Ôn Đăng sau khi trở về thành phố A, anh lao vào xử lý công việc, vì khách hàng quan trọng bỗng dưng muốn hủy hợp đồng. Nhưng cuối cùng, anh trở về gặp mặt thì mọi chuyện dường như lắng xuống.
Kiều Nhi sau khi nhìn xấp ảnh chụp mà thám thử gửi đến, mắt cô hằn lên những đường chỉ máu. Hóa ra, những suy đoán của cô là đúng, anh làm việc ngày đêm đến quên mình chỉ vì muốn có thời gian đến gặp cô ta, anh ậm ừ thoái thác việc kết hôn cũng vì cô ta, anh lạnh nhạt không chú ý đến cô cũng là vì cô ta. Kiều Nhi nắm tấm hình mà cô gái đang mỉm cười ngọt ngào với người cô thương, như muốn xé nát nét mặt ngây thơ ấy. Trên gương mắt tức giận, bắt đầu bắn ra những tia hung ác khó lường…
Thu sang đông đến, Lạc Vân đã ở trấn này được ba năm, Phương Thư đã nhiều lần gọi đến ý bảo cô nên quay về. Phương Thư cứ than vãn là không có thời gian đến kéo cô về, vì cô ấy thời gian mua sắm hay làm đẹp còn không có. Lạc Vân ngồi trầm tư nhìn ngoài cửa sổ, những bông tuyết đầu mùa bắt đầu lất phất, cô lại nhớ đến Khải Ân, nhớ đến khoảng thời gian tươi đẹp trước kia…
Khương thì vẫn công việc còn ngổn ngang, nên anh cũng ít gặp cô, chỉ liên lạc với nhau bằng điện thoại và mail chat. Anh hẹn cô sang tuần đến công ty một chuyến vì có một buổi tiệc nhỏ cuối năm
- Vân, cuối tuần sau em đến công ty dự tiệc cuối năm nha
Lạc Vân cũng là nhân viên nhưng được đặt cách ở nhà làm việc, nên cô thấy bản thân cũng nên xuất hiện để sau này tiện trao đổi công việc
- Dạ, em sẽ sắp xếp
Lúc này ngoài cửa báo có khách, cô xem camera và vội mở cửa
- Cô vào trong đi, ngoài trời lạnh lắm
- Cô qua cho con ít thức ăn, bữa tối con sang nhà cô chơi – Cô Ban vừa cười vừa đưa Lạc Vân túi đồ
- Dạ - Lạc Vân vui vẻ nhận túi đồ
- Con nhớ đừng nấu gì, qua ăn tối cùng cô, thằng Khương đi miết, cô ăn tối một mình hoài cũng buồn – giọng cô Ban có chút buồn
Nhìn người đàn bà lớn tuổi bước từng bước chậm rãi quay về nhà, lòng Lạc Vân bỗng thấy nhói đau khi nghĩ đến Cha Mẹ đã lớn tuổi…
Bữa tối của hai cô cháu tuy đơn giản chỉ vài món dân giã nhưng cũng khá là ấm cúng
- Thằng Khương không biết làm gì mà cả tháng nay không về, bác ở nhà một mình cũng buồn, cũng may có con qua lại trông nom – Bà Ban than vãn
- Anh Khương còn theo dõi hàng hóa nữa, khách hàng lần này quan trọng lắm, có thể tuần sau anh ấy sẽ về thăm cô – Lạc Vân giải thích thêm
- Ừ, haizzzz, cô nói nó cưới vợ cho cô sớm có cháu bồng bế, nó cứ ậm ừ rồi cho qua mãi, à mà con có nghe thằng Khương nó bạn gái chưa hay có cô nào trong lòng chưa? – Bà Ban nói thế để xem phản ứng của Lạc Vân
- Con chỉ nghe vài chị cùng công ty nói có một cô gái rất thích anh Khương, cuối tuần này lên công ty con sẽ thăm dò thử - Lạc Vân cứ vô tư nói
- Ừ, thôi con ăn đi
Bà Ba bỏ miếng thịt ngon vào chén Lạc Vân, bà thấy có chút buồn, nhìn phản ứng bình thản của cô, bà chắc chắn Lạc Vân chỉ xem Khương đơn thuần là anh em thân thiết. Trong tận đáy lòng của bà luôn mong muốn có một đứa con dâu như Lạc Vân, vừa xinh đẹp, giỏi giang, chịu khó lại rất biết trên biết dưới, nhưng có lẻ nhân duyên là do trời định, không thể cưỡng cầu được…
Công việc của Lạc Vân ở trấn khá bận rộn vào cuối tuần, bên ngoài trời rất lạnh, nên phòng trà muốn cô giúp họ bày trí không gian ấm áp, khách du lịch khá đông, họ đến đây chỉ muốn ngồi thưởng thức trà nóng và nhìn ngắm những bông tuyết rơi ngoài cửa sổ. Lạc Vân chật vật mới hoàn thành xong công việc, về đến nhà mệt mỏi thả cả người xuống giường rộng và ấm. Chợp mắt được khoảng vài tiếng, thì cô nghe có tiếng mở cửa, từ từ mở mắt thì đã thấy Minh Thiên đã ngồi ở cạnh giường
- Em không cần vất vả như thế, tôi thừa sức nuôi em
- Lạc Vân mệt mỏi mở mắt
- Anh đúng là âm hồn bất tán, vào nhà tôi như ra vào cái chợ nhỉ?
