Chu Phù chụp cánh tay của mình gửi cho Thẩm Chi Hành xem, kể lể với anh.
Chu Phù:Thẩm Chi Hành, em bị đen đi rất nhiều.
ThẩmChiHành:Đúng là đen hơn lúc trước nhưng đây mới là màu da khỏe mạnh.
Chu Phù bĩu môi, muốn đổi bạn trai, người này không hề an ủi cô, thậm chí còn trêu chọc cô. Chu Phù gửi lại cho anh một icon hậm hực.
Có vẻ Thẩm Chi Hành đang bận, một lúc sau mới trả lời cô, “Bảo bối, dù em không trắng như lúc trước anh cũng thích. Cơ thể em vô cùng hoàn mỹ, khiến trái tim anh nhộn nhạo.”
Chu Phù thấy tin nhắn không đứng đắn này, mặt cô đỏ bừng.
Vu Thi Hòa nhận thấy cảm xúc của Chu Phù có vấn đề, đôi mắt cô ấy như máy dò, chăm chú đánh giá Chu Phù.
Gần đây Chu Phù hay ngây ngốc cười trộm, thậm chí học quân sự mệt mỏi không kêu than, thời gian dùng điện thoại cao hơn. Tất cả nhưng biểu hiện trên khiến Vu Thi Hòa đưa ra kết luận chắc chắn.
Giáo sư đang giảng bài trên bục, hai người ở dưới bục giảng thì thầm làm việc riêng, Vu Thi Hòa nói, “Có phải cậu đang yêu không?”
Chu Phù bất ngờ, cô không nghĩ bản thân cô biểu hiện rõ ràng đến mức bị người khác phát hiện. Bọn cô mới yêu đương một tuần thôi mà Vu Thi Hòa đoán ra rồi.
Chu Phù không tính giấu diếm Vu Thi Hòa, ở trong kí túc xá cô thân với Vu Thi Hòa nhất.
Hai người hợp tính nhau, đem lại cảm giác tin tưởng. Lúc trước Chu Phù không có nhiều bạn bè, nên cô mong rằng Vu Thi Hòa có thể trở thành bạn tốt của cô.
Chu Phù gật đầu, cô úp mặt xuống bàn, hai tay che hết mặt chỉ lộ ra đôi mắt to tròn, “Đúng thế, cậu còn nhớ lúc trước mình nói mình thích một người không?”
“Cậu và người đó đã yêu nhau?”
Miệng Vu Thi Hòa hé mở thành hình chữ O, trông cực kỳ ngốc nghếch đáng yêu. Chu Phù bật cười, nhéo nhéo má cô ấy rồi mới trả lời, “Có thể nói là như thế, bọn mình đã ở bên nhau nhưng chỉ dừng ở mức hôn mỗi thôi.”
Nghe xong câu trả lời, Vu Thi Hòa ngây ngốc cả buổi học, đợi giáo sư rời đi cô ấy mới hoàn hồn, giơ ngón tay cái lên, dùng ánh mắt mờ ám hỏi Chu Phù, “Chẳng nhẽ cậu định tiến tới cái kia?”
Đương nhiên Chu Phù muốn, cô thích Thẩm Chi Hành nhiều năm, thích cả về mặt tình cảm lẫn vẻ bề ngoài. Thẩm Chi Hành hoàn mỹ như vậy, sao cô có thể không muốn?
Vì biết rõ tính cách Vu Thi Hòa nên Chu Phù mới thẳng thắn chia sẻ bí mật.
Tiết học tiếp theo do Thẩm Chi Hành giảng dạy, anh thuộc khoa tâm lý học, sẽ đảm nhận những phân môn liên quan tới tâm lý.
Một tuần nay Chu Phù chưa gặp anh, hơn nữa ban nãy Thẩm Chi Hành còn gửi tin nhắn ái muội kia khiến Chu Phù mặt đỏ tim đập, chờ mong sự xuất hiện của anh.
Thời điểm Thẩm Chi Hành bước vào phòng học gây ra làn sóng xôn xao nhỏ, trong ấn tượng của mọi người giáo sư giảng dạy đều đầu hói, bụng bia. Ai ngờ giáo sư mới đẹp trai nho nhã, không khác gì mấy minh tinh trong giới giải trí.
Có một số sinh viên năm nhất đã gặp qua Thẩm Chi Hành ở buổi lễ nhập học nhưng hiện tại thấy anh đứng trên bục giảng, họ vẫn thảo luận sôi nổi.
Thẩm Chi Hành mặc một bộ tây trang phẳng phiu, cắt may vừa người. Anh chân dài vai rộng, khí chất nho nhã lịch thiệp, sống mũi cao thẳng đeo thêm một chiếc kính khiến cho cả bục giảng sáng lên.
Vu Thi Hòa cũng bật chế độ si mê, “Trời ơi, lúc trước mình đã ấn tượng với vị giáo sư này rồi. Bây giờ càng ấn tượng hơn, vị này quá mê người, tràn đầy sự hấp dẫn, không biết đã có bạn gái chưa?”
Chu Phù không nói cho Vu Thi Hòa mình Thẩm Chi Hành là người mình yêu thầm.
Thấy mọi người bàn luận về anh quá nhiều, Chu Phù mở điện thoại gửi cho anh một tin nhắn, “Giáo sư Thẩm, đi dạy học có cần mặc đẹp đến thế không? Khiến học sinh không thể tập chung nghe bài giảng.”