Răng đập vào môi cô, rất đau, cô ư một tiếng, giãy giụa, lè lưỡi ra đẩy anh. Lúc chiếc lưỡi mềm mại chạm vào đôi môi khô khốc và nóng hổi của anh, anh bị thiêu đốt, ngậm chặt miệng, ra sức mút lấy chiếc lưỡi của cô, mút đến lỗ tai cô phát đau cũng không nhả ra.
Bọn họ đều không hiểu chuyện giữa nam và nữ, tuy cả đầu cô đầy ảo tưởng, nhưng cũng không biết hôn là thế nào, trong nháy mắt bị chiếm giữ đã khiến đầu cô trông rỗng, cô mở mắt ra, đối diện với ánh nắng chiều, chiếu vào mắt cô không mở ra được. Ngược chiều với ánh sáng, mặt mày của anh không rõ ràng lắm, cô chỉ nhớ đôi mắt giống như mực trong đêm lộ ra nhiều đốm sáng nhỏ.
Giống như ngôi sao rất xa, không sáng tỏ, nhưng sâu lắng mê hoặc.
Chi tiết nụ hôn đó cô đã quên từ sớm, chỉ có việc anh cắn nát môi cô là còn trong trí nhớ, sau đó bọn họ đỏ mặt ôm nhau, không ai dám nhìn ai.
Nhưng lúc nào cô nhớ lại, cũng cảm thấy đẹp đẽ. Bởi vì sự ngắn ngủi đó, cô nghe thấy lòng mình nói với cô, "Hàn Niệm, mày sẽ yêu người này suốt đời."
* * *
Ngồi trong bồn tắm, Đường Diệc Thiên vây phía sau cô, hai người ướt đầm đìa dựa vào nhau, anh thử hỏi một câu, "Tiểu Niệm, có thể không?"
"Ừ..." Hàn Niệm đang đắm chìm trong ký ức ngây thơ kia, giây phút đơn thuần ấy, còn bọn họ đơn thuần hơn thế, nhưng mãi mãi không thể quay trở lại.
Có sự đồng ý của cô, anh nắm lấy eo cô, hơi nhấc cô lên, có nước ấm bôi trơn, đi vào cũng không khó khăn lắm, nhưng hình như trong tiềm thức cô có chút kháng cự, dưới thân siết chặt anh, mới chịu đựng hơn phân nửa, đã khiến cô cau mày.
"Tiểu Niệm..." Giọng của anh khàn khàn, tay đang vịn eo dời đi, phủ lên mềm mại mới rời khỏi nước ấm của cô, xoa nắn nụ đỏ tươi mịn màng, để cô thả lỏng cơ thể, "Đau không?"
Cô lắc đầu, không phải cô đau, mà là cô không muốn, không muốn triền miên với anh, không muốn mang theo sự lừa gạt mà thân mật với anh, nhưng không thể không ôm anh.
Cứng rắn bọc trong nước ấm thúc mạnh vào chỗ mềm mại của cô, bỏng đến mức khiến cả người cô run rẩy, toàn thân căng thẳng, xoắn anh không có cách nào kiềm chế được, dùng sức đi vào hết.
Đường Diệc Thiên cắn nhẹ lên vai cô, cười xấu nói, "Em muốn cắn chết anh sao?"
Hàn Niệm chợt hoàn hồn, lập tức thả lỏng để anh đánh thẳng một mạch, cô không kìm được kêu ra tiếng.
Cô phát hiện, không phải cô không muốn, mà là sợ hãi. Sợ thân mật khắng khít với anh như thế này, sợ mình thân mật khắng khít sẽ tin tưởng anh thật, cô luôn dễ dàng tin tưởng anh, từ quá khứ cho đến hiện tại, cô muốn kiên định, nhưng luôn dao động, muốn vô tình, nhưng luôn động tình.
