Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạn học chung quanh thì trực tiếp cười ra tiếng.

“Nói miệng lưỡi kẻ nào tàn nhẫn nhất, ngoài Tần Kha ra thì không còn ai khác!”

“Chậc chậc, Lý Minh so gì với Tần Kha cũng được, lại đi so miệng lưỡi, hắn là đối thủ của Tần Kha sao? Cho hắn thêm ba cái miệng, có lẽ cũng không đủ mình Tần Kha đánh.”

“Chỉ bằng cái miệng này của Tần Kha, đã có thể đi diễn hài độc thoại kiếm tiền rồi.”

Chỉ thấy sắc mặt Lý Mình trở nên đen xì, tựa như sắp sửa bùng nổ vậy.

Nhìn ra, hắn đang rất giận dữ!

Giận đến điên rồi!

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Lý Minh + 999!]

Trần Đại Xuân ôm tay: “Lý Minh, nói nhảm với hai tên này làm gì, hai tên này chính là đồng bọn, cấu kết với nhau làm việc xấu, không phải hắn rất trâu sao, ngươi hỏi xem hắn có dám solo với ngươi không?”

Tần Kha nhìn Trần Đại Xuân, nghiêng lỗ tai lại gần: “Chó sủa?”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Trần Đại Xuân +789 !]

“Ha ha ha, chết cười mất, thần cmn chó sủa!”

“Huynh đệ, nhớ kỹ, đời này đừng bao giờ gây sự với ai chứ đừng gây với Tần Kha, nhất là cái miệng của Tần Kha.”

“Tên tiểu tử này rất đẹp trai, hết lần này đến lần khác lại biết há miệng!”

Lý Minh xiết chặt nắm đấm, hắn cũng ý thức được, chơi miệng lưỡi thì mình không phải đối thủ của Tần Kha, cả đời này cũng không phải đối thủ của tiểu tử này!

Hoặc là nói hắn cũng đã ý thức được từ lâu rồi!

Chỉ là trước kia hỏa lực của Tần Kha chưa từng rơi vào người hắn.

Bây giờ hắn mới thấu hiểu đến tận xương, cái miệng này độc như thế nào!

Trần Đại Xuân đang định nổi giận.

Chủ nhiệm Triệu Đức Trụ đột nhiên xuất hiện ở cửa lớp.

“Làm gì thế?”

Thấy chủ nhiệm đến, Lý Minh chỉ có thể nuốt giận vào bụng.

Hung ác trợn mắt nhìn Tần Kha một chút: “Tiểu tử ngươi chờ đấy cho ta!”

Thì này không báo, không phải quân tử!!!

Triệu Đức Trụ kẹp điếu thuốc trong tay: “Tần Kha, Vương Chí Kiệt, hai người các ngươi đi theo ta.”

Trong văn phòng.

Vương Chí Kiệt ngồi trên ghế, nhìn hai người trước mắt với vẻ thưởng thức.

“Ta đã xem video rồi, hai người các ngươi rất khá nha, ăn một bữa khuya mà cũng có thể anh hùng cứu mỹ nhân.”

Vương Chí Kiệt nghiêm túc nói: “Nên làm nên làm, thật ra thì ta thường xuyên làm loại chuyện này, chỉ là lần này không cẩn thận bị người quay lén mà thôi.”

“Ngươi ngậm miệng, ai tin lời nói của ngươi thì chỉ có đi gặp quỷ!”

Triệu Đức Trụ lại nhìn về phía Tần Kha: “Tần Kha, ngươi nói xem, tình hình lúc đó là như thế nào?”

Tần Kha nghiêm túc nói: “Khi đó ta và A Kiệt đang ăn khuya ở quầy đồ nướng, liền nhìn thấy mấy tên lưu manh kia đùa giỡn một cô gái, khoan hãy nói, cô gái này đúng là rất xinh đẹp, dáng người còn rất đẹp…”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Triệu Đức Trụ + 456!]

“Nói điểm chỉnh!”

“Khi đó ta không nhịn được, dứt khoát móc cục gạch ra, xông lên cho tên đầu trọc cầm đầu một phát.”

“Một gạch rơi xuống, thấy tên này còn chưa nằm xuống, ta nghĩ thầm, a, đầu của tên này rất cứng nha!”

“Mấy tên đồng bọn của hắn thấy thế, lập tức xông về phía ta, may mà thân thủ của ta mạnh mẽ, tập luyện nghiêm chỉnh, tố chất tâm lý cực mạnh, đổi lại là người khác thì đã ăn đòn rồi.”

“Được rồi được rồi, không cần nói nữa, ta xem video rồi! BIết ngươi lợi hại, nhưng ngươi không cần tự khen mình như thế!”

Triệu Đức Trụ tức xạm mặt lại: “Khi đó ngươi không sợ sao?”

“Haiz… Hết cách, ai bảo ta có một trái tim chính nghĩa chứ!’

Triệu Đức Trụ chán chả buồn nói!

Tiểu tử này, quả thực là giống hệt cha của hắn.

Nếu như không phải nhìn tiểu tử này lớn lên, khi còn bé còn chạy theo mông mình, biết hắn là người phương nào.

Cmn đây không phải là bại não sao?

Tần Kha nói tiếp: “Triệu thúc, nói thật, ta không muốn khoe khoang chút nào, nhưng nếu trường học định phát cờ thưởng hay khen tặng gì gì ta, ta cũng cố mà đáp ứng vậy.”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Triệu Đức Trụ + 346!]

“Yên tâm đi, sẽ không ai bắt ngươi lên đài diễn thuyết!”

Tần Kha gật đầu: “Vậy thì dán thông báo ở cổng trường cũng được, ta đã chọn xong ảnh rồi.”

“…”

“Các ngươi làm chuyện tốt, sẽ có ban thưởng, nhưng ban thưởng cái gì, thì nhà trường còn chưa quyết định.”

“Không nói mấy thứ này nữa, ta muốn hỏi ngươi, Tần Kha, tiểu tử nhà ngươi có linh nguyên từ bao giờ?”

“Giấu rất sâu nha, từ trong video, có thể thấy ngươi bây giờ ít nhất cũng là Linh giả Nhất cảnh cấp 2, thậm chí có thể là cấp 3.”

“Không chỉ như vậy, ngươi còn sở hữu một dị năng nữa, đúng không?”

Tần Kha gật đầu: “Đúng!”

“Rõ ràng là trong cơ thể đã xuất hiện linh nguyên, vì sao phải giả bộ như một người bình thường?”

“Con người ta không thích khoe khoang!”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Triệu Đức Trụ + 457!]

“Được rồi, mặc kệ là như nào, đây cũng là một chuyện tốt! Dù thành tích văn hóa của ngươi rất kém, nhưng thi đỗ đại học Linh giả là không có vấn đề.”

Hắn nói xong thì lại nhìn về phía Vương Chí Kiệt: “Về phần ngươi, Vương Chí Kiệt, ngươi tự cầu phúc đi!’

Vương Chí Kiệt cúi đầu.

Thật ra hắn đã nhận rõ thực tế từ lâu rồi.

Thậm chí đã chuẩn bị đường ra sau khi tốt nghiệp trung học rồi.

Nhưng không ngờ tới là.

Ban đầu định tốt nghiệp xong thì vào xưởng vặn ốc vít với Tần Kha.

Nhưng trong vòng một đêm, hai người bọn họ lại mỗi người một ngả.

Phế vật lại chính là ta!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK