Sau mấy tiếng vang lớn thì cầu Tinh Giang ầm ầm sụp đổ, cuộn lên bụi bặm đầy trời, khói bụi dày đặc cuộn lên thật lâu không tiêu tan, mặt sông trở nên mơ hồ.
Bên bờ sông có một tiệm cà phê gọi là "Gió nhẹ", cách toà soạn cô làm việc trước kia rất gần. Tiệm cà phê không lớn lắm, mùi vị không tệ, nhưng bởi vì địa hình xấu nên kinh doanh không tốt, lúc Hàn Niệm đến thì cả tiệm chỉ có một mình cô là khách. Ở cửa sổ trên lầu hai xuyên qua khoảng cách của hai toà cao ốc, có thể nhìn thấy mặt sông và cầu Tinh Giang.
Cầu xảy ra sự cố là vào năm cô kết hôn. Sau khi cưới cô rất thích ngủ, ngày nào cũng vô cùng lười biếng, giống như những chuyện của đời người nên làm đã làm xong, nên hạnh phúc đều nắm trong tay. Cô còn nghỉ việc ở toà soạn, ngày nào cũng ngủ đến trưa, sau đó hẹn Khuê Mật đi ăn cơm dạo phố, rồi đến Paradise.
Cô để điện thoại trên bàn, vui vẻ đợi xem hai người đàn ông quan trọng nhất của đời mình ai sẽ gọi điện thoại đến hẹn cô đi ăn cơm trước.
Nhưng di động lại gửi đến tin cầu Tinh Giang bị sụp. Trước đó, ba đã từng nói với cô, những sai lầm nhỏ đó vốn không phải là vấn đề lớn. Giây phút nhìn thấy tin tức, không hiểu sao cô có dự cảm rất xấu, cô gọi điện thoại cho Đường Diệc Thiên, đó là lần đầu tiên anh dùng giọng điệu lạnh lùng nói chuyện với cô, anh nói, "Cầu xảy ra sự cố, chắc em cũng không ngạc nhiên."
Đúng vậy, e rằng người của cả thành phố đều không tin vào sự ngạc nhiên của cô, là con gái của tên chỉ huy công trình cặn bã, hẳn là cô sẽ có phản ứng là làm sao để khéo léo đẩy trách nhiệm, làm sao để bình tĩnh đáp lại chất vấn ở khắp nơi, mà không phải trố mắt đứng nhìn.
Nhưng đáng tiếc, cô thật sự rất ngạc nhiên, mà cô càng ngạc nhiên hơn đối với sự bình tĩnh của chồng cô.
“ Một ly cà phê. ” Ghế đối diện bị kéo ra, cô thu tầm mắt đang nhìn ra cửa sổ về, hơi giật mình. Thấy anh lại nhìn ra làn khói bụi mù mịt phía xa ngoài cửa sổ.
“ Kết thúc nhanh vậy sao? ” Hàn Niệm nhếch miệng cười theo thói quen, nụ cười xã giao thế này không hiểu sao khiến cho Đường Diệc Thiên cảm thấy không thoải mái.
Anh không thích cô cười tùy tiện như vậy.
Lần hai của tiệm cà phê là gác lửng, hơi thấp, khoảng cách của ghế ngồi cũng hơi hẹp, anh không duỗi chân ra được, chỉ có thể ngồi nghiêng người. Có lẽ bởi vì tham dự nghi thức, cho nên anh mặc một bộ âu phục, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác. Vào tiệm cà phê hơi ấm, anh cởi áo khoác vắt trên cánh tay.
“ Lần trước em thấy anh cũng mặc âu phục, còn có lúc chúng ta kết hôn nữa. ” Cô tiếp tục mỉm cười nói.
Đôi mắt của anh tối xuống mấy phần, “ Sao em không đến hiện trường? ”
“ Anh quên em không thích chỗ đông người sao? ” Cô nghiêng đầu chống cằm nhìn anh, “ Hơn nữa, sao lần này lại là anh theo dõi em? ”
Từ đầu đến cuối cô đều giữ nguyên nụ cười, từ buổi tối bắt đầu gặp lại, mỗi một ánh mắt của cô, mỗi một nụ cười, mỗi một câu nói bâng quơ, đều kéo anh vào hồi tưởng.
