ ơ hỏi.
“Hoàng hậu bận rộn nhiều việc, thần thiếp sẵn lòng dốc sức vì hoàng hậu.” Thục phi nói thẳng.
Cô ta vốn tưởng rằng Hạ Lan Phiêu sẽ thản nhiên đồng ý như mọi khi, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn chuyên tâm vào công việc uống trà của bản thân, dường như chưa nghe thấy gì cả. Tử Vi khẽ ho một tiếng nhắc nhở nàng, Hạ Lan Phiêu mới chợt bừng tỉnh: “Thục phi đang nói gì?”
“Thần thiếp nói, nguyện ý dốc sức vì nương nương.” Thục phi nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô ta biết rằng, một khi vãn yến *tiệc tối* lần này được tổ chức thành công, sẽ thêm một lần chứng minh cho Tiêu Mặc thấy năng lực quản lí hậu cung của mình, cũng sẽ khiến cho Tiêu Mặc lấy lại quyết tâm phế bỏ Hạ Lan Phiêu. Cô ta chờ một Hạ Lan Phiêu lúc nào cũng hèn nhát hời hợt như mọi khi, giao mọi việc lớn nhỏ trong cung vào tay cô ta, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ nhìn cô ta rất khó hiểu, nói một cách hời hợt: “Nếu Thục phi nguyện ý dốc sức vì bổn cung, vậy làm phiền Thục phi cống hiến Nhã Vũ cung của cô làm nơi tổ chức yến hội.”
“Cái gì?”
“Chẳng lẽ Thục phi không muốn? Xem ra, ban nãy Thục phi chỉ thuận miệng mà nói, lừa gạt bổn cung mà thôi.”
“Thần thiếp… Thần thiếp không dám.” Thục phi cắn răng nói: “Nhưng mà, tại sao phải chọn cung điện của thần thiếp để tiến hành vãn yến? Trong cung chẳng phải có Minh Nguyệt Lâu chuyên dùng để tổ chức yến hội sao?”
“Bởi vì tất cả mọi người đã quen tới Minh Nguyệt Lâu, không còn hứng thú; Nhã Vũ cung của Thục phi là cung điện tráng lệ nhất hoàng cung, chắc chắn thích hợp để tổ chức vãn yến.”
“Vậy thì Phượng Minh cung của hoàng hậu cũng đâu có tệ.”
“Sao Thục phi lại nói như vậy? Phượng Minh cung của bổn cung chỉ là một lãnh cung, nào có vẻ náo nhiệt huy hoàng như Nhã Vũ cung của Thục phi tỷ tỷ. Tổ chức vãn yến ở Nhã Vũ cung, nhất định sẽ có cảm giác mới mẻ. Để cho tất cả mọi người đều hài lòng, Thục phi tỷ tỷ chắc không đến nỗi tiếc một cái cung điện nhỉ.”
“Không… không đâu!” Thục phi nghiến răng nghiến lợi đáp.
“Được. Cứ quyết định thế nhé. Vãn yến lần này, bổn cũng sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ, Thục phi tỷ tỷ cung cấp địa điểm là được. Còn nữa, bổn cung muốn tạo một bất ngờ cho mọi người, cho nên Thục phi tỷ tỷ tạm thời chịu khó đến chỗ khác ở.” Hạ Lan Phiêu cười khanh khách nói.
Ngay sau đó, nàng liền vô cùng mặt dày đuổi Thục phi ra khỏi Nhã Vũ cung, dắt theo Tử Vi đến ở trong cung điện lộng lẫy nhất trong cả hoàng cung. Khác với vẻ yên tĩnh lạnh lẽo ở Phượng Minh cung, Nhã Vũ cung có bậc thềm bằng ngọc trắng, ngói bằng ngọc lưu ly, mỹ lệ xa hoa đến khó tin. Trong Nhã Vũ cung cũng trồng hoa sen, mặc dù không có quy mô lớn như vùng hoa sen bên cạnh Lãnh Tuyền điện, nhưng cũng xem như là lớn nhất nhì cung rồi. Chỉ có điều, Hạ Lan Phiêu không thể nào nhìn ra con người như Thục phi lại cũng có thể thích hoa sen.