Minh Thiên nói:
- Em gặp tôi không thể nói lời dễ nghe được à?
Lạc Vân nhận rằng mình có phần thô lỗ, do cô đang mệt nên hơi cáu gắt đôi chút
- Anh tôn trọng quyền riêng tư của tôi sẽ nói chuyện tử tế với anh
Minh Thiên nhìn cô vài giây, rồi nói tiếp:
- Em rửa mắt rồi xuống ăn tối
Không đợi Lạc Vân nói thêm, Minh Thiên đứng dậy và đi xuống tầng dưới
Lạc Vân nặng nề bước vào nhà vệ sinh rửa mặt, tay khẽ chạm vào bàn chải đánh răng của ai đó, mi mắt cô lộ ý cười…
- Thơm thật đấy, anh làm món gì đấy? – Lạc Vân ăn nói có phần thoải mái
- Cari sườn dê – Minh Thiên đặt dĩa thức ăn cuối cùng lên bàn
Khi ăn cùng nhau, Minh Thiên ít khi nói chuyện, Lạc Vân biết điều đó nên cũng lẳng lặng mà ăn, anh bất ngờ nói
- Tôi đi công tác dài ngày ở Mỹ, sẽ cố gắng sắp xếp đón giao thừa cùng em
Lạc Vân nghe Minh Thiên nói thế, cô có chút gì đó buồn bã, từ bây giờ đến giao thừa cũng hơn một tháng
- Tôi định đưa em đi, nhưng tính chất công việc lần này không tiện, lần sau sẽ mang em theo – Thấy Lạc Vân đang dùng thìa cắm vào thức ăn, anh biết cô buồn nên nói tiếp
- Tôi không cần anh đến mức anh phải tôi theo, tôi còn có công việc của mình nơi đây, không phải anh muốn đem tôi đi là tôi sẽ đi – Lạc Vân không hiểu sao mình lại tức giận
Minh Thiên đặt muỗng xuống bàn:
- Em chống đối tôi cũng vô ích, những gì Minh Thiên tôi muốn là sẽ được
- Tôi thích chống đối anh thì làm sao, anh nên nhớ tôi và anh là hai người xa lạ, không một mối liên hệ nào, anh tự ý vào nhà tôi, đừng tưởng nấu cho tôi ăn vài bữa sẽ làm tôi cảm động…
Lạc Vân cau gắt nói lớn tiếng bao nhiêu, Minh Thiên vẫn cứ bình tĩnh bấy nhiêu, anh tiến đến bế cô đi thẳng lên lầu, đặt cô trên giường rồi bắt đầu điên cuồng hôn cô
- Em nói tôi và em không có quan hệ, vậy nếu em là con của tôi, nhất định sẽ có sự liên kết! – Minh Thiên nói nhỏ vào tai Lạc vân
Nói rồi, anh không để cô mở lời, tiếp tục hôn, lần này anh phải cảnh cáo cho cô sợ, lần sau cô sẽ không còn nghênh ngang mà nói những lời như hôm nay nữa.
