Nhìn chiếc vòng tay kim cương, Lạc Vân muốn cởi bỏ nó mấy lần nhưng vô ích, nó được cài mật khẩu và kết cấu rất chắc chắn, cô cùng đem đến tiệm nhờ họ tháo ra, nhân viên đều lắc đầu… Nên cô đành mang chiếc vòng bên tay đến tận bây giờ. Nhìn dãy số lạ gọi đến, Lạc Vân đoán chắc là Minh Thiên
- Em đang ở đâu? – Minh Thiên hỏi
Tôi ở đâu liên quan gì đến anh – Lạc Vân không hiểu sao, cô rất thích khiêu khích Minh Thiên
Xem ra, trừng phát lần trước vẫn chưa đủ với em – Minh thiên tay cầm điếu thuốc, miệng hơi mỉm cười
Anh thích dọa thì dọa, tôi chẳng sợ anh – Lạc Vân nhớ lại lần trước có chút đỏ mặt, nhưng vẫn cố cứng miệng
Tôi trước giờ chưa dọa ai! – Minh Thiên dụi tàn thuốc rồi quay người lại ngắm nhìn cảnh ngoài cửa sổ
Thôi không đùa anh nữa, công việc vẫn suôn sẻ chứ? – Lạc Vân thật lòng quan tâm
ổn, nhưng vẫn còn nhiều việc. Em nghỉ sớm, chú ý sức khỏe – Minh Thiên nói thêm vài câu thì cúp điện thoại
Minh Thiên đang gặp khó khăn trong việc thỏa hiệp với khách hàng về lợi nhuận và thời gian cũng như địa điểm giao hàng. Nó quá nguy hiểm nhưng lợi nhuận không tương xứng. Cộng thêm, có một số đơn giao dịch tại vài ban của nước Mỹ ở khu phố người Hoa gặp phải chính quyền cứng, nên vẫn chưa thể giao cho khách. Với Minh Thiên, nhưng chuyện này anh có thể trực tiếp giải quyết trong vòng vài ngày, trọng điểm vẫn là anh đang cho Lạc Vân thời gian để cô suy nghĩ và thực sự có nhớ đến anh hay không. Lúc nhìn thấy cô gặp nguy hiểm, anh rất muốn về và ở bên cạnh cô nhưng mọi chuyện không quá nghiêm trọng. vì thế cho nên anh vẫn giam mình ở nước Mỹ xa xôi này. Minh Thiên được thuộc hạ báo cáo lại, xem ra không chỉ có một tên Khương yêu mến cô, mà Ôn Đăng cũng điên cuồng mà yêu cô, đôi lúc anh rất muốn chiếm hữu rồi mang cô theo bên mình như thế cả đời, nhưng anh rất sợ cô sẽ hận anh cả đời… Minh Thiên tự cười bản thân mình, anh đối diện với kẻ thù tàn ác, anh từng đối diện với khách hàng lưu manh, anh đã nhìn thấy cái chết cận kề hay anh đã từng bị dí súng vào đầu, nhưng tất cả đều chưa hề làm anh sợ hãi. Duy nhất một điều làm anh sợ đó là Lạc Vân hận anh. Thế nên, Minh Thiên từng bước từng bước tiếp cận cô, từ từ xâm chiếm trái tim cô, rồi dần dần xóa bỏ hình ảnh Khải Ân…
Về phần Ôn Đăng, gia đình đã xem ngày để anh cùng Kiều Nhi đính hôn, nhưng anh vẫn tìm cách từ chối và hẹn lần hẹn lượt
Ôn Đăng, con lần này nói rõ cho Mẹ biết, tại sao không chịu kết hôn? – Mẹ Ôn rất tức giận
Con vẫn còn nhiều việc! – Ôn Đăng nói như không
Ba có cần con quản lý công ty nhỏ đó à, Ba cần con ra ngoài tự lập à, gia sản nhà họ Ôn chúng ta như thế nào, chẳng lẻ con không biết – Ba Ôn bắt đầu to tiếng
Ôn Đăng, những lần trước con đều nghe theo, thế tại sao lần này con lại phản kháng, có phải con có người con gái khác? – Mẹ Ôn nhìn vào mắt con trai suy đoán