Không hiểu sao anh không có chút phiền chán hay mất kiên nhẫn, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, Hàn Niệm nhìn động tác nhỏ của anh lại nhớ đến quá khứ đẹp đẽ, giọng điệu cũng hơi cao lên, “ Đường Diệc Thiên, chúng ta bắt đầu lần nữa đi. ”
Không đợi anh trả lời cô nói tiếp: “ Đừng nói anh không muốn, cũng đừng nói anh đã quên em. Anh không nên nhớ nhung em dù chỉ một chút, chỉ cần anh có, thì anh đã thua. ”
Trong lúc anh do dự, cô đã đến gần, vòng tay qua cổ anh, ngã vào lòng anh, đầu ngón tay điểm nhẹ kích thích yết hầu của anh, đã nóng càng thêm nóng.
Anh nâng tay nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, khuôn mặt u ám sắc bén khiến người ta vô cùng sợ hãi, “ Dựa vào đâu em nghĩ là tôi có. ”
Cô cười khanh khách, lôi đi áo khoác trên cánh tay anh, kéo cổ tay anh ra ngoài, sau đó chọc chọc vào ngực trái đang phập phồng lên xuống của anh, cô nheo mắt nhìn lên, nở nụ cười dịu dàng nhìn anh.
Đường Diệc Thiên giơ tay nắm lấy cái cằm xinh đẹp của cô, vén những sợi tóc gần cằm ra sau tai, trên vành tai mịn màng có một nốt ruồi chu sa nhỏ, anh tăng thêm lực ở tay và nói, “ Từng là Đệ Nhất Danh Viện của thành phố J, lúc này người đàn ông nào nhìn thấy em tiện bán rẻ nụ cười cũng đều sẽ có phản ứng, huống chi em còn từng là của tôi. ”
“ Vậy sao? Trước đó em thật không biết, thì ra em có sức hấp dẫn lớn như vậy. Em thật không nên đến tìm anh. ” Ngón tay trắng nõn của cô quấn lấy cravat của anh, “ Em tìm đại một ai đó, có lẽ cũng có thể khiến em toại nguyện. ”
Anh đột nhiên đẩy cô ngã xuống bàn gỗ, rồi ép người xuống, “ Em dám. ”
Cô chịu đựng đau đớn ở sau lưng giữ nguyên nụ cười thản nhiên, “ Dựa vào đâu em không dám, bây giờ em cũng không phải là của anh. ”
Đáy mắt anh đột nhiên đỏ lên, không chút do dự ép xuống ra sức hôn cô. Nụ hôn vô cùng thô bạo, gần như muốn cắn nát môi cô, đây là kết quả Hàn Niệm muốn, nhưng cô vẫn bị sự thô bạo của anh hù dọa, không cách nào kiềm chế được mà run rẩy.
Anh áp sát cô không cho cô có cơ hội thở dốc, một tay để ở sau lưng cô, ngón tay gần như muốn xâm nhập vào bên trong bả vai của cô, kéo cô về phía mình, ma sát cơ thể rắn chắc như sắt của anh, đè áp. Mùi máu tươi từ đôi môi bị anh cắn rỉ ra hòa vào bên trong nụ hôn dài điên cuồng.
Cô muốn đưa tay ôm lấy cổ anh, nhưng một chút sức lực để thực hiện cũng không có, anh lại giống như có sức lực dồi dào, dường như muốn mang hết nỗi hận mấy năm nay đẩy ra ngoài, không, có lẽ đây chỉ là mới bắt đầu.
“ Cà phê của ngài ... a... ” Phục vụ bưng cà phê lên lầu, Đường Diệc Thiên nhanh chóng tách ra, liếc nhìn đôi môi sưng đỏ của người phụ nữ dưới thân, sửa cravat bị méo của mình lại thật tốt, bình tĩnh nhận lấy cà phê, uống một hớp rồi đặt bên cạnh Hàn Niệm.
Anh cất bước đi xuống lầu, ném cho cô một câu, “ Xuống đây, tôi phát hiện quả thực có chút nhớ em ... ”
Anh hơi dừng bước, giống như cố tình để người phục vụ nghe thấy, cố tình khiến cho cô đang mặc quần áo không chỉnh tề xấu hổ, “ ... Cơ thể của em. ”
Hàn Niệm đứng thẳng lên, trước mắt người phục vụ cài từng cúc áo lại cho tốt. Làm cho cô xấu hổ sao? Nhưng anh không biết cô đã sớm vô cảm với sự xấu hổ, đúng là tuyệt tình.