- Anh…anh…anh định làm gì, tôi không thể để anh làm bậy, tôi không muốn sinh con cho anh. Tôi biết lỗi rồi, tôi sẽ không nói chuyện thiếu suy nghĩ nữa
Minh Thiên mỉm cười buông cô ra
- Như vậy mới ngoan
Lạc Vân chỉnh sửa lại váy áo rồi ngồi dậy cách xa anh một khoảng
- Em thay quần áo ấm hơn đi, cùng tôi đi dạo
Lạc Vân không nói gì, tiến đến tủ tìm bộ váy áo thích hợp
- Em tìm giúp tôi một bộ - Minh Thiên lên tiếng nhờ vã rồi đi xuống phòng bếp
Lúc Minh Thiên trở lại phòng ngủ thì thấy một bộ quần jean màu xanh đậm với áo thun dày dài tay màu xám tro khăn choàng cổ màu xám và chiếc áo khoác lông đã được đặt ở cuối giường, miệng nhếch nhẽ và trong lòng thật sự rất ấm áp, anh cảm nhận được cuộc sống gia đinh khi ở cạnh bên Lạc Vân.
Hai người độc lập bước ra khỏi nhà, cùng đi đến khu chợ gần quảng trưởng để xem mọi người ở đây trao đổi hàng hóa, nhạy múa, cá hát giữa cái lạnh rét buốt. Có lẻ đây là nét đặc trưng ở vùng này, nên du khách một phần vì tò mò mà đến, một phần các cặp đôi muốn ngắm nhìn tuyết mà hẹn nhau chốn đây
- Cho anh này – Lạc Vân chìa trái bắp nướng nóng đến trước Minh Thiên
- Cảm ơn! – Minh Thiên nhận lấy
Đến quảng trường, các cặp đôi nhảy múa khá sôi nổi giữa trời rét, tuyết bắt đầu rơi dày hơn nhưng không vì thế mà lượng khách ít hơn, âm nhạc nhộn nhịp càng kích thích sự tò mò, lúc này Minh Thiên đã nắm thật chặt tay Lạc Vân, anh rất cẩn thận quan sát xung quanh, chỉ yên tâm đôi phần khi nhìn thấy người của mình đã vây kín thành vòng tròn nhỏ
Đứng xem được hơn ba mươi phút, Minh Thiên kéo Lạc Vân thoát khỏi đám đông và về nhà, cô cố thoát khỏi cái nắm tay của anh
- Tôi có thể tự đi được
Minh Thiên nói:
- Chốn đông người không an toàn cho em, chỉ đi cùng tôi em mới được an toàn tuyệt đối
- Tôi thấy anh quá tưởng tượng rồi đấy – Lạc Vân nhìn anh nghiêm trọng quá vấn đề nên phì cười
Trời dần khuya, Lạc Vân ngồi ngoài ban công uống trà, Minh Thiên từ phía phòng làm việc của cô bước vào phòng ngủ tìm cô, nhìn ra ban công thì thấy một dáng người dễ hút người trên tay cầm ly trà, chiếc miệng nhỏ đang khẽ cử động như ngâm nga hát câu gì đấy, đôi mắt bồ câu khẽ cử động, cánh mũi cao và nhỏ vửa, cộng với làn da trắng hồng làm anh cứ ngây người ngắm nhìn. Anh yêu cô không chỉ vẻ bề ngoài, mà là tính cách và cả tâm hồn của cô…
= Trời ngoài đấy lạnh, em vào đây – Mình Thiên đứng ở mép cửa nói với Lạc Vân
Lạc Vân biết mình sắp chung giường với người đàn ông trước mắt, tuy không phát sinh chuyện quan hệ nam nữ, nhưng cô vẫn cảm thấy không tự nhiên khi gái chưa chồng lại ăn ngủ cùng người đàn ông khác như thế
Lạc Vân vào phòng, đặt ly trà lên bàn trang điểm, Minh Thiên đi đến đặt một chiếc hộp rất tinh xảo xuống trước mặt cô
- Em muốn tôi đeo cho em hay em tự đeo vào?
Lạc Vân nhìn chiếc hộp
- Anh đây là có ý gì?
Minh Thiên nhìn dáng vẻ của cô, đoán chắc sẽ có đoạn chất vấn gay cấn sẽ xảy ra, anh mở chiếc hộp và cầm tay Lạc Vân đeo vào:
- Em nhớ phải luôn giữ nó bên cạnh
Lạc Vân không hiểu
- Tại sao anh lại tặng tôi thứ này?