Con thật sự có quá nhiều việc, chuyện này về sau hẳn nói – Ôn Đăng đứng dậy cầm áo khoác
Con hôm nay không nói cho dứt khoát, đừng hòng rời khỏi nhà – Ba Ôn la lớn tiếng hơn nữa
Ông à, chú ý bệnh tim của ông. Con đó, con không phải không biết bệnh của ông ấy – Bà Ôn đến gần, lấy tay xoa trước ngực ông Ôn
Ba mẹ cho con thêm thời gian, con thật sự chưa nghĩ đến chuyện kết hôn – Ôn Đăng sợ Ba mình xảy ra chuyện nên cũng nhẹ giọng lại đôi phần
Cả nhà ba người cùng ngồi xuống nói chuyện với nhau
Mẹ nói trước, hôn sự này đã được định từ lâu, Mẹ chỉ chấp nhận Kiều Nhi làm con dâu. Con thấy đó, sản nghiệp nhà chúng ta lớn như thế, mẹ cần cô con dâu môn đăng hộ đối để lo việc trong ngoài – Mẹ Ôn bày tỏ quan điểm của mình
Tháng sau ba đã chọn ngày tốt, con chỉ yên tâm mà làm chú rể, mọi việc gia đình hai bên sẽ lo – Ba Ôn nói dứt khoát
Ôn Đăng buồn bã rời khỏi nhà họ Ôn, anh đặt vé máy bay đến thành phố H, rồi một mình lái xe đến nơi Lạc Vân đang sinh sống, đến nơi trời cũng đã khuya, anh mua vài chai rượu ngồi trong xe, uống hết rượu anh bắt đầu say, đến trước cửa nhà của Lạc Vân anh nhần chuông liên tục. Lạc Vân xem qua camera rồi vội vã ra ngoài đỡ lấy Ôn Đăng, vừa nhìn thấy cô, anh liền ôm chầm lấy
Lạc Vân, anh yêu em rất nhiều, yêu em từ ngày đầu gặp gỡ, nhưng vì Khải Ân anh đành rút lui, cứ tưởng rằng anh có lần nữa cơ hội theo đuổi em, nhưng em hết lần này đến lần khác từ chối. Em nói đi, làm thế nào để em chấp nhận anh? Chỉ cần chấp nhận, anh sẽ phản kháng lại Ba Mẹ, không cần phải kết hôn với người khác
Lạc Vân cứng đơ người khi nghe Ôn Đăng nói hết những lời chất chứa bấy lâu nay, không nghĩ đến anh vì cô mà phải trải qua những nổi trăn trở như thế. Nhưng sự thật, cô không thể chấp nhận anh, bởi vì anh là người bạn tốt nhất của Khải Ân!
Lạc Vân dìu Ôn Đăng vào phòng khách, cởi giày, lau mặt anh bằng nước ấm, cho anh ngủ trên ghế sofa. Sau khi điều chỉnh lại lò sưởi, cô lên phòng mình và suy nghĩ, lại một đêm cô mơ về Khải Ân, anh mỉm cười rất dịu dàng, anh vuốt nhẹ lên tóc cô, nhưng bỗng chốc anh máu tươi đầy mặt, đôi mắt nhắm nghiền…
Sáng thức dậy thấy Ôn Đăng nằm co ro, anh vẫn ngủ rất say sưa, nhìn anh mới có mấy ngày không gặp mà có vẻ già hơn, râu dài hơn, quần áo thì lộn xộn. Lạc Vân đoán chắc anh gặp phải vấn đề khó xử, hay gia đình anh có việc gì? Chuông điện thoại của Ôn Đăng làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Lạc Vân, chuông reo liên tục làm cô cảm thấy cũng hoang mang, nhưng may mắn Ôn Đăng tỉnh dậy, tắt nguồn điện thoại rồi đứng dậy đi về phía Lạc Vân
Xin lỗi đã làm phiền em
Lạc vân cười nhẹ nhàng:
Là bạn bè tốt, không phải nên giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn hay sao?
