• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Phù bị trêu đùa một lúc, cuối cùng mới nhớ ra mục đích mình tới đây nhờ Thẩm Chi Hành là gì.

Thẩm Chi Hành nhìn qua giống như dạng người đứng đắn, lạnh nhạt nghiêm túc, không ngờ khi yêu đương có thể nồng nhiệt thế này.

Anh thấy sắc mặt cô nhuận hồng, tràn đầy vẻ bối rối nên không trêu đùa cô nữa.

Cô gái nhà anh tựa như cây xấu hổ, chạm nhẹ một chút đã thu mình ngại ngùng.

Chu Phù vốn dĩ đến đây nhờ Thẩm Chi Hành bôi thuốc, không ngờ hiện tại đồng hồ đã điểm mười giờ mà lưng cô một chút thuốc dính vào chưa có.

Chu Phù đập nhẹ vào vai Thẩm Chi Hành, “Đều tại anh trêu đùa, em còn chưa được bôi thuốc.”

“Được rồi, ngồi xuống. Anh giúp em bôi thuốc.”

Chu Phù ngoan ngoãn nghe lời di chuyển xuống ghế sofa mềm mại, từ lúc tắm xong cô chỉ mặc bộ đồ ngủ cộc tay. Khi bôi thuốc chắc chắn phải cởi áo nhưng Chu Phù mãi chưa chịu động đậy.

Thẩm Chi Hành bật cười, “Em cởi áo ra nào.”

Câu này từ môi anh phát ra nghe có vẻ đứng đắn, giống như bác sĩ khám chữa cho bệnh nhân.

Chu Phù bối rối, chậm chạp cởi áo, chẳng nhẽ đối với anh cô không có tý hấp dẫn thu hút nào?

Trong lúc Chu Phù còn chìm đắm với những suy nghĩ riêng thì ánh mắt Thẩm Chi Hành luôn dừng sau lưng cô. Anh đau lòng, Chu Phù từ nhỏ đã được chiều chuộng, khi ba mẹ Chu Phù còn sống cô chính là công chúa nhỏ. Sau khi cô tới Thẩm gia, ba mẹ anh đều coi cô như con gái ruột, mười đầu ngón tay không dính nước xuân.

Thẩm Chi Hành cầm hỗn hợp kem dưỡng lô hội bôi xuống tấm lưng nhỏ bé kia, Chu Phù hơi run lên, đầu ngón tay anh lưu luyến chạm vào da cô.

Anh cẩn thân lau đi chút kem dưỡng dính ra nơi khác, tiếp đó ngón tay chậm rãi vuốt lên phía trên, xoa gáy Chu Phù.

Hai người yên lặng không nói gì, bầu không khí này thật bình yên khiến Chu Phù cảm thấy không chân thật.

Cô thậm chí nghi ngờ đây chỉ là giấc mơ, phải chăng khi cô bước ra khỏi cánh cửa này, giấc mơ sẽ kết thúc?

“Được rồi.” Thẩm Chi Hành nhéo nhéo tai cô.

Chu Phù cọ người, nhanh chóng mặc áo vào muốn rời đi thật nhanh, Thẩm Chi Hành thấy vậy giữ cô lại, “Anh đâu có làm gì em, ở lại đây một chút đi.”

Hai tai Chu Phù sớm đã đỏ ửng, chẳng nhẽ anh muốn thấy bộ dạng này của cô? Từ nãy đến giờ Chu Phù không dám xoay lưng đối mặt với anh.

May mà một lát sau Thẩm Chi Hành có việc đi ra ngoài, chỉ mình cô ở nhà.

Chu Phù thở phào nhẹ nhõm, khi anh nghe máy, dường như giọng điệu rất vội vàng sau đó lập tức rời đi.

Chu Phù nhún vai trở lại phòng ngủ của mình.

Căn phòng này không lớn cũng không nhỏ nhưng rất ấm áp, mỗi góc đều chứa đầy kỉ niệm.

Cô nhớ rõ đây là phòng ngủ không ai dùng đến, về sau Chu Phù thường xuyên ở lại đóng chiếm căn phòng này. Thẩm Chi Hành dung túng để cô tùy ý sử dụng.

Chớp mắt một cái, Chu Phù từng chút một xâm chiếm nơi ở của anh. Mọi nơi trong căn nhà này đều ẩn hiện bóng dáng cô.

Bên cạnh tủ quần áo có một chiếc gương, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống khiến người soi nó trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

Chu Phù tự ngắm mình trong gương, cô cởi áo nhìn cơ thể chính mình, mặt hơi ửng đỏ tiếp đấy nhịn không được suy nghĩ đến chuyện bản thân mình không hấp dẫn được Thẩm Chi Hành.

Rất nhanh đã đến 12 giờ, Chu Phù nằm trên giường miên man suy nghĩ. Nghĩ đến hai người bọn cô có tương lai không? Nếu để mẹ và ba Thẩm phát hiện, cô ăn nhờ ở đậu tại Thẩm gia đã vậy còn bắt cóc đứa con ưu tú của họ thì sẽ thế nào?

Hai người hơn kém nhau chín tuổi, khoảng cách chênh lệch khá lớn, người ngoài nhìn vào đương nhiên khó có thể chấp nhận quan hệ yêu đương này. Chu Phù lăn đi lăn lại suy nghĩ sau đó mơ hồ ngủ thiếp đi.

Thẩm Chi Hành nửa đêm mới trở về, mở cửa phòng ngủ xem tình hình của cô. Thấy Chu Phù ngủ ngon giấc, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó mà anh không nghe rõ. Thẩm Chi Hành bất đắc dĩ cười rồi xoay lưng trở về phòng, lúc ra tới cửa thì nghe thấy cô nói, “Thẩm Chi Hành, em rất thích anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK