Cũng không phải anh sợ đau, chỉ sợ thứ sáu không lành, khó tránh ảnh hưởng đến hình tượng "Cao lớn sáng chói."
"Sưng rất lớn..." Hàn Niệm lấy bông băng thấm cồn tẩy trùng miệng vết thương cho anh. Da bị toéc ra, lẫn lộn máu, nhìn thấy cũng khiến người ta sợ hãi, "Miệng vết thương sâu như vậy, anh lại nói với em chỉ bị xước da à?"
Hôm đó Đường Diệc Thiên trở về thuận miệng lừa cô là bị xước da, bây giờ đã sưng lên, giấu cũng giấu không được, trán vốn không có nhiều thịt bảo vệ, Hàn Niệm cảm thấy miệng vết thương sâu gần như lờ mờ thấy được xương, "Nhiều máu quá..."
Vì tay cô căng thẳng nên không ngừng run rẩy, đụng tới đụng lui, ngược lại đâm miệng vết thương đau hơn. Đường Diệc Thiên hít hà, dứt khoát lấy bông băng lại, soi gương tìm vị trí, nặng nề đè lên chỗ ứ máu mang theo mũ.
Không phải Hàn Niệm thấy máu là choáng váng, cũng không phải nhát gan, nhưng đối mặt với miệng vết thương đang chảy máu khó tránh khỏi hơi sợ hãi. Có đôi khi cảm thấy bản thân mình bị thương còn tốt hơn, còn người khác, ngược lại không ra tay được.
Tấm kiếng trên tường bên cạnh giường phản chiếu ra dáng vẻ cau mày căng thẳng của cô, Đường Diệc Thiên nghĩ, biết đâu quyết định của mình lại đúng, sao cô có thể chịu đựng được sự thật đẫm máu như vậy.
"Đau không anh?" Mặt mày của cô nhăn lại, muốn giúp anh lại không thể, Đường Diệc Thiên thuận thế nghiêng đầu đến gần, "Lúc em dỗ Diệu Linh, nói đau thì thổi thổi...vù vù gì đó, anh cũng muốn..."
Hàn Niệm quở trách vỗ anh một cái, "Này! Anh lớn rồi đó!"
Đường Diệc Thiên hạ quyết tâm muốn làm nũng, kéo lấy cô không chịu bỏ qua, "Nhanh đi, nếu không anh đau đến chết đó..."
"Đau chết thì thôi." Má của Hàn Niệm đỏ ửng, động lòng người giống như nhuộm sắc xuân, dùng sức đẩy anh ra.
"Sắp chết rồi." Anh nói xong thì nặng nề ngã xuống, đè cô lên giường. Chăn đệm mềm mại, cả người cô bị anh ép sâu xuống, dù không thể động đậy, cũng đưa tay hung ác véo vào eo anh, "Hừ hừ hừ...không có gì sao lại nói sắp chết!"
Đường Diệc Thiên tóm lấy tay cô, đôi mắt sâu như biển sâu, "Sắp chết em có đau lòng không?"
Hàn Niệm muốn nhổ cho anh một ngụm, khuôn mặt chờ mong, kiên nghị của anh làm cô giống như bị thi ma pháp, ngẩn người nhìn anh và nói, "Vâng...em đau lòng."
Mắt của Đường Diệc Thiên sáng lên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống, "Sắp chết mà có người đau lòng, là đủ rồi."
Trong cuộc đời này, có một người yêu, yêu mình, hận mình, nhớ nhung mình, đau lòng cho mình, tôi bằng lòng làm tất cả cho cô ấy.
Môi lưỡi giao nhau lúc động tình, tiếng chân đùng đùng từ xa đi đến gần, sau đó phịch một tiếng cửa phòng khép hờ mở ra. Tiếng vang trong phòng thực sự rất lớn, mắt Diệu Linh nhấp nháy, "Ba mẹ! Con tan học rồi!"
Đường Diệc Thiên quyến luyến chống người dậy, nhìn bóng đèn nhỏ đã phá hư chuyện tốt, hết cách nhíu mày, "Bây giờ anh có chút hối hận..."
"Hả?" Hàn Niệm nhíu mày. Tiểu Diệu Linh chổng mông bò lên giường, chen vào giữa ba mẹ, cười khanh khách, "Chơi hôn nhẹ sao ạ! Diệu Linh cũng muốn hôn nhẹ!
Đường Diệc Thiên bị tách ra một bên, than thở, "Có lẽ nên ném nó ở nhà họ Hạ...đoạt về làm gì không biết!"
Ngày thứ sáu, Đường tiên sinh quả thực muốn mang vết thương ra trận. Buổi sáng trước khi xuất phát anh soi gương hết lần này đến lần khác để kiểm tra miếng dán trên miệng vết thương có bằng phẳng hay chưa. Hàn Niệm không nhịn được liếc nhìn anh, "Sao hôm nay anh còn điệu đà hơn phụ nữ vậy?"
"Không phải lần đầu tiên anh đến nhà trẻ sao..." Cuống quýt dán miệng vết thương lại, Đường tiên sinh bắt đầu bối rối xem ống tay áo sơ mi có ổn thoả hay chưa.
"Lần đầu tiên sao?" Hàn Niệm tức giận nói, "Anh nói lần đầu tiên sao?" Sau này vì để chứng minh mình là ba của Diệu Linh, anh đã đến rất nhiều lần!
"Là đầu tiên đến nhà trẻ tham gia hoạt động gia đình!" Đường tiên sinh nói một cách hợp tình hợp lý, "Có rất nhiều ba mẹ như vậy! Phải cho con anh giành được sĩ diện!" Nói xong cuối người hỏi Diệu Linh ở bên cạnh, "Diệu Linh, ba con có đẹp trai không?"
Diệu Linh rất nể mặt, giơ ngón tay cái lên khen, "Rất đẹp trai!"
Đường tiên sinh còn chưa kịp đắc ý, nháy mắt lại rơi vào vực sâu, Diệu Linh nói tiếp, "Nhưng tất cả mọi người đều nói mẹ xinh đẹp! Ba của Tiểu Lạc nè, ba của Hoa Hoa nè, ba của Tiểu Bàn nè...đều nói mẹ con xinh đẹp!"
"Không có ai nói ba đẹp trai sao?" Anh có phần không cam tâm hỏi, "Cô giáo ấy? Có nói không?"
"Có nói ạ!" Diệu Linh gật đầu. "Nhưng con nói với các cô, tuy ba con đẹp trai, nhưng lá gan rất nhỏ, sợ nhất là mẹ con!"
"..." Tay chỉnh caravat trượt mạnh qua, caravat thắt trên cổ họng, ghìm Đường tiên sinh không nói được chữ nào.
* * *
Hoạt động buổi sáng ở nhà trẻ là ba mẹ ngồi ở hàng cuối của phòng học lắng nghe các bạn nhỏ học. Các bạn nhỏ vì muốn để ba mẹ nhìn thấy biểu hiện tích cực của mình, giơ tay lên phát biểu mà hận không thể giơ lên đến trần nhà.
Lúc còn nhỏ Hàn Niệm trông mong lớn lên, cảm thấy sau khi lớn lên cuộc sống chắc chắn sẽ muôn màu muôn vẻ, nhưng chờ đến khi lớn lên rồi mới hiểu, ở tuổi không hiểu gì sẽ đơn thuần và tốt đẹp đến cỡ nào.
Có người nói cho bạn biết, nên làm gì, không nên làm gì, không cần mình phải suy nghĩ cái gì đúng, cái gì sai, nói gì nghe nấy chưa chắc không phải là sự lệ thuộc hạnh phúc.
Ở tuổi đó, chỉ cần ăn cơm thật ngon, chỉ cần không khóc không ầm ĩ, chỉ cần không đái ra quần, chính là đứa bé ngoan trong mắt ba mẹ và người lớn, đơn giản mà dễ khiến người ta hài lòng. Nhưng đến khi lớn lên, học hành, công việc, hôn nhân, do dù bạn có ăn cơm thật ngon, không khóc không ầm ĩ, cũng không có cách nào khiến người ta vừa lòng một trăm phần trăm.
Hàn Niệm hơi sợ hãi, không biết có phải đợi khi Diệu Linh lớn lên, mình cũng từ từ có bất mãn với thằng bé không, biết rõ không nên, nhưng vẫn sẽ áp đặt đủ loại yêu cầu lên vai nó. Đường Diệc Thiên luôn biết Hàn Niệm có suy nghĩ đó, trước kia lúc chưa có con, cô cứ lo trước tính sau như vậy.