Đường Diệc Thiên xoay người, nhìn thấy một khuô mặt vô cùng giống Hàn Niệm, có thể nói giống y như khuôn mặt lúc còn nhỏ của Hàn Niệm.
Thằng bé kêu “Mẹ”?
Sau đó Đường Diệc Thiên nhìn thấy Hạ Đông Ngôn đã mấy năm không gặp, Hạ Đông Ngôn lúc trước giống như người điên theo đuổi vợ anh, Hạ Đông Ngôn dẫn người vợ đang mang thai của anh chạy trốn, còn có Hạ Đông Ngôn lúc này dắt theo một đứa bé có mẹ tên là Hàn Niệm.
Anh đúng là âm hồn bất tán!
Hàn Niệm cố gắng khiến mình giữ tỉnh táo, hai tay giấu trong ống tay áo nhưng rộng rãi run rẩy, móng tay nặng nề cấu vào da thịt, giống như muốn đâm thủng vào trong.
“Anh ta….. là ai?” Đường Diệc Thiên mở miệng, tầm mắt từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn xa lạ lại quen thuộc, mùa đông trời trong không có mây, ánh mặt trời không hề bị che lấp mà chiếu xuống, trong khoảng không nhìn có chút không rõ.
Đường Diệc Thiên không nhìn rõ người phụ nữ mình yêu và hận còn nhớ như điên trước mắt, càng không nhìn rõ đứa bé gọi cô là mẹ……..
Hạ Đông Ngôn dành mở miệng trước Hàn Niệm, “Là con của tôi!”
Nắng ấm tiêu tan trong tích tắc, Đường Diệc Thiên hơi nheo mắt, ánh mắt lạnh giống như băng không cách nào tan ra, quan sát đứa bé được Hạ Đông Ngôn ôm trong ngực, hai tuổi, hay ba tuổi?
Bị cặp mắt sắc bén giống như dao của chú hưng dữ trước mắt nhìn chằm chằm, tiểu Diệu Linh không kiềm được run lẩy bẩy, ôm chặt Hạ Đông Ngôn, nó cuống cuồng nên không để ý tới sự lễ phép mà gọi thẳng tên, “Hạ Đông Ngôn! Hạ Đông Ngôn! Mau dẫn con về nhà!”
“Con trai của anh gọi anh là Hạ Đông Ngôn?” Mài mòn hơn ba năm, Đường Diệc Thiên đã sớm thông thạo việc che giấu cảm xúc của mình không cho bọn chúng lộ ra tí nào, nhưng lúc này anh có thể nghe rõ tiếng hít thở nặng nề của mình, anh đang run rẩy và xúc động, không có cách nào tự kiềm chế.
“Tôi thích con tôi gọi tên của tôi!” Hạ Đông Ngôn ngẩng đầu, khinh khỉnh nói, ném ra dáng vẻ anh quản được sao! Sau đó nói với Diệu Linh, “Con trai! Nói cho anh ta biết, ba con tên gì?”
Tiểu Diệu Linh bị giọng điệu hung dữ của người lớn hù doạ, trong phút chốc nước mắt đã trào ra, đảo quanh hốc mắt. Nó nhìn chú Hạ, lại quay đầu nhìn chú ở đằng sau giống như đang muốn ăn thịt người, dứt khoát chọn người đắng trước.
“Hạ Đông Ngôn! Mau dẫn con về nhà!”
“Anh ta là ba cháu?” Đường Diệc Thiên lạnh lùng hỏi, cuối cùng Diệu Linh cũng bị khuôn mặt kinh khủng của anh hù doạ, oa một tiếng khóc lớn, “Oa….. đúng! Là ba của cháu! Cháu muốn về nhà!”
Cả người Đường Diệc Thiên cứng đờ, từ da đầu đến chân tay đều tê dại, lại từ tê dại chuyển thành đau nhức, chi chít như kim đâm vào xương.
Hàn Niệm run rẩy nói với Hạ Đông Ngôn, “Anh đi trước đi, dẫn theo thằng bé đi đi.” Diệu Linh còn nhỏ, nó không nên nhận lấy nỗi sợ hãi như vậy.
Hạ Đông Ngôn hơi do dự, dường như có chút lo lắng cho Hàn Niệm.