Thật là lạ! Nàng thừa nhận, nàng nhận hết trách nhiệm tổ chức vãn yến, chỉ để chọc giận Thục phi. Thật tình nàng không nghĩ tới, cung điện của nàng ta hóa ra lại cực kỳ hoa lệ, hóa ra so với nàng, nói tốt hơn mười lần vẫn chưa đủ.
Đồ hoàng đế đại gian đại ác! Dù sao tổ chức cũng phải mất tiền, nàng nhất định sẽ tiêu thật nhiều tiền, làm việc tốt nhất! Coi như là… giết thời gian vậy.
Khi màn đêm buông xuống, Nhã Vũ cung có cả biển người đến tụ tập. Toàn bộ phi tần, đại thần và sứ thần ngoại quốc đều không thể ngờ lại được đến ngắm trăng bên hồ sen đón Tết Đoan Ngọ, đều xúc động cảm thán trước vẻ giàu sang và ý tưởng kỳ diệu của triều Đại Chu, ngay cả Thục phi cũng đang nếm thử cơm canh trước mặt mình rồi để lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Hạ Lan Phiêu một thân hồng y, đoan trang ngồi bên cạnh Tiêu Mặc, mỉm cười nhìn đám khách khứa đang vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, nhìn đám phi tần xinh đẹp của Tiêu Mặc, ngửi hương sen và mùi son phấn thoang thoảng trong không khí, lòng thỏa mãn khôn tả.
Tất cả đều thích sự sắp đặt của nàng, hay lắm. Hóa ra nàng cũng không hoàn toàn vô dụng… Đêm nay, sẽ là hồi ức tốt đẹp của mọi người, nhưng còn nàng? Có chăng chỉ là cảm giác trống rỗng không tên khi sự bận rộn qua đi…
Cùng với tiếng đàn sáo vang lên du dương mờ ảo, các vũ cơ mặc váy múa màu hồng phấn bắt đầu thướt tha múa trước mặt mọi người. Các cô gái đều có vóc người thon thả, khuôn mặt xinh đẹp, màu hồng nhạt quanh thân cùng sắc xanh biếc của hồ sen càng tôn lên vẻ đẹp lẫn nhau, thoạt nhìn tựa như một đám đông đang nhảy múa giữa hoa sen. Mọi người ăn mỹ thực, thưởng thức mỹ cảnh, đều ngắm đến ngây người, chỉ hận bản thân không thể sinh thêm một cặp mắt nữa. Đúng lúc này, một giọng nữ dịu dàng vang lê bên tai Hạ Lan Phiêu: “Phiêu nhi, nghe nói vãn yến lần này do con chuẩn bị. Khá lắm.”
“Dạ? Tạ ơn mẫu hậu.”
Hạ Lan Phiêu hơi hơi ngỡ ngàng, vội vàng cung kính hành lễ với vị Thái hậu xuất cung lễ Phật, đang ngồi bên trái phía đối diện mình. Thái hậu ước chừng bốn mươi tuổi, mặc phật y màu xanh, toàn thân ngoại trừ một cây trâm ngọc bích thì không còn đồ trang sức dư thừa nào. Căn cứ vào dáng vóc của bà, lúc bà còn trẻ chắc hẳn phải là một tiểu mỹ nhân, nhưng trên mặt bà lại đầy những vệt nhăn mảnh, giữa đôi lông mày cũng luôn nhíu chặt, có vẻ còn già hơn so với tuổi thật. Nghe Tử Vi kể, thái hậu không phải mẹ ruột của Tiêu Mặc, hơn nữa lại là người của nhà Hạ Lan, cho nên mối quan hệ giữa bà với hoàng đế rất lạnh nhạt. Nhưng dẫu là vậy, bà cũng là chỗ dựa duy nhất mà Hạ Lan Phiêu có thể nhờ cậy trong cung.
“Phiêu nhi thật sự đã trưởng thành. Lần trước Ai gia gặp con là vào lúc đại hôn của hoàng nhi, chớp mắt đã mấy tháng trôi qua, con ngày càng ra dáng hoàng hậu rồi. Hạ Lan khanh gia, cuối cùng ông đã có thể an tâm hộ quốc, không phải lo lắng cho Phiêu nhi nữa.”