Lạc Vân nhìn Ôn Đăng một lúc hỏi thêm:
Anh có chuyện gì mà đến tìm em lúc đêm khuya?
Ôn Đăng nhìn cô với ánh mắt tràn ngập tình yêu thương:
Anh nhớ Lạc Vân nên muốn nhìn thấy em
Lạc Vân đánh vào tay anh:
Nhớ em thì chỉ cần gọi điện, anh bận nhiều việc như thế lại từ nơi xa xôi đến thăm em. Anh làm thế em cảm thấy ái ngại
Ôn Đăng ánh mắt đau khổ nói:
Chỉ sợ sau này ít cơ hội. Đi ăn sáng cùng anh
Hai người đi ăn sáng cùng nhau, rồi Lạc Vân chở anh đến một trấn khác tham quan rồi cùng dùng bữa trưa tại đó, tối đến cô cùng anh uống trà trong quán mà cô thường tư vấn thiết kế. Lạc Vân đang ngồi lắng nghe nhạc thì Ôn Đăng lên tiếng
Tháng sau anh đính hôn
Lạc Vân có chút ngạc nhiên, nhưng cô vui vẻ nói
Chúc mừng anh, nhớ gửi thiệp mừng cho em nhé
Ôn Đăng nhìn sâu trong mắt cô
Em không một chút nào buồn bã khi anh sắp cưới một người con gái khác?
Lạc Vân mỉm cười:
Em chúc mừng anh còn không hết, tại sao phải buồn chứ?
Ôn Đăng hoàn toàn hết hi vọng, anh biết Lạc Vân từ đầu đến cuối sẽ không thuộc về anh, và cô mãi mãi sẽ không yêu anh. Nhưng tại sao trong lòng anh vẫn không thể nào chấp nhận được điều đó…
Tiễn Ôn Đăng ra sân bay, Lạc Vân vào công ty của Khương để giao nộp vài bản hợp đồng rồi nhận tiền lương cộng với tiền thưởng Tết
Lạc Vân mới đến à? Xuân Nghi cười niềm nở
Chào Nghi – Lạc Van vui vẻ chào lại
Hai người đang đứng nói chuyện thì Khương bước tới, anh vui mừng hớn hở khi thấy Lạc Vân đến sớm hơn
Em báo sáng mai mà, sao hôm nay lại đến?
Lạc Vân cười nhẹ :
Em gái có việc nên sẵn dịp đến công ty
Khương nói tiếp:
Tối nay em ăn tối cùng anh nhé
Lạc Vân liếc nhìn Xuân Nghi rồi nói
Tôi nay cả ba người chúng ta dùng bữa tối đi anh trai
Khương mỉm cười gật đầu.
Xuân Nghi bực bội trong người, từ lúc Lạc Vân xuất hiện, trong mắt Khương hoàn toàn không để cô trong mắt. Lạc Vân, mày nhất định phải trả giá
Dùng bữa tối ở một nhà hàng ven hồ rất thoáng đảng, Lạc Vân thích món beefstead nên Khương chọn nhà hàng này
Em gái, ở đây món beefstead rất ngon, ăn nhiều một chút
Khương quay sang nói với Xuân Nghi:
Em ăn gì, anh gọi món luôn
Xuân Nghi nói dạ với Khương rồi nhìn Lạc Vân:
Vân ăn gì, anh ấy gọi món
Khương cười:
Anh biết món Vân ăn, em chọn món của mình là được
Xuân Nghi bấm nhẹ móng tay vào lòng bàn tay, nhưng cũng nhanh chóng thả lòng rồi nói món mình đã chọn cho Khương
Beefstead vừa dọn lên, Xuân Nghi vừa ngửi thấy mùi thịt lại buồn nôn
ọe, ọe
Lạc vân thấy Xuân Nghi như thế nên lo lắng
Cô có sao không?