- Lạc Vân, tôi yêu em có thể cho em cả tính mạng này, thời gian tôi không ở cạnh em phải tự chăm sóc mình
Minh Thiên nói một cách rất chân thành làm trái tim cô rung động và dần dần chấp nhận anh bước vào cuộc sống của mình, sự chân thành, sự chăm sóc của anh cô đều nhìn thấy, nhưng có lẻ cô cần thời gian nữa, tình cảm này đến quá bất ngờ, nên cô vẫn chưa có cách tiếp nhận nó. Thêm nữa, Khải Ân vẫn là người mà cô rất yêu, nên mở lòng thêm lần nữa, phải chăng rất khó khăn, cô sợ sự rủi ro sẽ lặp lại, cô sợ nổi đau sẽ đan xen nhau, vết thương cũ vết thương mới là chồng chéo nhau…
Nhìn vào sự suy tư của cô gái trước mặt, Minh Thiên vươn tay ôm cô vào lòng:
- Một thời gian nữa, tôi sẽ nói rõ cho em biết mọi việc. Lạc Vân, tôi hi vọng trong khoảng thời gian xa rôi, em suy nghĩ thật kỹ tình cảm của mình
Tối hôm đó vẫn là Minh Thiên ôm Lạc Vân từ phía sau, cả hai cùng ngủ một giấc rất ngon lành đến tận sáng hôm sau.
Chủ nhật Minh Thiên giành cả ngày cho Lạc Vân, nấu ăn, chăm sóc rau, ra chợ mua ít hoa về trang trí ngôi nhà, rồi làm ít bánh ngọt. Cứ như thế, hai người quấn quýt như thể vợ chồng mới cưới.
Buổi tối hôm ấy, Lạc Vân đang ngồi trong phòng làm việc, xem lại chứng từ mà Khương mới gửi, Minh Thiên đứng dựa ở cửa ngắm nhìn cô thật lâu
- Em có thể giúp tôi soạn một vài bộ quần áo không?
- Trước kia anh đi công tác, là ai chuẩn bị cho anh? Chắc là mấy cô hot girl mà ấm giường đúng không?
- Trợ lý Lương Quang!
Lạc Vân không nói thêm gì, đứng lên, trờ về phòng ngủ thì đã thấy một chiếc vali đen nhỏ gọn đặt ở mép giường, cô vươn tay lấy vài bộ quần áo của Minh Thiên, gấp gọn gàng bỏ vào vali
- Anh đi công tác nhiều ngày, áo quần có bao nhiêu thôi à?
- Sang đó sẽ có người chuẩn bị thêm – Minh Thiên ôm cô từ phía sau, khi Lạc Vân vừa kéo xong vali
- Anh buông tôi ra, tôi không phải bạn gái anh
- Sớm tối bên nhau bao lâu nay, em không là bạn gái của tôi, em là gì?
Lạc Vân cứng họng nên không thể đối đáp lại anh được lời nào nữa, cô gỡ tay anh ra rồi đi thẳng vào toilet thay đồ đi ngủ vì trời cũng đã khuya.
Khi Lạc Vân còn đang yên giấc, Minh Thiên gỡ tay cô ra, bước về phía ban công
- Tăng cường thêm hai người nữa để bảo vệ cô ấy
………………….
- Nếu xảy ra sơ xuất, dù là nhỏ nhất, xử!
