Gần như bị người khác nhìn thấu, chắc chắc sẽ có cảm giác khó chịu không thể hiểu được. Hàn Niệm biết, mình sắp thành công.
Thái độ của Đường Diệc Thiên đối với cô dịu đi rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ giấu không được nụ cười mà bị bô bắt được, nụ cười đó chỉ thuộc về người thuỳ mị như cô.
Nhưng càng đến gần mục đích, càng khiến người ta sợ hãi.
Tuy bọn họ đã làm hoà, lại ngủ chung như trước. Nhưng chỉ nhẹ nhàng dựa vào nhau, thậm chí cũng không hôn môi, có cảm giác giống như bão tố sắp kéo đến trước sự yên tĩnh, Hàn Niệm ở trong sự yên tĩnh ngắn ngủi này cầu bình an.
Từng bước đi tới, cô không cam lòng tả tơi mà trở về.
Gần đây Hạ Đông Ngôn im lặng một cách bát ngờ, Hàn Niệm đoán tới cuối năm, bạn bè họ hàng nhà họ Hạ tới lui, không ít người vì chuyện của Diệu Linh mà đặt ra câu hỏi về việc chơi bời lêu lổng của Hạ đại thiếu gia, phỏng chừng anh đang bận rộn không thoát ra được.
Cô nhớ lại lúc náo nhiệt nhất, người của hai nhà Hàn Đường cùng nhua mừng năm mới, ba của cô, mẹ của cô, ba của anh, em gái của anh còn có hai người bọn họ. Nhưng những người đó từng người một ra đi, cuối cùng chỉ còn lại bọn họ.
Rõ ràng không nên chia cách, sống dựa vào nhau, nhưng cũng biến thành trời nam đất bắc, hận còn nhiều hơn yêu.
*
Buổi sáng hôm giao thừa, Đường Diệc Thiên rời giường đúng giờ, với một bộ đồ nghiêm chỉnh làm gương cho sự sắp đặt của quốc gia vào những ngày nghỉ. Hàn Niệm cũng ngồi dậy, nhưng trễ hơn anh một chút.
Anh nhận được điện thoại, vội vàng rời đi. Chờ nối hấp bánh bao còn lại một trận lửa nhỏ cuối cùng, thì anh chạy tới cửa mang đôi giày tốt vào. Không đợi Hàn Niệm gọi anh lại, đã ra cửa.
Hàn Niệm chậc chậc miệng, trở lại nhà bếp, nghĩ tới anh còn phải ra garage lấy xe, chắc không rời đi nhanh như vậy, cô nhanh chóng mở nắp ra, thổi hơi giậm chân cầm hai cái bánh bao nóng hổi bỏ vào túi rồi đi ra ngoài.
Đúng là xe của Đường Diệc Thiên chỉ vừa ra khỏi sân sau, cô mang dép đuổi qua đó.
Trước đó Đường Diệc Thiên không nhìn thấy cô, chạy ra một đoạn lớn mới nhìn thấy cô từ trong kính chiếu hậu, lập tức ngừng lại.
Một hồi lâu cô cũng không chạy tới, tuy khoảng cách không xa, nhưng vẫn thở hổn hển. Thấy anh ngừng lại cô mới chạy tiếp, anh mở cửa xe rồi bước xuống, xoay người đón cô.
Hàn Niệm mỉm cười đưa bánh bao nóng hổi qua, “Anh mang theo ăn trên đường đi, không ăn sáng không tốt cho cơ thể.”
Nhưng bánh mềm mại nóng hổi vừa rơi vào trong tay anh, thiếu chút nữa Đường Diệc Thiên sinh ra tâm trạng vợ như thế chồng còn cầu gì hơn, chỉ là tâm trạng này giống như sương mù còn chưa kết thành mây đã bị gió thổi tan.
Một tiếng gọi non nớt từ phía sau truyền tới, “Mẹ!”
***
Chiếc Maybach màu trắng đậu cách đó không xa, chỉ là hai người bọn họ không để ý tới. Ngay cả Hạ Đông Ngôn đang tập trung gọi điện thoại kêu Hàn Niệm ra cũng không đẻ ý tới Diệu Linh đã thò cái đầu nhỏ từ trong xe ra ngoài, vui vẻ vẩy bàn tay bé nhỏ về phía Hàn Niệm.