Thật chẳng lẽ phải chết ở chỗ này à......
Ta lại có thể quên mất không có thân phận "Vương Hậu", ta chỉ là một nữ tử mặc cho người khác bắt nạt thôi......
Xem ra Tiêu Mặc bảo vệ ta đã làm cho ta bị lạc mất mình, làm cho ta nhìn không rõ nguy hiểm, chỉ biết tùy hứng.
Như vậy không được, thật không tốt.
"Ta...... Ta là lão bản của Ngọc Minh trai." Dưới tình thế cấp bách, Hạ Lan Phiêu chỉ đành phải tỏ rõ thân phận: "Các ngươi giết chết ta rồi, đối với Vương Gia các ngươi nhưng là một chút chỗ tốt cũng không có."
"Lão bản của Ngọc Minh trai là nữ nhân?" Những binh lính kia đều nỡ nụ cười: "Nữ nhân, không cần nói xằng nói bậy!"
"Có tin hay không tùy ngươi. Ta nghĩ, các ngươi cũng biết phạm vi thế lực của Ngọc Minh trai ở Tề quốc, biết tài lực của Ngọc Minh trai đi. Nếu Vương Gia các ngươi muốn...... Mà các ngươi lại...... Vương Gia các ngươi nhất định sẽ tức giận, ha ha."
Hạ Lan Phiêu cố ý nói hàm hồ suy đoán, mà mặt của những binh lính kia cũng thay đổi màu sắc. Bọn họ nhìn nhau mấy lần, một binh lính bộ dáng dẫn đầu để đao xuống, giọng nói chuyện với Hạ Lan Phiêu cũng rốt cuộc bình hòa một chút: "Nếu ngươi thật là lão bản của Ngọc Minh trai, ngược lại là đối tượng Vương Gia muốn kết giao."
Hả? Muốn kết giao ta?
Thấy Trần vương thật muốn nắm tài lực trong tay, thật muốn mưu phản......
Hạ Lan Phiêu mí mắt động đậy.
"Nhưng nếu không phải vậy...... Sẽ giết chết ngươi." Người binh lính kia tiếp tục nói.
"Biết." Hạ Lan Phiêu không nhịn được nói: "Là thật hay giả, các ngươi dẫn ta gặp Vương Gia nhà các ngươi là biết. Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, muốn chạy cũng không chạy được, các ngươi không có gì đáng lo lắng."
"Đi thôi."
Vì vậy, Hạ Lan Phiêu bị mấy lính mang đi, dẫn vào Ngọc Minh trai. Dọc theo đường đi, không ngừng có người làm và người nàng từng chiếu cố trong Ngọc Minh trai, cung kính và sợ hãi nhìn đao trên cần cổ nàng, gọi nàng "Lão bản", mà những binh lính kia thấy cảnh này, rốt cuộc cũng buông lỏng đao đặt ở trên cổ nàng.
Xem ra hôm nay sẽ không chết.
Thật ra thì, ta vẫn là quá xúc động, cũng không trách được những binh sĩ mắt chó nhìn người thấp không nhận ra ta kia, coi ta như làm một nữ nhân ngu ngốc —— chính là sau khi ta bỏ qua khúc mắc sẽ dùng bộ mặt thật tới Ngọc Minh trai, tất cả bọn tiểu nhị kia đều là mắt to trừng mắt nhỏ, không thể tin được lão bản của bọn hắn lại là một cô nương trẻ tuổi như thế.
Nếu bọn họ biết ta còn là Vương Hậu, nhất định càng kinh dị hơn, ha ha......
Ta từng nghe Mộ Dung nói, hiện tại thế lực Phiên vương lớn nhất của Tề quốc chính là Trần vương kia.
Tay hắn cầm trọng binh, còn là đích tử của Thái Tổ hoàng đế, có uy hiếp rất lớn đối với Mộ Dung Vương. Mộ Dung mất tích, Thác nhi cũng không có tin tức, nếu Trần vương lấy cớ "Tề vương qua đời, không người nối nghiệp" xông vào hoàng cung, ngược lại cũng không phải danh bất chính.
Nếu "Số mạng an bài chúng ta gặp gỡ", thì để cho ta gặp ngươi một chút đi, Trần vương......
Hạ Lan Phiêu rời đi Ngọc Minh trai đã hơn tháng hai, Ngọc Minh trai vẫn là thanh nhã trước sau như một, thấy bọn hạ nhân coi như trung thành đối với nàng, cũng không có lười biếng.
