Beta: kaylee
Trung Quốc thế kỷ hai mươi mốt
【 Cảm giác được... Vẫn ở thành phố đó... 】
Lại một cơn ác mộng đè nén khiến không cách nào hô hấp.
Hạ Lan Phiêu bừng tỉnh từ trong mộng, nghĩ lại mà hơi sợ ôm ngực, chỉ cảm thấy cả người ướt sũng mồ hôi khiến cho chiếc áo ngủ và mái tóc ướt đẫm, trong lòng vẫn còn kinh hoàng không thôi mà che ngực. Cô gắng gượng đi tới trước tủ lạnh, lấy cho mình một cốc nước đá. Lúc đó mới phát giác được suy nghĩ rối loạn có hơi dịu đi. (L: về hiện đại nên lee để xưng hô hiện đại nhé)
Lại là giấc mộng kia...
Tôi mộng tôi đứng ở trong một mảnh sương mù mênh mông, không thấy được điểm cuối, không thấy rõ ràng cái gì, ở trong mộng cũng không thấy được cái gì. Hình như có một người đàn ông đứng ở xa xa vẫy tay với tôi, trong lòng tôi rất muốn đi tới đó, nhưng hình như thân thể bị giữ chặt không thể nhúc nhích...
Tại sao tôi lại mơ thấy đàn ông?
Quả nhiên đã đến tuổi bắt đầu nghĩ lung tung. Mộng xuân sao?
Mặt mày Hạ Lan Phiêu tối sầm suy ngẫm, rồi lại nằm ở trên giường. Nhưng rốt cuộc tâm tình có hơi phức tạp nên phải trằn trọc trên giường rất lâu mới ngủ được. Đến lúc tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau, hình như cô nghe được tiếng chuông đồng hồ báo thức, nhưng khi mà ý thức khôi phục tỉnh táo, gương mặt phóng đại của mẹ đã xuất hiện rõ ràng ở trước mặt.
"Dậy! Nếu không dậy đi làm con sẽ bị muộn đấy! A a a, con muốn chọc giận mẹ tức chết sao, Hạ Lan Phiêu?"
"... Mấy giờ rồi mẹ?"
"Sắp bảy rưỡi rồi! Con không muốn bị đuổi việc chứ?"
"Bảy giờ... rưỡi... Bảy rưỡi? A a a con bị muộn rồi, tại sao mẹ không đánh thức con sớm hơn? Con dậy đây!"
Một cơn gió thổi qua, bóng dáng kia biến mất ở trên giường trong nháy mắt. Mẹ của Hạ Lan Phiêu nhìn theo bóng lưng của con gái mình mà không ngừng thở dài. Khi Hạ Lan Phiêu chạy sấp ngửa tới chỗ làm thì đã là tám giờ mười lăm.
"Hạ Lan Phiêu, cô lại muộn!"
"Thật xin lỗi..." Hạ Lan Phiêu chột dạ đáp.
""Thật xin lỗi" có tác dụng sao? Lần nào mà cô chẳng đều nhún nhường nhận lỗi, nhưng rồi dứt khoát không thay đổi? Thật sự là bị cô làm tức chết!"
"Tổ trưởng Đại, thực sự là tôi sai rồi..."
"Thôi đi!" Tổ trưởng Đại Thôi Thôi xinh đẹp trợn mắt: "Công ty ta có một vị khách hàng mới, nói rõ muốn nhờ cô giới thiệu về thành phố A một lần. Nhiệm vụ hôm nay của cô là tiếp khách ăn cơm!"
"Cái gì? Bảo tôi đi tiếp khách sao?" Hạ Lan Phiêu không thể tin hỏi lại.
"Không muốn sao? Cô vẫn không muốn ăn chén cơm quan này?" Mắt kiếng của tổ trưởng phản quang, phát ra sức mạnh muốn đoạt hồn người ta.
"Tôi, tôi!" Hạ Lan Phiêu cuống quít làm ra dáng vẻ thấy chết không sờn.
Ôi, tổ trưởng xinh đẹp hơn ta như vậy, thật không biết thế nào mà vị khách hàng kia mắt mù lại tìm tới ta. Hoặc đây là một vị khách làm cho người ta phiền chán, khiến đồng nghiệp không muốn tiếp đãi cho nên mới đùn đẩy cho ta chăng...
Nhưng mà cũng không sao cả.
