Tưởng Đông cười, tỏ ra bản thân chỉ đang trêu đùa cô, “Đừng giận, mình chỉ hỏi cậu vậy thôi. Cậu yên tâm, mình sẽ không làm phiền cậu.”
Giọng nói của cậu ta nghe khá chân thành, hơn nữa vẻ ngoài của Tưởng Đông thuộc dạng ưu tú mà người như vậy sẽ không cố chấp thích một cô gái mới gặp vài lần. Bởi vậy khi nghe cậu ta nói thế, sự cảnh giác trong lòng Chu Phù giảm đi vài phần.
Tưởng Đông cầm ly rượu giơ lên, “Không ngại với mình một ly chứ?”
Chu Phù mặc dù không thích nhưng vẫn nể mặt mà cụng ly, đồ uống của cô không phải rượu mà là nước hoa quả.
Khi Vu Thi Hòa quay lại thì Tưởng Đông đã đi, lúc này Chu Phù cảm thấy cơ thể mình không ổn. Cô còn tưởng rằng KTV ồn ào nên cơ thể cô mới khó chịu.
Tuy nhiên cảm giác khó chịu này vô cùng kỳ lạ, cơ thể cô ngày càng nóng, lòng bàn tay đồ mồ hôi liên tục.
Dường như cô có một khát vọng, đó chính là làm ‘tình’. Hiện tại quần lót cô đã có dấu hiệu ướt.
Vu Thi Hòa nhíu mày hỏi, “Chu Phù, cậu sao thế? Mặt đỏ hồng, cơ thể lại nóng, chẳng nhẽ cậu sốt?”
Chu Phù cố gắng nhớ lại, sau khi uống nước hoa quả với Tưởng Đông thì cơ thể cô bắt đầu không ổn. Hơn nữa, cô thấy sắc mặt cậu ta lúc đó cực kỳ lạ lùng, dường như Tưởng Đông từng chạm tay vào đồ uống của cô.
Chu Phù hô hấp dồn dập, nghi ngờ bản thân bị lừa. Cô không sốt mà đang dâng lên khoái cảm. Tưởng Đông hạ thuốc vào đồ uống của cô.
“Thi Hòa, mình muốn về nhà, mình thấy không thoải mái. Cô đỡ mình đến nhà vệ sinh được không? Nếu mười phút sau mình chưa đi ra thì cậu gọi cho Thẩm Chi Hành giúp mình.”
Chu Phù nhắn cho Thẩm Chi Hành, nói rằng anh mau đến, cô cực kỳ khó chịu, sợ rằng sẽ làm ra chuyện không hay.
Ở trong nhà vệ sinh, Chu Phù thấy bản thân mình trong gương. Gương mặt trắng nõn giờ đây chuyển sang phiếm hồng, hoa huy*t bắt đầu co rút, dịch thủy màu trắng đục từ từ chảy ra. Chu Phù cởi quần lót, nó đã ướt đẫm.
Cô không thấy Tưởng Đông trong KTV, còn tưởng bản thân mình an toàn. Không ngờ lúc ra khỏi nhà vệ sinh, đi qua một phòng kín, cô bị ai đó kéo vào.
Chu Phù giãy giụa nhưng sức của người kia khỏe, cậu ta bóp cổ cô, giọng điệu hung ác, “Đừng cử động. Chu Phù, để xem cô thanh cao được đến khi nào.”
Chu Phù tiếp tục kháng cự, chống lại người kia, cơ thể cô chẳng có sức nhiều nên Chu Phù dùng răng cắn tay Tưởng Đông. Đối phương kêu lên, tát cô một cái, “Đồ đê tiện, cô cho rằng ông đây thích cô à? Tôi chỉ muốn xem dáng vẻ lẳng lơ của cô, muốn ‘làm’ cô mà thôi.”
Quả nhiên, người này không phải chính nhân quân tử, chính cậu ta là người hạ thuốc.
“Tưởng Đông, cậu không phải là đàn ông. Tôi xem thường loại người như cậu, những kẻ không có bản lĩnh mới dùng trò tiểu nhân hạ thuốc người khác.”
Với tình huống hiện tại, nếu chọc giận đối phương sẽ càng nguy hiểm nhưng Chu Phù không nhịn được mắng nhiếc cậu ta.
Thấy cô đánh không lại mình, Tưởng Đông đắc ý, cậu ta dùng sức đè tay Chu Phù mà quên mất rằng chân cô vẫn được tự do. Chu Phù nhân cơ hội đá vào nơi yếu ớt nhất của cậu ta.
Tưởng Đông vừa đau đớn vừa xấu hổ tát cô một cái nữa, “Con mẹ nó, kỹ nữ mà muốn lập đền thờ. Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời thì cả hai chúng ta cùng vui, chẳng phải tốt hơn sao?”
“Ai muốn vui vẻ cùng loại người tiểu nhân. Thật buồn nôn.”
Chu Phù cảm thân bản thân ngày càng yếu đi, cơ thể mềm nhũn không có sức. Ở ngoài cửa có tiếng đập dồn dập, “Có ai ở trong không?”
“Trực tiếp mở cửa cho tôi, nếu không mở được để tôi phá cửa.” Giọng nói gấp gáp đầy lạnh lùng như muốn giết người truyền đến.
Là giọng của Thẩm Chi Hành, Chu Phù biết rằng nếu cô nói với anh bản thân gặp nguy hiểm, chắc chắn anh sẽ tới thật nhanh.