Nhìn Tần Kha nén cười, Vương Chí Kiệt đã vội như kiến bò chảo nóng. (ⅈ▱ⅈ) “Tần Kha, ngươi đừng nói giỡn, ta đang nói nghiêm túc đấy, cái dị năng này có bị chê cười hay không?” Tần Kha ngẩng đầu, đặt một tay lên vai Vương Chí Kiệt, nói đầy thâm ý: “A Kiệt, yên tâm đi, mặc kệ người khác người thế nào, tóm lại ta sẽ không cười ngươi.” Vương Chí Kiệt :,,Ծ‸Ծ, Ngô Hồng Minh cũng nhịn cười nói: (・ε・`*) “Thật ra dị năng thế nào cũng không quan trọng, hữu dụng là được rồi.”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.