Dù sao kết quả của mình kém cỏi nhất, chỉ đành phải nghe theo phân phó O(∩_∩)O
Hạ Lan Phiêu làm việc ở chỗ này, dung mạo bình thường, cá tính không nổi trội, cũng là nhân vật không đáng để mắt tới trong công ty nên đã sớm quen với chuyện bị các đồng nghiệp quần áo sang trọng châm chọc khiêu khích, đã quen thấy bọn họ được giao cho những vị khách cực phẩm. Nhưng khi nhìn thấy vị được gọi là Tiêu tiên sinh này thì vẫn còn sửng sốt.
Trời ơi, ông đang đùa đấy ư! Ta đang nằm mơ sao a a a a!
Nam nhân này cũng quá... Cực phẩm đi!
Vị tổng giám đốc Tiêu tiên sinh ở doanh nghiệp quốc doanh nào đó còn rất trẻ tuổi, nhìn có vẻ mới khoảng hai mươi lăm tuổi, dung mạo tuấn tú, khí chất tao nhã không còn gì phải bàn thêm nữa.
Trên người mặc âu phục Armani màu đen mới nhất, tay đút ở trong túi áo âu phục, vẻ mặt lười biếng, đầu để kiểu tóc thiếu gia quý tộc hờ hững, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm, đen đến mức giống như không thấy được đáy. Mà lúc nhìn thấy Hạ Lan Phiêu, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ sáng ngời. Anh ta mỉm cười đưa tay ra: "Chị Hạ Lan, chào chị."
"Anh... anh..." Mặt của Hạ Lan Phiêu đỏ tới mang tai đành vươn tay ra.
【 Rốt cuộc, tìm được... Hạ Lan Phiêu... 】
"Chị Hạ Lan, tôi không quen thuộc thành phố A lắm, không biết có thể phiền toái chị dẫn tôi đi tham quan một lượt hay không?"
"Đương nhiên là được."
Cho dù không phải là khách hàng, nhưng nể tình anh đẹp trai ngời ngời như vậy thì tôi đây cũng đồng ý! * thầm mắng đồ háu zai*
"À..." Tiêu tiên sinh cười: "Như vậy, làm phiền rồi"
Trong thời gian tiếp theo, Hạ Lan Phiêu rất thành thạo dẫn Tiêu tiên sinh đi thăm quan những kiến trúc nổi danh của thành phố này. Mặc dù đã quen thuộc với việc giới thiệu di tích, nhưng cảm giác ở chung một chỗ với soái ca thật sự hoàn toàn không giống cảm giác ở chung một chỗ với những nam nhân xấu xí kia.
Hạ Lan Phiêu cũng không phải cực kì có tài ăn nói, nhưng lúc cô giới thiệu một vài thứ thì Tiêu tiên sinh đều nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu khiến cô cảm giác được mình được khẳng định, nên trong lòng vô cùng dễ chịu. Cũng không biết mình có cảm giác sai hay không, rốt cuộc cô cảm thấy được ánh mắt của Tiêu tiên sinh kia cứ một mực nhìn như có như không, giống như đang rất hoài niệm...
Phì….. hừ, lại bắt đầu suy nghĩ miên man! Hiện tại không phải mùa xuân, mày cũng không thể không giải thích được mà phát xuân, Hạ Lan Phiêu!
Vào lúc kết thúc một ngày tiếp đãi, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Tiêu tiên sinh rất quan tâm đưa ra một chai nước khoáng, mỉm cười: "Chị Hạ Lan thật sự khổ cực "
"Đâu có, đâu có.”
"Để bày tỏ lòng biết ơn của tôi, cũng là bày tỏ sự vừa lòng của tôi được quý công ty chiêu đãi, không biết tôi có vinh hạnh được mời chị Hạ Lan cùng ăn bữa tối hay không?"
"Hả?" Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, sau đó cuống quít cự tuyệt: "Thật xin lỗi, công ty có quy định..."
"A, tổ trưởng của các cô đã đồng ý." Tiêu tiên sinh điềm nhiên cười nói.
Tổ trưởng, xem như chị lợi hại!
Nhưng mà nể tình chị đã để cho tôi một nam nhân cực phẩm, tôi sẽ cố gắng tha thứ cho chị!
"Như vậy, tôi cung kính không bằng tuân mệnh." Hạ Lan Phiêu mỉm cười đáp.
Nhắc nhở: Rốt cuộc hai người gặp lại nhau trong thời hiện đại, bắt đầu cuộc sống mới, ha hả