Hạ Lan Phiêu bị những người đó dùng đao mang vào, đi tới trước nhã gian đã từng chiêu đãi Tiêu Mặc, nhớ tới chuyện đã xảy ra ở chỗ này, hơi sững sờ. Đang ở lúc nàng ngây ngẩn, bọn lính còn chưa kịp thông báo, nàng đột nhiên bị người lôi kéo, bước chân lảo đảo, cũng ngã vào lồng ngực dày rộng của một người nam tử.
"Không cần vô lễ với ‘nữ nhân của ta’ ~~~ ta sẽ tức giận ~~"
Đao các ở trên cổ Hạ Lan Phiêu, uy hiếp sinh mạng của nàng lập tức biến mất, bên tai cũng vang lên giọng nói quen thuộc. Nàng ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Hạc Minh, mà lúc này nàng nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy thân nương (mẹ ruột), vô cùng thân thiết, căn bản không quan tâm thành phần đùa giỡn trong lời nói của Hạc Minh.
"Hạc Minh! Làm sao ngươi biết!" Hạ Lan Phiêu vui mừng nói.
"À, Tiểu Hạ Lan rất ít khi nhiệt tình với ta như vậy đấy ~~" Hạc Minh cười híp mắt nói.
"Làm sao sẽ đúng lúc như vậy?"
"Đây chính là ‘duyên phận’ trong truyền thuyết chứ sao. Nàng đó, thật biết gây họa."
Hạc Minh nói xong, ngón tay trắng noãn gõ ở trên trán Hạ Lan Phiêu một cái, khắp khuôn mặt đều là nụ cười, mắt cong cong, xem ra không có chút không vui mừng nào. Ở dưới ánh nhìn soi mói của Hạc Minh, Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, sau đó cúi đầu.
Nàng đã ra đi không từ biệt hơn hai tháng, đã sớm nghĩ tới Hạc Minh sẽ bày cho nàng vẻ mặt thối, lại không nghĩ rằng hắn giống như cái gì cũng không xảy ra, vẫn là tâm tình sáng sủa như vậy.
Thật không biết là hắn tính khí tốt, hay là hắn...... Căn bản cũng không quan tâm.
"Quốc Sư, điều kiện của Bổn vương ngươi suy tính như thế nào? Còn nữa, nữ nhân này là ai?"
Hạc Minh đi ra sau, một người nam nhân trung niên cũng theo sát phía sau đi ra. Mặc dù hắn mặc rất là cao quý, nhưng dung mạo, dáng vẻ cũng có chút bỉ ổi, so sánh với Hạc Minh bồng bềnh như tiên thành đối lập rõ ràng nhất. Hạc Minh rất là khinh miệt liếc nhìn hắn một cái, ôm Hạ Lan Phiêu nói: "Tiểu Hạ Lan, chúng ta hồi cung đi ~~"
"Hành tung của Quốc Sư đại nhân cũng quá mơ hồ bất định đi!" Mặt của người nọ lộ vẻ không vui: "Bổn vương nhưng là đã chờ ngươi hai canh giờ ngươi mới đến nơi hẹn, chẳng lẽ ngươi không cho Bổn vương câu trả lời chắc chắn đã muốn đi?"
"Vậy thì như thế nào?"
"Người đâu!"
Theo tiếng hét, bốn phía xun quanh Hạc Minh lập tức bị một đám binh lính tay cầm đao kiếm bao vây. Tay Hạ Lan Phiêu nắm chặt vạt áo của Hạc Minh, có chút khẩn trương cắn môi, mà Hạc Minh đột nhiên cất tiếng cười to lên. Hắn một tay ôm hông của Hạ Lan Phiêu, một tay dùng cây quạt chỉ vào chóp mũi của người nọ, cười lạnh nói: "Chẳng lẽ Trần vương gia cho rằng ngươi có thể ngăn cản ta?"
"Trên cái thế giới này người chỉ có hai loại đồng minh vầ kẻ địch. Nếu ngươi không muốn hợp tác với ta, ta chỉ có thể trừ khử ngươi."
"Chỉ bằng ngươi?"
Trên mặt Hạc Minh mang theo mỉm cười xinh đẹp nhất, mà sát khí trên người của hắn đã nồng nặc đến tràn lan. Cây quạt trong tay của hắn như có như không quét qua trên người thị vệ gác đao ở trên cổ Hạ Lan Phiêu, nhanh đến mức gần như không thấy rõ tốc độ ở bên trong, trong cổ của người nọ đã phun ra máu tươi đỏ sẫm, hai mắt trừng trừng, mềm mại ngã xuống đất. Hạc Minh khẽ liếm vết máu trên cây quạt, cười ha ha nói: "Hỏng bét, đột nhiên rất muốn giết người ~~~~ nên làm cái gì bây giờ ~~~~"