Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Màn đêm buông xuống, tiếng pháo hoa không ngừng vang lên, năm mới mang tới đầy phước lành và hy vọng. Hàn Niệm nằm ngửa trên giường, xuyên qua rèm cửa sổ mỏng nhìn thấy pháo hoa rực rỡ lóe ra giống như đá quý trên tấm nhung gấm màu đen.
Cô giơ tay lên, vươn đầu ngón tay muốn đụng vào tia sáng chói lọi đó, nhưng phát hiện không những chúng xa không thể chạm, hơn nữa thoáng qua rồi biến mất, thậm chí không dừng lại giây phút nào đã vụt tắt.
Cửa phòng tắm mở ra, Đường Diệc Thiên đi ra. Anh chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng đơn giản bên hông, thân trên lỏa lồ đầy vết trầy xước đỏ tươi, đặt biệt là sau lưng còn có mấy chỗ bị cô cào tróc da. Anh xách hòm thuốc qua ngồi xuống giường, dùng tay trái cầm nhíp, lấy những mảnh vỡ thuỷ tinh dính trong tay phải ra, cả quá trình đều không nhăn mày lấy một cái.
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Những mảnh nhỏ trong suốt được bọc trong máu tươi, giống như những viên ngọc đỏ diêm dúa. Trong nháy mắt đổ cồn vào, anh mới hơi cắn chặt răng, sau đó thuần thục quấn băng gạc cho mình.
Có lẽ là em gái Đường Diệc Nhu dạy anh băng bó vết thương, tuy rằng cô đi học đại học y khoa ở thành phố T, sau khi tốt nghiệp trung học thì số lần gặp mặt của bọn họ không còn nhiều như lúc nhỏ, nhưng Hàn Niệm vẫn nhớ rõ cô gái thoạt nhìn thuỳ mị nhưng thật ra rất kiên cường và dũng cảm.
Cảnh còn người mất, bốn chữ này dùng với Hàn Niệm và Đường Diệc Thiên là thích hợp hơn hết, giữa bọn họ có rất nhiều thứ đẹp đẽ, nhưng dường như không thể giữ lại!
Cô dùng cánh tay mỏi nhừ không có sức chống nửa thân trên lên, cả người đau giống như bị nghiền nát. Cô không đành lòng cúi đầu nhìn cơ thể mình, bởi vì sẽ không có ai đau lòng, nên nhìn thấy thì cũng chỉ có một mình mình khó chịu.Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Anh xoay người lại, lạnh lùng nói, "Bây giờ tôi đã không còn lưu luyến gì với cơ thể của em nữa, em có thể đi rồi."
Hàn Niệm xê dịch cơ thể, bỏ hai chân xuống đất, vịn tường đứng lên. Mái tóc dài của cô rải rác trước ngực, che đi nửa người trắng nõn và đỏ tía, đỏ và đen đan xen vào nhau, giống như hoa hồng đỏ nở rực rỡ và đẹp đẽ trong tuyết. Cô nói, "Được, nhưng tôi phải tắm rửa sạch sẽ đã."
* * *
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Lúc da thịt chạm vào nước, Hàn Niệm không kiềm được rên khẽ một tiếng, tất cả sự mệt mỏi đều bị ép xuống trong một giây, cô gần như muốn ngất đi trong bồn tắm.
Cả ngày chưa có cơm nước gì, dạ dày trống rỗng xoắn lại, cô nôn khan mấy cái thì nước mật vàng và vị chua xuất ra trong miệng, vừa chua vừa đắng. Sau đó cô vặn vòi nước chảy ra nước ấm rồi hớp vào nuốt xuống, áp chế dịch dạ dày cuồn cuộn lên.
Cô nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, từ từ chìm xuống, làm cho nước ấm chìm ngập cả người cô, giống như trẻ sơ sinh thoải mái ngâm trong nước ói dễ chịu của người mẹ.
Hàn Niệm nhớ tới Phạm Tâm Trúc, Có phải mẹ của cô cũng từng tuyệt vọng như mình lúc này hay không, tuyệt vọng đến mức muốn vĩnh biệt cuộc sống, quên hết tất cả, đau khổ, bi thương, vui vẻ, vứt bỏ hết, sau đó nhảy vào thế giới không buồn không vui.Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Bàn tay dịu dàng vươn ra từ thế giới kia, vỗ về cả cơ thể đau nhức của cô, nhẹ nhàng nói những lời thân thiết bên tai cô, tầm mắt của Hàn Niệm có chút mơ hồ, tiếng nước chảy cũng dần dần đi xa...
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Lúc nước tràn qua đỉnh đầu, đột nhiên cô nghe thấy tiếng của Diệu Linh, "Mẹ, mẹ đi đâu rồi?"
Hàn Niệm lập tức mở mắt ra, nước ấm chảy vào mũi, đầu đau như muốn nứt ra, Hàn Niệm phát hiện mình và mẹ từ trước đến nay đều không giống nhau, từ nhỏ cô đã không tao nhã và xinh đẹp bằng mẹ, sau khi lớn lên không quyết đoán và tàn nhẫn bằng mẹ.
Cô bắt lấy tay vịn bên bồn tắm rồi ngồi thẳng người, trở về thế giới hiện thực lạnh như tiền