Mùa đông nơi đây không quá khắc nghiệt như những nước khác, đường phủ tuyết một lớp khá mỏng, nên vẫn có thể lộ ra được mặt đường. Xe Minh Thiên rời đi từ rất sớm, khi Lạc Vân thức dậy thì trên chiếc giường rộng lớn đã không còn mang hơi ấm của anh nữa. Lạc Vân có chút buồn bã khi anh rời đi mà không thèm cất lời chào, nhưng cũng nhanh xua tan đi cảm giác hụt hẫng ấy, cô phải bắt tay vào công việc cho tuần mới thôi…
Đến thứ tư, cô nhận được điện thoại từ một dãy số dài ngoằn và xa lạ
- Em đang ngồi nhớ đến tôi à? – Minh Thiên nhìn vào màn hình máy tính theo dõi
- Ai thèm nhớ đến anh, không có anh bên cạnh, tôi cảm thấy thoải mái vô cùng đây này – Lạc Vân có một chút vui mừng len lỏi, tay chống càm nhìn qua cửa sổ
- Tôi nhớ em, Lạc Vân – Minh Thiên nói
- Anh uống rượu à? Nghe giọng anh có chút không giống thường ngày – Lạc Vân nghi ngờ hỏi
- Uhm, hôm nay uống hơi nhiều! – Minh Thiên dùng tay xoa vài đầu
- Anh nghỉ ngơi sớm đi – Lạc Vân biết công việc uống rượu với khách cũng thật vất vả
Chớp mắt một cái, cuối tuần cũng đến, Lạc Vân sáng sớm đã rời khỏi nhà, đem theo ít hành lý cá nhân rồi rời khỏi thị trấn, thành phố H đón cô với không khí chỉ là se lạnh, hít một hơi thật sâu để tận hưởng bầu không khí này, Lạc Vân cảm giác bản thân như từ miền bắc cực xa xôi nay được hưởng thự sự ấm áp này, thật hạnh phúc biết bao
Công ty Khương tổ chức tiệc tất niên tại một nhà hàng bốn sao, nên nam thì ăn vận lịch lãm, còn nữ thì chọn cho mình những bộ cánh làm nao lòng người
- Chị là Lạc Vân? – Xuân Nghi nhẹ nhàng chào hỏi
- Xin chào – Lạc Vân nhìn cô gái trước mặt, đánh giá nhanh một lượt, quả thực là một cô gái đáng yêu
- Em từng nghe anh Khương kể về Chị đó – Xuân Nghi tiếp lời
- À, tôi có thể biết tên Chị cho tiện xưng hô không? – Lạc Vân hỏi
- Em tên Xuân Nghi, năm nay mới hai mươi lăm tuổi thôi, chắc là nhỏ hơn Chị rồi – Xuân Nghi cười tươi
- Tôi cũng hai mươi lăm thôi, có thể gọi tên tôi cũng được hoặc là chị cũng chẳng sau – Lạc Vân điềm tỉnh nói
- À, vậy cùng tuổi gọi tên cho thân mật – Xuân Nghi nói
Khương từ xa bước đến chỗ Lạc Vân và Xuân Nghi đang nói chuyện:
- Hai người có vẻ nói chuyện thân nhỉ?
Anh tiếp tục nói:
- Đây là Xuân Nghi, em của một người bạn, vừa vào công ty chúng ta được vài tháng. Còn đây là Lạc Vân, cô em gái nhỏ của anh, nhìn cô bé thế mà ghê gớm lắm đấy
Xuân Nghi nhìn cảnh hai người thân mật, liếc mắt đưa tình mà trong lòng cô dâng lên cơn tức giận, nhưng đứng trước Khương cô phải dằn lòng lại, cố tỏ ra là người nhẹ nhàng lịch sự
Xuân Nghi chạy đến khoác tay Lạc Vân một cách thân mật
- Vậy thì xem như là người một nhà rồi
MC báo tiệc sắp bắt đầu, mời giám đốc lên phát biểu, Khương nắm tay Lạc Vân và mời cô lên ghế đầu ngồi. Xuân Nghi theo sau, nhìn thấy màn này thì sự ghen ghét càng thêm đậm. Sau khi phát biểu xong, Khương mời những nhân viên tiêu biểu lên bục nhận quà thưởng, trong đó có cả Lạc Vân, cô nhìn anh rất ngỡ ngàng, nhưng cũng theo lời MC bước lên, lúc này cô nổi bật hoàn toàn trên khán đài, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về cô…
Tiệc rượu bắt đầu, các đối tác đều đến chúc mừng công ty, Khương cùng Lạc Vân tiếp rượu, nên việc Lạc Vân có chút say là không thể tránh khỏi, cô vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo, khi bước ra ngoài gặp ngay Xuân Nghi đang dìu Khương ra xe. Lúc này, Lạc Vân có chút choáng váng nên lảo đảo bước ra, lúc này xe của Khương đã chạy mất dạng. Lạc Vân gọi cho anh nhiều lần đều là những tiếng chuông dài không ai nghe máy, cô gọi lại lần nữa thì thuê bao….
Khương lúc này say không biết đường về, nên nằm vật vả ở ghế phụ. Xuân Nghi vừa lái xe vừa liếc nhìn anh đầy yêu thương, và miệng cô cười đắc ý, đêm nay anh sẽ là của em!