“Thái hậu nói đùa.” Hạ Lan Thụy chỉ cười nhẹ: “Tiểu nữ ngày thường không có việc gì làm, không thể san sẻ gánh lo với Hoàng thượng, chỉ có thể tỏ chút bản lĩnh với mấy thứ đàn ca vô dụng ở đây thôi.”
“Nếu Phiêu nhi thường ngày không có việc gì làm, thì để hoàng nhi đến bầu bạn với nó đi. Hoàng nhi, con năm nay cũng đã hai mươi lăm rồi, đáng ra phải có con nối dõi rồi. Ngày thường phải năng đến hậu cung, nhất là chỗ hoàng hậu —— ai gia đang chờ ôm cháu đây.”
Thái hậu trêu đùa, khiến cho đám phi tần ở đây đỏ mặt, Thục phi lại càng cúi thấp đầu, vẻ mặt e thẹn. Hạ Lan Phiêu ngờ nghệch liếc Tiêu Mặc, cười hì hì: “Mẫu hậu nói phải. Thần thiếp và Hoàng thượng nhất định sẽ cố gắng.”
“Phụt!”
Tiêu Nhiên nghe thấy Hạ Lan Phiêu trả lời bất ngờ như thế, đang hớp một ngụm chưa kịp trôi, không kìm nén nổi phun rượu ra. Hắn hơi ngượng ngùng để mặc các tỳ nữ lau dọn áo quần đầy vết rượu, Tiêu Mặc thì lại rất bình tĩnh nói: “Mẫu hậu, nhi thần sẽ cố hết sức. Mẫu hậu đã xuất gia, là thế ngoại chi nhân, chớ nên lo lắng mấy chuyện trần tục này nữa.”
“Đúng.” Thái hậu hơi xấu hổ cười cười: “Là do ai gia đã quá sốt ruột muốn ôm cháu.”
Vì vậy, bầu không khí buổi vãn yến nháy mắt đã trở nên lạnh nhạt yên ắng. Tất cả mọi người xem múa hát không nói lời nào, vờ như không hề phát hiện mối quan hệ tế nhị giữa hoàng đế và thái hậu. Hạ Lan Phiêu hơi mất tự nhiên vặn vẹo thân mình, lòng âm thầm cầu mong có ai đó có thể xua tan đi tình huống căng thẳng này. Nguyện vọng của nàng đã thành sự thật. Bởi vì, một người mặc trang phục dị tộc đột nhiên xông đến, nắm lấy tay nàng: “Bích Dao, là nàng sao? Cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi!”
Bích Dao?
Hạ Lan Phiêu còn chưa kịp phản ứng lại, tay nàng đã bị một người đàn ông lạ mặt nắm chặt gây đau đớn. Người đàn ông này trông qua dáng vẻ thì khoảng đầu bốn, đầu đội mũ phớt màu đen lông chồn, trên mặt có vết sẹo rất dài, dáng vóc vô cùng tráng kiện. Tay ông ta siết chặt cánh tay mảnh khảnh của Hạ Lan Phiêu, hằn lên trên cổ tay nàng một vết bầm tím. Nếu không phải bây giờ đang có rất nhiều người tụ họp, Hạ Lan Phiêu sẽ há miệng mà cắn. Nhưng lúc này nàng chỉ có thể không ngừng giãy dụa, nhìn Tiêu Mặc cầu cứu.
“Nương nương cẩn thận!”
Người chạy tới lại là Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên một chưởng đánh rơi bàn tay to của người đàn ông, nét mặt có chút… Thương hại? Tiêu Mặc và Hạ Lan Thụy cũng im lặng nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt, mà tiếng nói của Tiêu Mặc cũng không nghe ra chút cảm xúc: “Diệp Văn đại vương, ông đang làm cái gì vậy? Tay ông đang kéo tay hoàng hậu Trẫm.”