* * *
Đêm dài, Hàn Niệm nghe thấy tiếng hít thở ổn định và bình thản của Đường Diệc Thiên, lần đầu tiên cô cảm thấy, giấc ngủ không tốt cũng có lợi, thậm chí cô không cần đồng hồ báo thức, cũng có thể làm mình dậy lúc nửa đêm.
Dù bây giờ ban ngày nhiệt độ không khí đều hơn hai mươi độ, nhưng ban đêm vẫn rất mát, Hàn Niệm mặt áo ngủ phong phanh, xốc chăn lên thì giật thót mình, nhưng nhanh chóng để mình thích ứng với nhiệt độ đó.
Cô cẩn thận mở cửa đi ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Ngoài phòng còn lạnh hơn trong phòng, hoặc có lẽ cả ngôi nhà này với cô, đều lạnh lẽo.
Nếu nói bệnh của Hàn Phục Chu đối với Hàn Niệm là đất bằng nổi sóng, vậy chuyện Đường Diệc Thiên biết mà không báo là mưa đá giữa mùa hè. Không chỉ anh biết! Thậm chí còn có báo cáo của bệnh lý, còn trưng cầu ý kiến của Lộ Hàn Phi. Anh còn biết khối u phình động mạch trong não của Hàn Phục Chu có thể vỡ bất cứ lúc nào sớm hơn mình, nhưng anh lại, không, nói, với, Hàn, Niệm!
Tại sao anh không nói? Hàn Niệm cũng muốn tìm một lý do hợp lý cho anh, nhưng anh nói, anh sẽ không gạt cô. Trớ trêu biết bao! Đúng vậy, tại sao anh phải nói với mình chứ, nếu Hàn Phục Chu chết như vậy, anh vừa không tính là vi phạm lời hứa còn có thể được toại nguyện.
Anh cho cô tình yêu, tính là gì? Là bố thí sao? Nhìn cô hôm nay, mất đi tất cả, cuối cùng ngay cả ba cũng sẽ ra đi bất ngờ, cô thật đáng thương có đúng không? Vậy mà cô còn mơ mộng hão huyền, nếu Đường Diệc Thiên biết tất cả, nhất định anh sẽ không để cô đau khổ. Nhưng bây giờ hiện thực tàn nhẫn đánh cô tỉnh, anh biết tất cả, nhưng vẫn thờ ơ và trơ mắt nhìn cô đau khổ.
Anh nói với cô không có gì đâu, cô thực sự cho rằng không có gì, anh kêu cô đừng lo lắng, kêu cô đừng hỏi tới, cô thực sự đã im lặng không quan tâm. Nhưng bây giờ cô mới hiểu, không chỉ cô để mình biến thành con ngốc một lần nữa mà còn cho rằng hy vọng đang tới, thực ra cũng chỉ là tuyệt vọng.
Mở cửa phòng sách ra, cô lần mò mở đèn, giây phút ánh sáng chiếu vào mắt có chút khó chịu. Két sắt của Đường Diệc Thiên ở ngăn thứ ba tủ thứ hai, chẳng những cô biết vị trí, còn biết mật mã.
Mật mã của phòng nghỉ trên tầng cao của Paradise, mật mã vẫn vậy không có gì thay đổi, tất cả mật mã của anh cô đều biết, bởi vì từ lúc đầu những mật mã đó đều là do cô cài.
Mở ngăn tủ ra, dời chồng giấy qua, tủ bảo hiểm dính vào tường vẫn còn ở nguyên vị trí ban đầu, Hàn Niệm hy vọng, nó vẫn còn mật mã ban đầu.
Ấn xuống một chuỗi số, tiếng ken két trong trẻo vang lên, đúng mật mã, cửa tủ bung ra, mọi thứ đều thuận lợi giống như trong tưởng tượng của cô, nhưng lòng cô lại thắt chặt.
Năm năm, anh không có đổi mật mã, anh muốn cô cảm động sao? Thật buồn cười!