“Tiểu Hạ Lan, ta đã trở về. Ồ….”
Hạc Minh có chút buồn cười nhìn cửu phòng bị khóa trái, trực tiếp sử dụng nội lực đẩy nó ra. Trong phòng của hắn không có ánh nến, chỉ có ánh trăng trong trẻo cùng trang sức lạnh lẽo, ngoài những thứ đó ra cũng không có vật khác. Hắn cảm giác được tiếng hít thở đều dặn của người khác trong phòng, vòng qua bình phong, nhìn cô gái đang ngủ trong bồn tắm.
Bởi vì đã lâu, nước tắm đã sớm lạnh như băng rồi, lạnh lẽo làm cho thân thể của cô gái co rúc thành một đoàn, nhíu chặt lông mày. Mái tóc dài giống như rong biển của nàng xõa trên những vết thương chưa lành trên thân thể của nàng, lông mi thật dài in trên mặt những bóng mờ mờ, khuôn mặt bình thường trước giờ vì được ánh trăng soi sáng mà trở nên xinh đẹp thanh nhã khác thường. Nhìn Hạ Lan Phiêu đang ngủ say, ngón tay của Hạc Minh không tự chủ sờ lên vết thương trên cơ thể nàng, mà Hạ Lan Phiêu theo bản năng run lên, càng co rúc chặt thân thể.
Xem ra Tiểu Hạ Lan đã hưởng thụ không ít ~~ mặc dù luôn tươi cười, luôn giả vờ đối nghịch, có vẻ bất cứ chuyện gì đều không để ý, nhưng hình như nàng chịu không ít tổn thương. Tiêu Mặc kia, thật sự là có thể nhẫn tâm ra tay với bất cứ người nào. Cùng người như vậy giao thủ, không biết ai thua ai thắng? Thật sự rất mong đợi!
Hạc Minh nghĩ vậy, nhẹ nhàng ôm Hạ Lan Phiêu ra khỏi bồn tắm, đặt nàng ở trên giường của mình, đắp kín chăn cho nàng. Trong mơ màng, Hạ Lan Phiêu cảm giác hình như mình đã di chuyển nơi khác, mở mắt, muốn nhìn rõ người trước mặt là ai, lại bị cơn buồn ngủ đánh bại. Nàng, thật sự quá mệt mỏi. Chỉ có tối nay, nàng mới có thể không chút kiêng kỵ mà ngủ…. Cái gì cũng không cần nghĩ.
Hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, Hạ Lan Phiêu ở trên giường thoải mái duỗi lưng, cảm thấy đã rất lâu tinh thần không có thoải mái như vậy. Ở Kim quốc, không cần nhắc đến, chính là lúc ở quán rượu, nàng cũng bởi vì thiếu nợ mà ăn không ngon. Không cần lo lắng sống chết, không cần lo lắng thiếu nợ, không có biến thái bên cạnh, thật an tâm đúng là thật an tâm…. Cả đời Hạc Minh cũng không trở lại lại càng tốt….
“Tiểu Hạ Lan, buổi sáng tốt lành.”
Giường bên này, truyền đến một giọng nói yêu nghiệt lại tràn đầy vui sướng. Trong nội tâm Hạ Lan Phiêu cả kinh, không cam lòng nhìn qua bên trái, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt cảnh xuân tươi đẹp của Hạc Minh. Hắn chỉ mặc quần áo ngủ màu xanh nhạt, lộ nửa lồng ngực, cổ xinh đẹp, bả vai, xương quai xanh làm cho người ta nhìn thấy liền xuân tâm nảy mầm. Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài của Hạ Lan Phiêu, cười một tiếng với nàng: “Chủ nhân, người có muốn nô tỳ hầu hạ người thay quần áo không?”
Người thật quen thuộc, cảnh tượng thật quen thuộc….
Hầu hạ cái đầu hắn! Hắn là cố ý! Cố ý mới sáng sớm đã ăn mặc như vậy quyến rũ ta, cố ý trở về bộ dáng nam sủng làm lộ tuyến của ta bị phá vỡ, đám tỳ nữ nhất định sẽ PIA chết ta! Ngươi là đang châm chọc ta sao?
“Hạc Minh, ngươi đang châm chọc chế giễu ta sao?” Hạ Lan Phiêu cắn răng nghiến lợi nhìn hắn.
“A, bị nhìn ra nữa à. Thật đáng tiếc!”
Hạc Minh miệng nói đáng tiếc, nhưng thái độ rõ ràng là rất vui vẻ, một chút cũng không hề nhập tâm diễn kịch, hay là nói hắn căn bản là khinh thường lừa nàng. Hạ Lan Phiêu hừ lạnh một tiếng, không nhìn hắn nữa, mà Hạc Minh bắp chân trắng bóng lộ ra bên ngoài của nàng, tấm tắc than thở: “Tiểu Hạ Lan, làn da có xúc cảm hơn trước rồi. Ngực, cũng lớn hơn trước. Xem ra Tiểu Hạ Lan đã trưởng thành….”