“Nàng không phải hoàng hậu của ngươi, nàng là Bích Dao của ta! Bích Dao, sao nàng không để ý đến ta? Nàng vẫn đang còn giận ta sao?”
Đại vương Thiệu quốc Diệp Văn mặc dù bị Tiêu Nhiên chắn ở một bên, nhưng vẫn nhìn Hạ Lan Phiêu da diết, ánh mắt thiết tha như một đứa trẻ. Người theo hầu ông ta vội vàng chạy tới, bối rối nói: “Hoàng thượng thứ tội! Hoàng hậu nương nương của quý quốc có dung mạo giống đến tám phần với vương phi quá cố của đại vương, cho nên đại vương… Đại vương vốn rất trầm tính, chỉ khi gặp chuyện có dính đến vương phi quá cố mới sinh ra như thế, xin Hoàng thượng thứ tội!”
“Nếu là thế thì, bỏ đi.” Tiêu Mặc lạnh nhạt nói: “Diệp Văn đại vương thân thể không khỏe, quay về dịch quán nghỉ ngơi trước đi.”
“Dạ, Hoàng thượng!”
Đám người hầu như trút được gánh nặng, vội vàng dỗ dành liên tục kèm theo cả lừa gạt đưa đại vương nhà mình đi, ông ta thì cứ thi thoảng lại quay đầu gào lên “Bích Dao”. Hạ Lan Phiêu đau đớn vẩy vẩy tay, cắn răng nói: “Đúng là đồ điên.”
“Xem ra Hoàng hậu nương nương quả là sức quyến rũ vô song.” Thục phi cười khẽ: “Thần thiếp ngưỡng mộ nương nương biết bao.”
Câu nói của Thục phi, khiến cho mọi người biến đổi sắc mặt lần nữa. Bị nam cợt nhả trước mặt bao người là chuyện người ta thấy hổ thẹn nhất, chớ nói chi xảy ra trước mặt phu quân mình. Vậy mà, vẻ mặt Hạ Lan Phiêu vẫn không đổi, cười khanh khách nói: “Nếu Thục phi tỷ tỷ thấy hâm mộ bổn cung, thì phiền tỷ tỷ đến dịch quán vừa thăm hỏi vị đại vương ban nãy, vừa thân mật với đại vương luôn.”
“Ngươi!”
Thục phi đỏ mặt, nhưng lại e ngại thái hậu và Hạ Lan Thụy ở đây, cuối cùng không dám nổi giận. Tiêu Nhiên nhìn Hạ Lan Phiêu tán thưởng, Hạ Lan Phiêu cũng mỉm cười cảm ơn hắn. Diệp Văn gây rối, khiến cho hứng thú chơi đùa của mọi người đã giảm đi không ít, thái hậu cũng thấy người hơi mệt mỏi. Bà nhìn Hạ Lan Phiêu và Tiêu Mặc, dịu dàng nói: “Giờ không còn sớm nữa, mọi người ra về thôi. Hoàng nhi, hôm nay là ngày Tết Trung thu, con nhân thể bầu bạn với hoàng hậu luôn đi. “
“Không cần!” Hạ Lan Phiêu vội vàng chối từ: “Hoàng thượng một ngày bao việc, thần thiếp tuyệt đối không dám…”
“Đồ ngốc. Hôm nay chính là ngày phu thê đoàn viên, vợ chồng trẻ các người đừng lãng phí thòi gian với bà già này, mau đi nghỉ đi.”
“Nhưng mà…”
Hạ Lan Phiêu còn định từ chối, nhưng lại bị ánh mắt Hạ Lan Thụy chiếu tướng, không dám nhiều lời. Tiêu Mặc ngoan ngoãn đứng dậy, cùng Hạ Lan Phiêu bãi giá về Phượng Minh cung. Dưới sự sắp xếp của thái hậu hai người họ cùng ngồi trên một đội nhuyễn kiệu, bầu không khí khí muốn xấu hổ bao nhiêu thì xấu hổ bấy nhiêu. Tiêu Mặc xốc mành kiệu lên, nhìn trăng sáng trên bầu trời đột nhiên nói: “Hoàng hậu có muốn xuất cung đi ngắm hội đèn lồng không?”