• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Chi Hành đương nhiên không có thời gian xem điện thoại.

Mà Chu Phù ở dưới bục giảng đang biến thành chanh tinh, trong lòng tràn đầy vị giấm. Thấy Vu Thi Hòa vẫn mê mệt anh, cô không nhịn được trêu ghẹo, “Cậu thay lòng đổi dạ? Cậu không thấy Lương Kỳ Minh nhà cậu đẹp trai nữa à?”

Khuôn mặt Vu thi Hòa đỏ lên, bĩu mỗi, “Giáo sư Thẩm thuộc dạng lạnh lùng kiêu ngạo còn Lương Kỳ Minh là hơi thở thanh xuân. Hai người bọn họ mỗi người một vẻ! Mình chỉ là người mê cái đẹp thôi.”

Lúc học quân sự, Vu Thi Hòa thường xuyên đi tìm Lương Kỳ Minh nên hai bọn họ có vẻ thân nhau.

Lúc gặp nhau ở quán rượu Túy Ông, Lương Kỳ Minh có ý với Chu Phù nhưng cô đã tỏ rõ bản thân là hoa có chủ, từ đó Lương Kỳ Minh không tỏ ra có tình cảm với cô nữa.

Bọn họ đều là người trưởng thành, không thích hợp sẽ thẳng thắn nói ra. Hiện giờ Lương Kỳ Minh thân thiết với Vu Thi Hòa. Hai người họ đang ở giai đoạn mập mờ chưa làm rõ mối quan hệ.

Chu Phù không suy nghĩ nhiều nữa, nghiêm túc nhìn lên bục giảng. Đúng lúc chạm vào ánh mắt Thẩm Chi Hành, anh hơi nhướn mày nhìn cô, giống như đang hỏi tại sao không ngoan ngoãn nghe giảng?

Mọi người vốn dĩ đang nghe giảng chăm chú, đột nhiên thấy giáo sư Thẩm nhướn mày, khóe môi hơi cong lên, đẹp trai vô cùng.

Trong phòng học lại vang lên tiếng ồn ào, không biết ai bắt đầu trước nhưng ngày một náo nhiệt.

Chu Phù đỏ mặt, cúi đầu giả vờ ghi chép.

Vu Thi Hòa thấy náo nhiệt thì vui vẻ nói, “Không biết giáo sư Thẩm nhướn mày với ai, nhìn mê người lắm luôn.”

Thẩm Chi Hành giảng bài rất hay, mỗi kiến thức anh đưa ra đều kèm theo dẫn chứng. Bộ môn tâm lý học tẻ nhạt được anh biến tấu trở nên thú vị. Kết thúc tiết học, mọi người vẫn có đầy năng lượng nghe giảng. Chắc hẳn nhờ gương mặt anh mà hứng thú học tập của mọi người tốt hơn.

Vừa tan học, một số sinh viên nữ xô nhau muốn kết bạn Wechat với anh, lấy lí do là muốn trao đổi bài học.

Vu Thi Hòa xúi giục Chu Phù, “Cậu muốn tới xin Wechat không?” Chu Phù lắc đầu, “Không đi, đông quá!”

Thẩm Chi Hành khẽ cười, vừa phong độ vừa từ chối nhẹ nhàng, có chừng mực.

Ánh mắt anh nhìn về phía Chu Phù, quả nhiên sắc mặt cô gái nhỏ lộ rõ vẻ không vui.

Thẩm Chi Hành đành nghiêm túc nói, “Nếu các bạn thắc mắc vấn đề gì, có thể gửi gmail, tôi sẽ giải đáp. Còn kết bạn Wechat thì không thể, bởi vị nhà tôi quản

lí rất nghiêm, nếu kết bạn linh tinh cô ấy sẽ không vui.”

Chu Phù nghe được lời này, ngẩng đầu nhìn Thẩm Chi Hành, anh đang nhịn cười.

Cô bĩu môi, ngại ngùng cúi đầu khiến Vu Thi Hòa dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô.

Còn mọi người thấy Thẩm Chi Hành nói thế thì buồn rầu ‘Ồ’ một tiếng, giáo sư nho nhã của trường bọn họ chưa gì đã có người yêu, quá đáng tiếc.

“Tiếc thật đó, không thể kết bạn Wechat!” “Người yêu thầy chắc là khó tính lắm?”

Chu Phù nói thầm trong lòng, “Nói xấu người yêu thầy giáo, tội nặng thêm một bậc.” Ấm ức chịu đựng.

Ban nãy cô nói với Vu Thi Hòa cứ về ký túc xá trước, còn cô ở lại đây. Đợi mọi người dần rời đi hết, phòng học chỉ còn lại hai người bọn họ, Chu Phù chạy đến trước mặt anh, giả bộ tức giận, “Giáo sư Thẩm đi tới đâu tỏa sáng tới đấy nên người nhà phải đến để công khai chủ quyền.”

“Anh bị quản giáo nghiêm khắc như vậy có thể em khó tính, hung dữ không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK