Khi trời mới hửng sáng, Thẩm Chi Hành đã ôm cô trở về phòng ngủ riêng, nằm trên ghế sofa. Còn chiếc giường kia không thể nằm nổi.
Chu Phù híp mắt, tiếng người mở cửa phòng truyền vào tai, cô quay về hướng đó thì thấy Thẩm Chi Hành bước vào. Anh mặc đồ thể thao thoải mái, tinh thần lẫn vóc dáng đều tràn đầy sức sống.
“Hiện tại là mấy giờ rồi anh?” Chu Phù duỗi tay ra muốn ai đó ôm, giọng điệu ngập tràn ý tứ làm nũng.
“Giữa trưa rồi, mau rời giường thôi. Anh đã mang chăn đến cửa hàng giặt là.”
Thẩm Chi Hành xoa xoa má cô, Chu Phù lúc này mới lười biếng chịu rời ghế sofa nhưng lúc đi cơ thể vẫn truyền đến cảm giác đau nhức.
Thẩm Chi Hành luôn tự kiềm chế quản lý bản thân, hôm qua phóng túng là quá đủ. Tuy nhiên sáng sớm nay khi rời giường, anh suýt chút nữa đứt dây cương.
Thẩm Chi Hành ôm cô trở về phòng ngủ, sau đó dọn dẹp bộ ga giường hỗn loạn. Anh không sợ bị ba mẹ và ông nội Thẩm phát hiện mình và Chu Phù yêu đương. Anh dám làm dám chịu trách nhiệm, nếu họ không đồng ý, anh sẽ có cách để thuyết phục họ.
Tuy nhiên xét đến áp lực tâm lý Chu Phù phải gánh chịu, Thẩm Chi Hành tạm thời chấp nhận chuyện yêu đương giấu diếm. Cũng may hôm nay ông nội muốn đi thăm một người bạn nên mẹ anh đi cùng ông tới đó.
Ngô Thu Trúc vốn định gọi Chu Phù thức dậy ăn sáng nhưng Thẩm Chi Hành đã nhanh chóng cản lại, “Hôm qua em ấy chờ con về nhà, mãi muộn mới ngủ.
Mẹ cứ để em ấy ngủ thêm đi.”
Ngô Thu Trúc nghe anh nói thế thì bất ngờ đôi chút. Lúc trước Chu Phù rất thích bám lấy Thẩm Chi Hành, dáng vẻ đó trông cực kỳ đáng yêu. Tuy nhiên Chu Phù bây giờ đã lớn, cũng nên chú ý cách cư xử.
Ngô Thu Trúc suy nghĩ nếu có cơ hội sẽ nói chuyện với Chu Phù, bà muốn tốt cho con bé. Dù sao Chu Phù cũng đã thành niên, nên có ý thức về sự khác biệt giữa nam và nữ.
Bà tháo tạp dề, “Con bé chờ con đến mấy giờ mới ngủ? Đứa nhỏ này, khi còn bé thích nhất là bám lấy con.”
Thẩm Chi Hành cúi đầu, nở nụ cười bất đắc dĩ, “Cũng tầm một hai giờ sáng em ấy mới đi ngủ.”
Ngô Thu Trúc dặn dò Thẩm Chi Hành nếu không ra ngoài ăn cơm thì gọi dì bảo mẫu đến nấu cơm. Còn dặn dò anh cố gắng chăm sóc Chu Phù thật tốt, có thời gian thì đưa cô ra ngoài chơi.
Có lẽ Ngô Thu Trúc không thể tưởng tượng nổi cách Thẩm Chi Hành ‘chăm sóc’ Chu Phù.
° ° °
Khi Chu Phù rửa mặt xong, cơ thể vẫn chưa tốt lên, đôi lúc truyền đến cơn đau. Người cô nóng lên, Chu Phù tự sờ lên trán, nóng hổi.
“Thẩm Chi Hành, hình như em sốt.”
Thẩm Chi Hành đang ở phòng làm việc đọc sách, thấy Chu Phù nói vậy thì vội vàng lên tầng. Sắc mặt cô hồng nhuận một cách bất thường, nhớ đến dáng vẻ phóng túng quá độ ngày hôm qua. Thẩm Chi Hành ôm cô lên, đi đến phòng ngủ của mình rồi đặt cô xuống giường.
Chu Phù thấy anh lo lắng, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào nhưng ngoài miệng vẫn làm ra vẻ, “Thẩm Chi Hành, đều tại anh. Nếu không vì anh em sẽ không như thế này, đau đầu muốn chết.”
Thẩm Chi Hành nhét nhiệt kế vào nách cô, yêu cầu Chu Phù nằm yên trên giường, gương mặt lộ rõ vẻ dịu dàng, “Đều do anh, em như vậy khiến anh đau lòng lắm đấy.”
Chu Phù nhìn sườn mặt anh, ánh mắt cô lộ rõ vẻ si mê. Sao Thẩm Chi Hành có thể duy trì nhan sắc tốt đến thế? Chỉ cần anh ăn mặc quần áo trẻ trung thì cả người sẽ toát ra hơi thở thanh xuân. Còn nếu mặc đồ theo phong cách trưởng thành chín chắn thì sẽ thành kiểu người văn nhã bại hoại.
Thẩm Chi Hành cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô, có lẽ Chu Phù không biết mỗi khi cô nhìn anh thì sức nóng sẽ lan tỏa khiến anh không cách nào trốn thoát.
Anh thở dài, duỗi tay che mắt cô lại, lông mi cô cọ quậy khiến lòng bàn tay Thẩm Chi Hành ngưa ngứa.
“Có phải anh ngại ngùng? Tại sao lại che mắt em? Tại sao không dám nhìn thẳng vào em?”
“Chu Phù, em đúng là tổ tông nhỏ.”