Tần Kha nhảy qua, một cục gạch nện thẳng vào đầu tên đang khóa cổ Vương Chí Kiệt.
Bịch một tiếng!
Tên này lập tức nằm vật ra đất.
Vương Chí Kiệt vén tay áo lên: “Móa, ngay cả Kiệt ca mà ngươi cũng dám đánh, không muốn sống đúng không!”
Hai người bắt đầu tay đấm chân đá mấy tên đàn ông nằm dưới đất.
“Đừng đánh đừng đánh, đừng đánh nữa!”
Cô gái bị bắt nạt kia vội vàng kéo tay Tần Kha.
Tần Kha đá một cước lên mắt Hổ ca, quay sang nói với cô gái: “Sao vậy, bọn họ ức hiếp ngươi, chúng ta giúp ngươi, ngươi còn bảo chúng ta đừng đánh?”
“Ngươi đánh bọn họ cũng không sao, nhưng đừng có đánh cả bạn trai của ta nha.”
Tần Kha cúi đầu nhìn.
Trực tiếp bị giật nảy mình.
“Đậu xanh! Tiểu tử ngươi nằm trên đất từ bao giờ vậy?”
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Sở Thanh + 999!]
Thanh niên mặt mũi sưng vù lung la lung lay đứng dậy, toàn bộ khuôn mặt đã như một cái đầu heo.
Tần Kha quay sang nói với Vương Chí Kiệt: “A Kiệt, ngươi cmn lại ngộ thương quân đội bạn rồi đấy, biết chưa?”
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Chí Kiệt + 999!]
“Tần Kha, làm huynh đệ tốt, ta đúng là muốn ‘cõng nồi’ thay cho ngươi, nhưng ta thực sự không có cách nào chứng minh tay chân ta có thể đánh ra được dấu gạch trên mặt hắn!”
(cõng nồi, ý chỉ gánh tiếng xấu thay người khác, có tiếng không có miếng)
Tần Kha lại quay sang nhìn cẩn thận.
“Quả thật là có dấu gạch!”
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Sở Thanh + 999!]
Tần Kha vội vàng đi lên trước, lo lắng hỏi: “Thế nào, có đau không?”
Sở Thanh: Ngươi nói xem! Ta mẹ nó nện một cục gạch vào mặt ngươi, hỏi xem ngươi có đau không?
Cố ý!
Tên tiểu tử này tuyệt cmn đối là cố ý!
Mình cũng đã nói nhiều lần là đánh nhầm rồi, tên tiểu tử này vẫn không nương tay!
Chính là cố ý!
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Sở Thanh + 999!]
Đột nhiên.
Một tiếng hét to vang lên trong đám người, nhắc nhở Tần Kha cẩn thận.
Một tên đàn ông hơn 30 nằm trên mặt đất, bỗng rút một con dao sắc bén ra, rồi đâm về phía Tần Kha.
Tần Kha không hề hoang mang, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn bắt được cổ tay của tên này.
Rồi bóp mạnh một cái!
Một tiếng răng rắc!
Sắc mặt tên này lập tức trở nên vặn vẹo.
“A! Gãy rồi! Gãy rồi!”
Mổ heo ở lò sát sinh cũng kêu không thảm bằng hắn!
Người không biết chỉ sợ tưởng đây chính là lò sát sinh!
Tần Kha đá tên này bay ra ngoài, quay người lại nhắm đến những tên khác, không tha một tên nào.
Mười mấy giây sau.
Trên người năm tên đàn ông lại có thêm mấy dấu chân.
Tần Kha một chân giẫm lên mặt Trương Đằng.
Trên mặt hắn, hai dấu gạch màu đỏ nằm đè lên nhau, đan xen lẫn nhau, rất có cảm giác nghệ thuật.
Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đau!
Tần Kha chống nạnh: “Sau này còn dám đùa giỡn con gái nhà lành không?”
Trương Đằng nằm trên mặt đất, gương mặt đau rát nóng bỏng, mặc dù trong lòng cực kỳ bất mãn, nhưng bây giờ không phục cũng phải nhịn.
“Không không, sau này chúng ta tuyệt đối sẽ không tái phạm, nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp cũng không đùa giỡn nữa.”
“Vậy xấu xí thì sao?”
Trương Đằng: “…”
“Nói!”
“Không đùa giỡn, không đùa giỡn!”
Mặc dù Trương Đằng bị uy hiếp phải nhận thua.
Nhưng trải qua lần này, chắc chắn hắn cũng sẽ thu liễm lại một chút.
Trương Đằng: Lão tử thật sự không nghĩ đến, mấy tên đàn ông cao to lại ngã trong tay một tên nhãi ranh!
Nhìn thấy thiếu niên đánh ngã năm tên đàn ông trưởng thành cao to, người vây xem đều thổn thức.
Hôm nay bọn họ thật sự là mở rộng tầm mắt mà!
Tần Kha thu chân lại, thuận tiện thu luôn cục gạch vào trong không gian bên trong hệ thống.
Nhìn thấy cục gạch đột nhiên biến mất giữa không gian.
Đám người càng xác định Tần Kha sở hữu một dị năng hệ không gian.
“Thanh toán tiền rồi xéo đi nhanh lên! Đừng để ta nhìn thấy các ngươi lần nữa!”
Tần Kha rất hưởng thụ giờ phút này.
Loại cảm giác giẫm phần tử phạm tội ở dưới chân này, thật sự là quá thoải mái!
Nhưng thoải mái nhất chính là những ánh mắt sùng bái của các mỹ nữ chung quanh.
Thế nào, có phải ca rất đẹp trai không?
Trương Đằng bò dậy, xám xịt thanh toán tiền rồi cả đám dìu nhau rời đi.
Khi rời đi, hắn còn ép chặt hai chân!
Dù bị một tiểu tử đánh một trận trước mặt nhiều người như vậy là rất mất mặt.
Nhưng hắn tuyệt đối không thể để cho người khác biết, mình bị đánh ị ra shit!
Không phải thân thể của hắn quá yếu, mà là rất trùng hợp.
Trùng hợp là khi hắn đang đau bụng thì lại nhìn thấy một cô nàng xinh đẹp, nhất thời nhịn không được mà đùa giỡn hai câu.
Trùng hợp là khi bị đánh bại, phía sau hơi lỏng ra, lại trúng một cước vào bụng!
Trùng hợp!
Thật sự là trùng hợp!
Tiểu Cẩu sờ mặt mũi sưng vù và cái răng cửa lung lay của mình: “Hổ ca, hình như ngươi vừa đánh rơi thứ gì kìa!”
“Không cần để ý, đi thôi!”
“Để ta nhặt thay ngươi!”
“Ta nói không cần, đi thôi!”
“Hổ ca, ngươi có ngửi thấy mùi thối thối quanh đây không?”