Nếu em muốn đến thế giới bên kia để trốn chạy anh, vậy anh sẽ đuổi đến đó. My paradise where you are, even the hell...
"A a a a..." Giây phút máu bắn ra, Hàn Niệm hoàn toàn sụp đổ, tay tuột khỏi cán dao.
Phân nửa lưỡi dao đâm vào ngực của anh, nửa sau bị anh nắm trong tay, cô chỉ có thể nhìn cán dao có cẩn kim cương cao cấp màu trắng nhấp nháy dưới ánh đèn, máu từ kẽ tay của anh chảy ra không ngừng, nhỏ giọt, chảy xuôi...
Anh hít một hơi khí lạnh, cắn răng tiếp túc đi về phía trước một bước, "Anh lấy mạng của anh đổi với em. Đổi kiếp sau của em, cũng nợ anh."
Hàn Niệm lắc đầu, lùi về sau, nhưng không lùi được.
Tay trái của anh nắm lấy cổ tay lạnh ngắt không có chút độ ấm của cô, giống như nắm cán dao lạnh lẽo, Đường Diệc Thiên nói với cô, "Rút cây dao này ra, em sẽ không cần phải khó xử giữa anh và Hàn Phục Chu nữa, Tiểu Niệm, em tới là để giết anh, không phải sao?"
"Không phải...không phải em..." Cô hận anh nhưng không nghĩ sẽ giết anh, nhiều khó khăn hơn nữa, cô tình nguyện hy sinh mình, cũng không muốn giết anh.
Đường Diệc Thiên cũng vậy. Anh biết cô khó xử, anh cũng hận cô phản bội, nhưng đau khổ hơn nữa, anh cũng không muốn ép cô đi đến đường cùng thực sự, nếu chuyện này nhất định phải dùng máu tươi và sinh mạng để kết thúc, anh sẽ quyết định để mình xuống địa ngục sớm hơn.
Mất máu quá nhiều, môi của anh cũng trắng bệch, cả người và mặt đều giống như màu đất, nhưng vô cùng cứng rắn, "Em...Là lý do duy nhất khiến anh không giết Hàn Phục Chu, em phải nhớ, nếu không có em, ông ta đã chết từ sớm. Cho nên em mãi mãi không được nghĩ đến chuyện chết, nếu em muốn cứu ông ta, chỉ có anh chết."
Anh siết chặt tay, ép cô nắm chặt cán dao, đặt mạng sống mình vào tay cô, để cô lựa chọn. Rút dao ra, hay đưa anh đi bệnh viện, sống hay chết, anh cũng không hối hận vì cho cô quyết định việc này.
"Rút ra không?"
Hàn Niệm muốn bịt ngực anh để cầm máu, nhưng máu ấm áp dinh dính không ngừng chảy ra, đầy mặt đầy tay cô đều là màu đỏ, giống như một tấm lưới màu máu, che kín hai mắt cô, cô không thấy bất cứ thứ gì, bất kỳ ai, tất cả đều không còn quan trọng nữa, không cố chấp nữa...
"Diệc Thiên, Diệc Thiên..." Cô khóc nức nở bất lực giống như một đứa trẻ, nước mắt chảy lượn vòng xuống, "Đừng...Anh đừng chết..."
* * *
Chi nhánh của bệnh viện An Nhân ở thành phố J, sau khi Đường Diệc Thiên được đẩy ra khỏi phòng phẩu thuật thì được đưa thẳng lên phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất.
Bác sĩ chủ nhiệm của các khoa liên tục chạy đến phòng họp ở bên cạnh phòng bệnh, sau cuộc họp ngắn gọn, viện trưởng vội vàng chạy tới nói rõ với Lâm Thư Văn về tình hình và kết quả sau khi phẩu thuật, "Rất may mắn, chỉ thiếu mấy tấc nữa là đến tim, cũng đâm không sâu lắm, nhưng mất máu rất nhiều, tiếp theo nên điều dưỡng thật tốt..."
Trong phòng bệnh rộng rãi lắp đặt thiết bị đơn giản, Đường Diệc Thiên còn thuốc mê nên chưa tỉnh, lẳng lặng nằm trong không gian màu trắng, sắc mặt trắng bệch gần giống với màu của khăn trải giường. Lúc anh ngủ vẻ mặt vô cùng yên tĩnh, nhìn giống như trẻ đi mấy tuổi.
Hàn Niệm ngồi cạnh giường, lặng lẽ trông chừng anh. Sắc mặt của cô cũng không tốt hơn anh bao nhiêu, hai người đã kiệt hết sức lực, giày vò nhau đến sống cũng như chết, sống không bằng chết.
Sau khi thư ký Lâm tiễn bác sĩ thì đi tới nhìn thoáng qua, rồi lặng lẽ đi ra ngoài, xuống lầu làm thủ tục nhập viện. Trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh không có chút tiếng động, trong sự yên tĩnh, tiếng truyền dịch nghe vô cùng rõ ràng, tích tách, tí tách, từng giọt chất lỏng lạnh lẽo chảy vào trong cơ thể anh, giống như cách máu trào ra khỏi cơ thể trước đó.
Tiếng này dài đằng đẵng dường như mãi mãi không ngừng, cô bị tiếng tí tách này giày vò đến không sống nổi, đưa tay nắm lấy dây chuyền dịch trong suốt, nắm trong lòng bàn tay, dùng nhiệt độ cơ thể còn sống của mình làm ấm nó, hy vọng chất lỏng chảy vào cơ thể anh không còn lạnh nữa, bởi vì cả người anh đều không có chút độ ấm nào, cô không biết nên làm gì cho phải, không biết mình có thể làm gì.
Hai mắt anh nhắm chặt, chỉ có hô hấp nhè nhẹ, Hàn Niệm luôn đưa tay ra thăm dò mũi của anh, lòng mới có thể yên ổn. Cứ tới lui như vậy, không biết qua bao lâu, chỉ biết trời ngoài cửa sổ đã hoàn toàn sáng trưng, cô kéo lại rèm cửa xong, vì tinh thần mệt mỏi mà từ từ cúi người, dựa vào bên gối của anh.
Đường Diệc Thiên...Trong lòng cô gọi tên anh hết lần này đến lần khác, nhưng câu nói này ngay cả trong nội tâm mình của không thể nói thẳng: Đừng rời khỏi em.
Anh rời khỏi em, em cũng sẽ chết, thậm chí không cần dao cũng đủ mất mạng.
Cô gục ở đó rất lâu, nước mắt thấm ướt một mảng khăn trải giường, lạnh lẽo, giữa lúc hoảng hốt cảm thấy hình như anh hơi động đậy, cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn, nhưng khuôn mặt đẹp trai ấy vẫn ngủ say.
Sương mù đầy trong mắt, hình như khóe miệng anh thực sự đang chuyển động, Hàn Niệm dụi mắt, thất vọng cúi đầu, trán nhẹ nhàng vuốt ve gò má của anh...Cuối cùng cũng nói câu nói đó ra miệng.
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
"Đường Diệc Thiên, đừng rời khỏi em..."