Xuân Nghi xua tay nói, không sao rồi nhanh chóng vào nhà vệ sinh.
Xuân Nghi nôn thóc nôn tháo rồi nhìn mình vào gương, cô nhớ ra là tháng này bị trễ mà do việc cuối năm nhiều nên quên mất. Chẳng lẻ….
Xuân Nghi bước ra khỏi toilet thì Khương nắm lấy tay cô
Có phải em có thai?
Xuân Nghi thật thà nói:
Tháng này em bị trễ, em nghĩ mình có thai
Khương kéo tay Xuân Nghi ra xe:
Anh chở em đi khám
Hai người vừa ra đến xe thì Lạc Vân cũng theo sau
Hai người định đi khám à?
Khương lúc này nét mặt đã xanh như tàu lá chuối:
Vân, em về khách sạn trước đi, có gì anh báo sau
Vừa dứt lời Khương cho xe lau nhanh ra đường chính, hướng bệnh viện phụ sản đi đến
Thai được bốn tuần rồi, chúc mừng anh chị
Nói lời cảm ơn với bác sĩ, Khương lửng thửng bước ra cổng bệnh viện, anh không nói gì khiến Xuân Nghi thêm đau lòng mà theo sau anh. Thấy anh không vui, cô cũng tự trách mình, cô sợ anh sẽ ghét bỏ cô. Xuân Nghi chỉ muốn dùng sự trong trắng để trói buộc anh, nhưng chuyện đứa trẻ là ngoài dự kiến
Khương tối đó uống rất say, càng uống anh càng buồn, uống đến mắt mơ mơ màng màng, nhìn mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo. Anh gọi cho Lạc Vân, khi cô đến thì thấy Khương đang tiếp tục uống,
Nào em gái, uống với anh vài ly
- Có chuyện gì mà anh trai uống nhiều thế? Không tốt cho dạ dày đâu
- Lạc Vân, em cho anh cơ hội không, cơ hội bên cạnh em đấy, chỉ cần em gật đầu đồng ý, anh không cần những thứ khác
- Anh trai say quá rồi, em dìu anh về
- Anh không say, em biết tình cảm của anh, nhưng em trốn tránh, đúng không?
- Được rồi, anh không say, có gì mai hẳn nói
- Vậy còn nghe được, em uống với anh ! Cạn ly
Khương uống xong ly rượu thì lảo đảo vào toilet, Lạc Vân vội đỡ anh. Khi cả hai quay ra, Khương tiếp tục đòi uống, Lạc Vân chìu ý anh nên uống thêm một ly
- Uống thêm ly này chúng ta về nhé
- Anh không về!
Lạc Vân kéo anh ra khỏi quán, nhưng đi được một đoạn thì người cô bắt đầu nóng ran, có một cảm giác ham muốn trổi dậy, cô nhìn Khương với ánh mắt thèm thuồng, bàn tay cô không tự chủ mà bắt đầu sờ soạn người anh. Chính lúc ấy, một bàn tay thô báo kéo cô vào lòng, hai người khác kéo Khương ra xe chở về khách sạn. Lạc Vân với gương mặt đỏ ửng, bờ môi với sắc son hồng cam căng mộng, đôi mắt đầy dâm dục, cô bắt đầu rên thành tiếng
- Cho tôi, tôi muốn!