Cái gì? Làm sao hắn biết được làn da ta tốt hay không, ngực lớn hay không? Chẳng lẽ hắn….
Hạ Lan Phiêu nhìn theo ánh mắt của Hạc Minh, quả nhiên phát hiện mình không mảnh vải che thân, cảnh xuân rất dễ lộ ra ngoài. Nàng đỏ mặt, nắm chặt chăn che kín thân thể của mình. Mẹ nó, ánh mắt cũng có thể giết người: “Ngươi đã làm gì ta? Tại sao ngươi lại xuất hiện trên giường của ta?”
“Giường này là của ta. Hôm qua Tiểu Hạ Lan ngủ quên trong bồn tắm, ta liền ôm ngươi lên giường. Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên chúng ta cùng giường chung gối, không bằng cùng ôn chuyện cũ….”
“Ôm cái đầu ngươi! Ngươi tránh ra!”
Hạ Lan Phiêu vẻ mặt đưa đám đẩy Hạc Minh ra, lại làm thế nào cũng đẩy không được. Hạc Minh vui vẻ nhìn nàng lo lắng chăn rơi xuống sẽ bị hắn chọc ghẹo, lại không cam lòng đẩy hắn, bộ dáng đỏ mặt xấu hổ thật đáng yêu. Mắt thấy Hạ Lan Phiêu gấp đến sắp khóc, hắn mới miễn cưỡng quay mặt đi, lẩm bẩm nói: “Tiểu Hạ Lan thật nhỏ mọn, cái gì cũng đã sớm thấy hết, còn không cho người ta nhìn, hừ.” LQĐ (ôi, sao đoạn này thấy anh Minh dễ thương quá ^_^)
Hạc Minh đại nhân! Ngài nhưng là Quốc sư tuấn mỹ cao quý thần bí khó lường trong truyền thuyết, đừng bày ra bộ mặt cùng lời nói làm nũng buồn nôn như vậy được không? Da gà da vịt đều nổi hết rồi! Thật không biết Hạ Lan Phiêu kia là muốn thế nào đây, rõ ràng miệng lưỡi thật tốt! Ác tục!
Hạ Lan Phiêu mắng lần thứ N chủ nhân của thân thể này ở trong lòng, nhanh chóng mặc xong quần áo, chạy ra khỏi phòng của Hạc Minh. Vì vậy, tất cả tỳ nữ, đầu bếp, các đệ tử liền nhìn thấy một nữ nhân quần áo không chỉnh tề, hai mắt đỏ ửng chạy ra từ phòng của Quốc sư đại nhân tôn quý, mà Quốc sư đại nhân tôn quý vừa bước ra khỏi phòng vừa sửa sang quần áo, trên mặt là nụ cười cao thâm khó lường…. Cảnh tường này, làm thế nào cũng thấy là Quốc sư đại nhân vừa XXOO nha đầu kia rồi! Nhưng tại sao nha đầu kia lại có bộ dáng như bị lăng nhục đây? Đây chính là may mắn lớn….
Qua chuyện này, ánh mắt của đám người Minh Châu nhìn Hạ Lan Phiêu càng thêm oán hận. Họ cô lập nàng, cố ý sai nàng chạy qua chạy lại, giảm bớt cơ hội tiếp xúc giữa nàng và Hạc Minh, mà Hạ Lan Phiêu cũng thật mừng rỡ.
Nàng ở trong phòng Hạc Minh ngẩn người, nhìn tên yêu nghiệt này giả bộ thâm trầm trước mặt đệ tử. Làm cho nàng ngoài ý muốn chính là, trừ nàng tất cả người của Hỏa Liên cung , đều vô cùng cung kính với Hạc Minh. Các đệ tử của hắn đều nhìn hắn bằng ánh mắt gần như cuồng nhiệt, tiếp nhận tất cả cười đùa tức giận mắng mỏ của Hạc Minh, mà đám nữ nhân đều vì tiếp xúc ánh mắt của Hạc Minh mà mừng rỡ cả ngày. Khăn ta lau miệng của Hạc Minh, khăn mặt rửa mặt, thậm chí nước trà uống còn dư đều trở thành đồ vật tranh đoạt của mọi người, vì vậy mà đánh nhau không ít! Có khả năng là vì điều này, người của Hỏa Liên cung đều tích cực luyện công, càng đánh võ công càng ngày càng cao….
Hạ Lan Phiêu đứng ở xa, ánh mắt mê mang nhìn Hạc Minh đang dùng bữa, trong lòng tính toán làm sao để giành lại hết tất cả đồ ăn này bán lấy tiền. Hạc Minh cảm nhận được ánh mắt trong đám người chướng mắt kia, ôn nhu cười với Hạ Lan Phiêu, rộng lượng nói: “Tiểu Hạ Lan, ngồi vào bên cạnh ta, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”