Xe ô tô chậm rãi lăn bánh, Chu Phù nhìn sườn mặt Thẩm Chi Hành, “Em không có thả thính, chỉ kết bạn wechat để về sau dễ dàng trao đổi những vấn đề cần thiết thôi.”
Thẩm Chi Hành gõ vài nhịp vào tay lái, nhẹ giọng “Ừm.” một tiếng sau đó không nói nữa. Tuy nhiên bầu không khí có gì sai sai.
Tới quán cơm, hai người ngồi vào bàn ăn, Thẩm Chi Hành mới nói, “Mấy ngày sau sẽ đi tập huấn quân sự đúng không? Nếu cảm thấy không thoải mái có thể tìm anh, gần đây anh không quá bận rộn. Hơn nữa trước kia em cũng không thích làm phiền người xa lạ phải không nào? Có chuyện gì thắc mắc ở trường tìm anh là đủ rồi.”
Thẩm Chi Hành nói lòng vòng như vậy là muốn cô duy trì khoảng cách với đàn anh khóa trên kia. Nhưng anh không thể nói thẳng, dù sao anh cũng là người khuyến khích cởi mở giao tiếp với mọi người.
Chu Phù cong mắt nở nụ cười, “Vâng, em xin nghe giáo sư Thẩm nói.”
Thẩm Chi Hành rót chút rượu mơ xanh cho cô, giọng nói ôn hòa, “Nghịch ngợm quá rồi, đừng ở bên ngoài gọi anh là giáo sư, cứ gọi tên anh là được. Trước kia bảo em gọi anh là anh trai thì không chịu, bây giờ lại xưng hô lộn xộn.”
Rượu mơ xanh chua chua ngọt ngọt, nuốt xuống có cảm giác ngọt nhẹ, Chu Phù chép miệng nhìn chằm chằm người đối diện, “Hiện tại em có thể gọi anh là anh trai không?”
Động tác gắp thức ăn của Thẩm Chi Hành dừng lại, từ khi Chu Phù thổ lộ tình cảm với anh, mọi lời nói hay hành động của cô đều mang tầng ý nghĩa khác.
Giống như bây giờ, lời này như tán tỉnh.
Bầu không khí trở nên ái muội vô cùng, cảm giác không nói nên lời như có một sợi dây vô hình lôi lôi kéo kéo hai người.
Chu Phù không đợi được câu trả lời, đành phải nói, “Em nói đùa thôi, anh đừng coi là thật.”
Cô vốn định pha trò để chủ đề này trôi đi, không nhờ Thẩm Chi Hành lại nghiêm túc, đôi mắt đào hoa nhìn cô không chớp mặt làm con người ta động tâm.
Thẩm Chi Hành nói, “Trước kia có thể, hiện tại thì không được, anh sẽ cảm thấy tội lỗi.”
Cả một đêm Chu Phù chìm vào cảm giác mơ hồ, cô nằm trên giường trằn trọc, trong đầu suy nghĩ đến lời nói của anh.
Ăn cơm xong Thẩm Chi Hành đưa cô về, chưa kịp nói lời tạm biệt Chu Phù đã trực tiếp mở cửa xe chạy trốn. Khi ngồi trong ký túc xá cô lại hối hận, đáng ra cô không nên trốn, phải dũng cảm hỏi ý tứ lời nói kia.
Nhưng cô không dám, Chu Phù mở điện thoại ra, thấy wechat có thông báo, tài khoản của anh hiện lên đầu tiên, anh nhắn, “Ngủ ngon, tiểu Chu Phù.”
Chu Phù phấn khích muốn chết, cô muốn bật dậy nhảy nhót, may mà cô ý thức được mọi người tron phòng đều đang ngủ.
Trước kia Thẩm Chi Hành không bao giờ gửi cho cô mấy lời thế này, cô không rõ có phải mình nghĩ nhiều hay không nhưng hành vi này của anh giống như đáp trả lại cô.
Cuộc sống đại học bắt đầu bằng buổi huấn luyện quân sự, phòng ngủ của cô chỉ có ba người tham gia. Bạn cùng phòng họ Tần mắc bệnh có giấy xác nhận của bệnh viện nên được miễn.
Vu Thi Hòa nằm trên giường thân khổ, Chu Phù cũng thật thế, cả người mỏi mệt, kỳ huấn luyện quân sự này như ác mộng. Phơi nắng nhiều khiến lưng cô nóng rát như thể bị bỏng.
“Hai người biết gì không, hình như giấy xác nhận bệnh của Tần Chi là giả, vốn dĩ cô ấy chẳng bị gì.”
Lời Lâm Chân nói khá đúng sự thật, ban đầu trong phòng bọn cô chỉ có mình cô và Vu Thi Hòa. Sau đó khi học huấn luyện quân sự thì Lâm Chân được xếp vào ở chung. Tuy ba người, ba tính cách khác nhau nhưng lại cực kỳ hợp ý.
Chỉ có mình Tần Chi sống tách biệt, một mình một thế giới. Hơn nữa Tần Chi thường xuyên không ở lại kí túc xá. Cô ấy đi sớm về trễ, đây cũng là lí do nảy sinh lời đồn. Chu Phù và hai người chung phòng không để ý chuyện nên không hỏi. Nhưng về việc xin nghỉ, không học huấn luyện thì trong lòng mọi người đều biết, Tần Chi một mình đi tìm giáo sư. Tiếp đó dùng cách nào đấy lấy được giấy miễn học quân sự.
Chu Phù không muốn bàn tán sau lưng người khác nên chỉ nói, “Mình cảm thấy học quân sự phơi nắng một tý cũng khá ổn. Coi như rèn luyện thân thể.”
Vu Thi Hòa gật đầu rồi nói, “Mình chỉ muốn nói với các cậu là huấn luyện viên quân sự khá đẹp trai.”
Lâm Chân thấy hai người bọn cô không muốn nhắc đến Tần Chi nên im lặng không đề cập tới.
Phía sau lưng Chu Phù nóng rát đến đau, cô nhờ Vu Thi Hòa chụp một tấm sau đó mở ảnh ra xem. Thấy tấm lưng trắng trẻo giờ biến thành màu ửng hồng nhàn nhạt thì giật mình.
“Chu Phù, lưng cậu bị phơi nắng tới mức bỏng rát rồi. Nhìn phía cổ đằng sau bị lộ ra mà xem, hình như hơi tróc da.”
Da Chu Phù trắng mịn, hôm nay cô lại không mặc đồ gì bên trong trang phục quân sự nên phần gáy lộ ra đỏ ửng. Bỗng nhiên đầu cô nảy ra suy nghĩ, có nên gửi tấm ảnh này cho Thẩm Chi Hành hay không?
Chu Phù chưa kịp nghĩ nhiều thì nghe thấy Vu Thi Hòa nói tiếp, “Cậu có cần mình đưa đến bệnh viện kiểm tra không?”
Chu Phù lắc đầu, “Không cần đâu, có lẽ tối nay mình sẽ về nhà.”
Chu Phù mở điện thoại ra, gửi tấm hình chụp phía sau lưng cho Thẩm Chi Hành. Nhìn tấm ảnh này, cô hơi đỏ mặt, anh sẽ không nghĩ cô là người toan tính chứ? Vì vốn dĩ anh nói nếu có vấn đề gì cứ gọi cho anh mà.
Chu Phù mím môi gửi thêm một meme đáng thương cùng dòng tin nhắn, “Lưng của em bị phơi nắng đến đỏ hồng rồi.”