Minh Thiên nhìn cô gái nhỏ đang không yên vị, cứ hết chạm vào ngực anh, lại chạm vào cường long của anh
- Em cố chịu thêm chút nữa
Về đến biệt thự ngoại ô thành phố H, Minh Thiên bế bỗng Lạc Vân xuyên qua giữa hai hàng người đang cuối chào, ang hỏi quản gia
- Bác sĩ Trương đến chưa?
Quản gia cúi đầu trả lời
- Đang ở trên lầu của ông chủ ạ
Minh Thiên vội vã di chuyển như bay lên lầu một, anh đặt Lạc Vân xuống giường
- Cậu đến xem cô ấy
Bác sĩ là anh chàng đẹp trai, ngồi trên mép giường kiểm tra, Lạc Vân như một con rắn cứ bò trườn lên người Minh Thiên
Sau khi khám xong, Trương Phúc nói
- Liều thuốc kích dục quá cao, phải mất thời gian hơn một ngày một đêm mới hết thuốc, tôi không dám tiêm bấy kỳ loại thuốc nào vào, sợ cô ấy sẽ bị sốc ngược thuốc rất nguy hiểm, hiện tại chỉ còn cách...
Minh Thiên nét mặt lạnh lùng và không nói gì
Trương Phúc nói thêm:
- Người hạ thuốc rất giỏi dùng thuốc, kiểu gì nạn nhân cũng gặp chuyện rủi ro, không cẩn thận sẽ mất mạng...cao thủ!
Minh Thiên ý bảo Trương Phúc ra ngoài, cửa phòng tự động khoá trái, sẽ không một ai có thể làm phiền hai người
Lạc vân trúng thuốc rất nặng, nên bây giờ cô không hề biết chuyện gì đang xảy ra, váy trên người cô đã cởi bỏ, chiếc áo lót và quần lót cũng nhanh chóng vứt sang một bên, cô ôm chầm lấy Minh Thiên, hôn vào môi anh. Cơ thể Minh Thiên cũng bị sự chủ động của Lạc Vân mà kích thích, vật bên dưới căng cứng, anh đè cô bên dưới từ từ hôn môi cô rồi trượt dài xuống cổ, rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi gò bồng, sau cùng vật bên dưới từ từ xâm chiếm cô. Lạc Vân la lên đau đớn, Minh Thiên cố làm nhẹ nhàng rồi dẫn dụ cô vào cuộc ân ái. Hai người triền miên đến tận sáng, lúc này Lạc Vân vì quá mệt mỏi nên ngủ lịm đi, anh ôm cô ngủ đến xế chiều.
Minh Thiên thức dậy trước, thu dọn bãi chiến trường hôm qua, quần áo gối dra giường cũ còn vương máu của Lạc Vân, mãnh ly bị vỡ...Lạc Vân toàn thân nhức mỏi, đầu đau nhức nhìn xung quanh, cô bắt đầu hoảng sợ khi nhìn thấy hiện tại cô không mặc gì, bộ phận nhạy cảm có chút đau nhức. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Tôi giúp bà chủ thay quần áo - Một người hầu nữ bước vào nói chuyện cung kính
- Cô để đồ ở đó đi, tôi có thể tư thay - lạc Vân thấy ngại
Người hầu cuối chào rồi ra ngoài
Lạc Vân cầm váy và đồ lót vào bên trong thay, nhìn mình trong gương với nhiều vết hôn chi chít, Lạc Vân khóc nức nở, cuối cùng cô không giữ được mình...
Một lúc sau Lạc Vân bước ra ngoài, cô hầu gái ban nãy đứng đợi sẵn, thấy cô ra thì nhanh chóng báo cho vị bác sĩ đang đứng đợi ở cửa
- chào cô, thấy trong người thế nào?
- Tôi hơi chóng mặt, đau đầu và không nhớ được chuỵen tối hôm qua
Trương Phúc thật thà kể lại về việc cô bị hạ thuốc, nếu không giải toả sẽ nguy hiểm đến tính mạng.