• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là lần đầu tiên Chu Phù thấy anh tức giận đến thế, Thẩm Chi Hành nắm lấy cổ áo Tưởng Đông không chút do dự đấm thẳng vào mặt đối phương. Mũi Tưởng Đông chảy máu bê bết, cuối cùng nhờ có nhân viên cản lại Thẩm Chi Hành mới dừng tay.

“Tiên sinh, đánh người sẽ gặp phải rắc rối đó.” Một người khuyên Thẩm Chi Hành, người còn lại kéo Tưởng Đông đi.

Đuôi mắt Thẩm Chi Hành đỏ ửng, anh nhìn chằm chằm Tưởng Đông, giọng nói lạnh lùng, “Tôi đã báo cảnh sát, lát nữa sẽ có người đến điều tra, cậu chuẩn bị tinh thần ngồi tù đi.”

Anh nói xong, cởi áo khoác bao bọc lấy Chu Phù rồi bế cô lên.

Thẩm Chi Hành đưa Chu Phù về nhà, cơ thể cô mềm nhũn, thuốc đã ngấm vào cơ thể và phát tác một thời gian. Cũng may Chu Phù dùng ý chí tỉnh táo để chống lại.

Nhưng trước mặt Thẩm Chi Hành, cảm nhận được sự an toàn. Khoái cảm lại xuất hiện, dịch thủy không ngừng chảy ra từ hoa huy*t.

Trong thang máy, Chu Phù không nhịn được cọ vào Thẩm Chi Hành, môi cô bám lấy ngực anh, cả người mềm mại như người không xương, “Thẩm Chi Hành, em khó chịu, anh mau giúp em được không?”

Mặc dù thang máy hiện tại chỉ có mỗi hai người nhưng có camera giám sát. Thẩm Chi Hành kéo áo khoác lên đầu Chu Phù sau đó cúi xuống hôn cô.

Môi cô nóng bỏng, Thẩm Chi Hành ngậm lấy dùng đầu lưỡi khuấy đảo. Chu Phù như cá gặp nước, cô vội vàng ôm lấy cô anh hưởng ứng. “Thật khó chịu.”

Cô vì muốn thoải mái hơn mà dán sát người vào Thẩm Chi Hành, người Chu Phù nóng bừng, hoa huy*t như dòng suối chảy róc rách không có điểm dừng.

Dù hôn môi giảm bớt khó chịu nhưng vẫn chưa đủ.

Chu Phù muốn cơ thở được hòa quyện với anh, muốn Thẩm Chi Hành mạnh mẽ làm cô, chỉ có như thế cô mới thấy thoải mái.

Hai người hôn nhau triền miên đến cửa phòng, đợi Thẩm Chi Hành mở cửa xong, Chu Phù lập tức nhào lên người anh, cởi quần áo ra.

Gò bông đào xinh đẹp biến hóa dưới lòng bàn tay anh, trên da thịt non mềm hiện rõ dấu tay đo đỏ.

Chu Phù yêu kiều rên lên, “A … Ngứa quá, phía dưới ra rất nhiều dịch thủy. Anh làm em được không?”

Hơi thở cô dồn dập, do bị hạ thuốc nên trong đầu chỉ toàn suy nghĩ hư hỏng. Thẩm Chi Hành bị cô đẩy xuống ghế sofa.

Ghế lõm xuống một góc, Chu Phù ngồi quỳ trên người Thẩm Chi Hành.

Sự chủ động của cô khiến Thẩm Chi Hành mặt đỏ tim đập nhanh, anh đỡ lấy eo cô chậm rãi vuốt ve, “Có tự cử động được không?”

Chu Phù cởi quần lót của anh, nơi to lớn đó sớm đã bành trướng thẳng tắp. “Lớn quá, chắc chắn chút nữa đi vào hoa huy*t sẽ cực kỳ thoải mái.”

Chu Phù nâng mông, hấp tấp để hoa huy*t ướt át ma sát với quy đ*u.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK