• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Thư và Lạc Vân chọn cho mình bộ cánh phù hợp, cả hai trang điểm nhẹ nhàng theo phong cách tự nhiên, cùng lên xe và đến nhà Khải Ân

Nơi ở của Khải Ân có sân khá rộng, nhà được thiết kế theo phong cách hiện đại

- Chào hai em - Khải Ân niềm nở đón

- Chào anh trai, chào anh – Phương Thư và Lạc Vân đồng thanh nói

Lạc Vân vừa bước vào nhà, ấy tượng với cô là bức tranh duy chỉ một đóa hoa hồng 3D gam màu tối, nó mang phong cách mới lạ và đầy bí hiểm, Lạc Vân lại nhìn nội thất ngôi nhà chỉ là tông màu trắng và đen làm chủ đạo, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng và rất trật tự, bỗng dưng có cảm giác ấm cúng của một gia đình nhỏ

- Lần đầu Lạc Vân đến nơi này nên anh giới thiệu sơ lược nhé, nhà anh có…. Khải Ân giới thiệu

- Anh làm tiệc trên sân thượng, nhưng khoảng 30 phút nữa sẽ bắt đầu, anh có mời vài “vị khách đặc biệt” – Khải Ân nói thêm

- Anh có cần bọn em giúp gì không? Lạc Vân liền hỏi

- Tất cả đã sẵn sàng, nhiệm vụ của em là ngồi đây trò chuyện với anh

Mọi người đang nói chuyện vui vẻ, Ôn Đăng ăn vận lịch sự bước vào

- Sinh nhật vui vẻ - Ôn Đăng vừa nói, vừa đưa Khải Ân hộp quà gam màu tối

- Hôm nay sinh nhật anh Khải Ân – Lạc Vân hỏi nhỏ Phương Thư

- Cậu không cần phải ngại…..

- Em là món quá lớn nhất của anh rồi – Khải Ân cắt ngang lời Phương Thư

- Em………. – Lạc Vân bối rối

Có tiếng xe đỗ bên ngoài, Lạc Vân nhìn thấy 2 người trung niên, nhìn rất đẹp đôi, nhất là người phụ nữ, nét đẹp quý phái và quyết rũ, tuy đã lớn tuổi nhưng nét tươi trẻ luôn hiện hữu trên gương mặt, đặc biệt là nụ cười viên mãn hạnh phúc. Nàng tự dưng rất có cảm tình với vị phu nhân này

- Ba Mẹ - Khải Ân bước ra nghênh đón

- Dạ chào hai bác – Ôn Đăng cười trìu mến

- Bác trai bác gái – Phương Thư chạy đến ôm nay Mẹ Khải Ân

- Con giới thiệu với Ba Mẹ, đây là Lạc Vân…. Khải Ân giới thiệu

- Đây là bạn của con, anh Khải Ân sao lại giành phần giới thiệu của em – Phương Thư tinh nghịch

- Dạ con chào hai bác – Lạc Vân cúi chào lễ phép

Mẹ Lạc Vân nhìn nàng với ánh mắt ấm áp, bà thầm đánh giá cô gái, vì hiếm khi thấy con trai để mắt đến ai như lúc này. Bà vừa nhìn đã thấy thuận mắt rồi

- Con mời cả nhà lên trên sân thượng cùng dùng bữa tối với nhau –Khải Ân lên tiếng

- Lạc Vân, em ở lại giúp anh lấy ít rượu nhé – Khải Ân nói nhỏ vào tai Lạc Vân

Khi cả hai lên sân thượng, Lạc Vân bắt gặp ánh mắt của Ôn Đăng nhìn mình, nó không còn sự lạnh lùng như lúc trước. Nàng cảm thấy khó xử vô cùng, nhưng sau đó ánh mắt kia vẫn là sự lạnh lùng như nó đã từng

Mọi người dùng bữa với nhau thật vui vẻ, thi thoảng Khải Ân nói nhỏ to gì đấy với Lạc Vân làm nàng có chút e thẹn, Ba Mẹ Khải Ân cũng hỏi nàng vài câu xem như tìm hiểu đôi chút về cô gái này. Đối với gia đình Khải Ân, xuất thân không quan trọng, nhưng nhân cách đạo đức được đặt lên hàng đầu. Cách nhìn người của Ba Mẹ Khải Ân không sai, qua cách nói chuyện và cư xử của Lạc Vân cũng đủ biết nàng được gia đình dạy dỗ cẩn thận như thế nào.

Khải Ân tuy bề ngoài sôi nổi, trông có vẻ thích tụ tập ăn chơi, nhưng thực chất anh thích cuộc sống gia đình hơn. Chẳng hạn, hôm nay là sinh nhật anh, tuy nhận được rất nhiều lời mời từ đám bạn thân, ngỏ ý muốn tổ chức cho anh một bữa tiệc hoành tráng, nhưng anh đã từ chối với lý do dùng cơm với gia đình. Nhưng chắc rằng, mục tiêu của anh còn hơn thế, anh muốn tìm cho Ba mẹ của mình một nàng dâu đúng nghĩa.

- Ôn Đăng, con định khi nào kết hôn? Mẹ Khải Ân bất ngờ lên tiếng

- Con vẫn chưa có kế hoạch – Ôn Đăng trả lời

- Con và Khải Ân như nhau, hỏi đến việc kết hôn, y như rằng là thoái thác – Mẹ Khải Ân phàn nàn

- Bọn chúng còn trẻ, bà cứ hối thúc – Ba Khải Ân nói

- Thế ông không thích bế cháu à – Mẹ Khải Ân vẫn tiếp tục công kích

!!!!!!!!!!!

Ba Mẹ Khải Ân ngồi lại nói vài chuyện về công việc với Khải Ân rồi ra xe về nhà

- Anh họ, em mời anh đi bar, xem như là quà sinh nhật – Phương Thư tinh nghịch nói

- Lạc Vân đi cùng nhé – Phương Thư quay sang Lạc Vân nói

- Hôm nay sinh nhật anh Khải Ân mà – Lạc Vân vui vẻ, không có ý từ chối

- Anh Ôn Đăng, em cũng mời cả anh đấy – Phương Thư nhìn Ôn Đăng cười cười

Bốn người đang hướng ra xe chuẩn bị đến bar

- Lạc Vân, cậu đi cùng anh Khải Ân, mình bỗng dưng nhớ ra chưa mua vài vật dụng cá nhân – Phương Thư bất chợt như nhớ ra gì đấy quay sang nói với Lạc Vân

- Mình đi cùng….

- Em sợ anh ăn thịt à? Khải Ân vừa mở cửa xe ý mời Lạc Vân ngồi vào

Hôm nay sinh nhật nên Khải Ân đặc biệt lái chiếc xe mới mua, nội thất bên trong tạo cảm cảm thật dễ chịu, mùi hương trong xe thì tươi mát. Khi xe đến trước bar lớn nhất thành phố A, đã thấy Phương Thư đứng đó, tay cầm gì đấy có vẻ to hơn vóc người cô ấy

- Mình cầm giúp cậu – Lạc Vân vừa chìa tay ra định giúp Phương Thư

- Để tôi – Ôn Đằng phía sau vừa nói vừa vươn tay dài cầm lấy mấy món đồ của Phương Thư

- Đi thôi các người đẹp - Khải Ân vừa bước đến vừa nói

- Ông hôm nay galang quá – Khải Ân vừa cười vừa nói nhỏ với Ôn Đăng

Bước vào bar, nhạc được bật với âm lượng quá cỡ, như muốn nổ tung đầu óc Lạc Vân. Nàng quay cuồng với ánh sáng, nhạc DJ quá sôi động, những cô nàng ăn mặc sexy, những anh chàng với body sáu múi. Bốn người bọn họ di chuyển đến nơi đã đặt trước đó

- Chúc mừng sinh nhật ông – Một đám người hô to

???????????

- Phương Thư, mình cứ nghĩ rằng chỉ có bốn người chúng ta - Lạc Vân khá bất ngờ hỏi Phương Thư

- Nhạc to quá, có gì hẳn nói sau – Phương Thư vừa nói to vừa lắc lư theo điệu nhạc

Mọi người cùng cụng ly chúc mừng sinh nhật, và Khải Ân lúc này uống khá nhiều nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo để chăm sóc Lạc Vân

- Lạc Vân, em ngồi ở ghế phía sau cho đỡ mỏi chân – Khải Ân quan tâm

- Dạ, em đứng cùng mọi người được ạ - Lạc Vân vừa nói to vừa lắc lư theo nhạc

Lạc Vân lúc này trông rất đáng yêu, môi đỏ, má hồng vì rượu, đôi mắt mơ màng, miệng cười nhẹ nhàng. Khải Ân không thể nào rời mắt khỏi nàng được, ngay lúc này đây, anh rất muốn bày tỏ với nàng, nhưng anh phải đợi cho đoạn tình cảm này đúng thời điểm

Ở đâu đấy góc khuất của bar, có một đôi mắt đầy nguy hiểm dõi theo Lạc Vân và Khải Ân đang vẫn rất vô tư thân thiết trò chuyện. Đặt điếu thuốc vào khây, người đàn ông đứng dậy, theo sau là khoảng mười tên thuộc hạ, hướng phòng VIP mà đi đến

- Xin nhường đường được không? – Giọng Lạc Vân mang theo hơi men nhẹ nhàng nói

- Cô…… - Một người trong đoàn người định nói gì đấy

- Để cô ấy qua – người đàn ông ra lệnh

- Cảm ơn, cảm ơn – Lạc Vân cười cười nói, lơ đãng nhìn người đàn ông

Nhìn cô gái nhỏ đi nhanh hướng đến nhà vệ sinh, người đàn ông bất giác nhoẽn miệng cười. Những thuộc hạ nhìn thấy vô cùng kinh ngạc….

Trời dần về khuya, nhưng ở quán bar nổi tiếng bật nhất ở thành phố A này vẫn vô cùng náo nhiệt, nhạc sập sình, mọi người điên cuồng nhảy và lắc lư theo nhạc. Lạc Vân hôm nay vui vẻ uống khá nhiều rượu, nhưng không hiểu sao nàng vẫn tỉnh táo…

- Mình về thôi Lạc Vân – Phương nói vào tai Lạc Vân

Phương Thư và Lạc Vân nói với Khải Ân về trước. Khi ra đến cửa, cả hai đứng đợi người phục vụ lái xe đến

- Lạc Vân, anh đưa em về - Khải Ân tiến tới vừa nói vừa đưa chìa khóa xe cho phục vụ

- Anh cùng chung vui với mọi người, có Phương Thư….

- Mình về trước nhé, hai người từ từ nói chuyện – Phương Thư ngồi vào xe và ngoáy cổ ra khỏi xe nói to

- Cậu…. – Lạc Vân ngớ người

Khi cả hai lên xe, hơi men rượu gần như chiếm lĩnh, Lạc Vân cảm thấy có chút ngột ngạc nên nàng dự định hạ kính xe, thì bất ngờ xe được mở mái che bên trên. Là xe mui trần, Lạc Vân thầm nghĩ và bật cười vì cảm thấy mình quá lạc hậu

- Em thích không? Khải Ân như hiểu ra suy nghĩ của nàng

- Em thích gió mát thế này, oa, thoải mái thật – Lạc Vân vừa nhắm mắt vừa nói to

Bàn tay Khải Ân giơ lưng lửng giữa không trung như muốn chạm khẽ vào gương mặt ngây thơ ấy, nhưng anh đã kịp thu tay lại. Anh sợ, Lạc Vân sẽ phản ứng và có cái nhìn tiêu cực khi chưa là gì của nhau

Anh và Lạc Vân như xích lại gần nhau chút nữa, khi cả hai nói chuyện khá thân thiết và dường như khoảng cách cũng được kéo lại gần hơn. Đôi khi, bốn mắt nhìn nhau vài giây ngắn ngủi cũng khiến cả hai vừa ngại ngùng vừa đủ để cảm nhận tình cảm của đối phương

Về đến nhà, Khải Ân nhìn theo bóng dáng thướt tha của nàng, lòng bất chợt phát hiện ra rằng, anh đã yêu cô bé này thật nhiều

- Anh Khải Ân, lái xe cẩn thận – Lạc Vân bất ngờ quay lại

- Cảm ơn em, cô bé – Khải Ân tươi cười nói

- Anh…anh về đến nhà nhắn tin cho em yên tâm nhé – Lạc Vân thẹn thùng nói và chạy nhanh vào thang máy

Khải Ân bật cười trước hành động thẹn thùng của Lạc Vân, và chắc hẳn anh đã quên hẳn mình đang say rượu, giờ đây anh chỉ còn nhớ đến men say tình ái mà thôi.

Về đến nhà, sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, anh vội cầm điện thoại và nhắn tin cho Lạc Vân, anh muốn xem sự chờ đợi của Lạc Vân. Nhanh sau đó, Lạc Vân đã trả lời. Cả hai cứ như thế nhắn tin qua lại vài lần, Lạc Vân báo mình bận làm vài thứ nên Khải Ân đành kết thúc

Lạc Vân đặt điện thoại xuống, suy nghĩ và tự cười chính mình. Nàng biết mình có tình cảm với Khải Ân, nhưng tình cảm này đến quá nhanh, nó làm trái tim nhạy cảm của nàng lỗi một nhịp nhưng không khỏi khấp khởi lo lắng. Tạm gác lại những suy nghĩ mong lung ấy, Lạc Vân bắt đầu ngồi vào bàn, bật máy tính cá nhân và viết, những lúc có cảm hứng, nàng viết được rất nhiều chương. Đến khi cảm thấy có chút mệt mỏi, thì trời bắt đầu xuất hiện những tia nắng đầu tiên. Lạc Vân đóng máy lại, và hướng đến chiếc giường nằm xuống ngủ, trong giấc mơ, nàng thấy Khải Ân đang nở nụ cười vô cùng điển trai đang hướng bàn tay đến phía nàng…

Thời gian đúng là trôi nhanh thật, mới đấy mà đã hơn bốn tháng Lạc Vân và Phương Thư thực tập tại công ty của Khải Ân. Nói thực tập, nhưng hai nàng vẫn nhận được tất cả đãi ngộ như một nhân viên mới. Cả hai đến công ty và xin nghỉ phép hai ngày để chuẩn bị cho báo cáo tốt nghiệp. Ngày báo cáo tốt nghiệp, Lạc Vân nhận được điện thoại cả Cha Mẹ ở quê gọi lên động viên tinh thần và không quên nhắc nhở cuối tuần cùng về nhà dùng cơm. Và sau đó, nàng nhận được tin nhắn của người đặc biệt, đó là của Khải Ân. Nàng nhoẻn miệng cười thật tươi và hạnh phúc. Bài thuyết trình rất thành công, cả hai vui vẻ nắm tay bước ra khỏi trường

- Chúng ta đi ăn gì để chúc mừng cho cả hai đi – Phương Thư đề nghị

- Lạc Vân, Phương Thư, hai bạn đi cùng bọn mình đi, đến quán lẩu gần trường nhé? – Nhóm bạn cùng đề nghị

Phương Thư nhìn Lạc Vân, rồi cả hai cùng gật đầu. Lần này, cả bọn rất cao hứng, gọi cả rượu, cùng cạn ly chúc mừng đã hoàn thành tốt báo cáo tốt nghiệp

- Ăn xong, tụi mình cùng đi hát hò đi, lâu lắm rồi không được vui như hôm nay – Một người trong nhóm nói

- Oki, oki oki – Cả đám đồng thanh nói

Lạc Vân nhìn mọi người, trong lòng có chút xao xuyến, qua hôm nay mỗi đứa một nơi rồi. Mấy năm học cùng nhau, không nhiều cũng có chút ít tình cảm, nên có chút không nỡ. Lạc Vân cầm ly rượu

- Mình mời tất cả các cậu – Lạc Vân nói to

- Cạn ly, cạn ly – Mọi người reo hò nói

- Là bạn sau này mãi là bạn – Mọi người bạn tiếp lời và mời mọi người một ly

Có người khóe mắt rưng rưng, có người ngậm ngùi, có người lại thấy sóng mũi cay cay

Chúng ta đến quán hát hò đêy – Phương Thư vừa nói vừa nắm tay Lạc Vân bước ra bên ngoài

Đến nơi, Lạc Vân Thư đứng đợi mọi người và Phương Thư đi gửi xe ở trước cửa, thì có một người con trai dáng cao và nhìn thuận mắt

- Cho hỏi, có phải là cô Lạc không? Có người tặng cô món quà nhỏ - Người con trai vừa giơ bó hoa hồng màu hồng phấn nói

- Tôi là Lạc Vân, nhưng hoa này của ai? Lạc Vân bất ngờ hỏi

- Tôi không biết, chỉ là có người gọi đặt hàng và giao đến đây cho cô – Người giao hàng nói rõ ràng

- Tôi không biết của ai, sẽ không thể nhận, mời anh đem trả về - Lạc Vân dứt khoát từ chối

- Cô không nhận, tôi cũng không thể đem về được, mong cô thông cảm mà đừng làm khó dễ tôi – Người giao hàng khó xử nói

Lạc Vân chưa kịp nói gì thêm, bó hoa to tường đã được trao đến tay. Nàng nhìn những bông hoa như được chọn lựa rất kỹ, và đúng với sở thích của nàng

- Lạc Vân, hoa ở đâu thế? – Phương Thư tò mò

- Mình không biết, có người giao đến – Lạc Vân chưa lấy lại sự bất ngờ

Phương Thư bất ngờ, vì nếu là Khải Ân tặng, nhất định cô phải biết, còn hoa này do ai gửi đến, ngay cả Lạc Vân cũng không rõ như thế nào.

Lạc Vân ôm bó hoa to vào phòng, nàng miên man suy nghĩ, chẳng lẻ là Khải Ân... nhưng tình cảm vẫn chưa rõ ràng, nhất định Khải Ân sẽ không hành động như thế. Nếu không phải Khải Ân, thì còn ai khác….????

- Lạc Vân, cậu nhanh qua chọn bài cùng bọn mình – Một bạn nam vừa nói vừa lôi kéo Lạc Vân

- Nhanh qua đây đi Lạc Vân, cậu từ lúc vào phòng cứ thơ thẩn – Phương Thư nhăn mặt nói

- Mình vẫn là đang suy nghĩ đến bó hoa – Lạc Vân vẫn đang băn khoăn

- Thì cậu đã nhận rồi, thì cứ đem về và cắm vào bình hoa thôi – Phương Thư vừa nói vừa chọn bài

Mọi người cùng nhau vừa ca hát vừa uống rượu, tình bạn lúc này thật đẹp, cuộc đời được mấy cái thời sinh viên chứ. Nhưng nó sẽ nhanh chóng kết thúc, vì sau hôm nay mỗi người một nơi, sẽ hòa mình vào xã hội đầy phức tạp ấy để tìm kiếm cho mình những chân trời mới. Là mật ngọt hay cay đắng, sẽ do mỗi chúng ta tạo nên!

Cuối cùng cũng kết thúc cuộc vui ngắn ngủi, mỗi người đều mang trong mình cảm xúc rất riêng với những nổi niềm khó tả. Có người đã khóc! Đúng là khi có men vào, con người thường hay sống với cảm xúc thật của chính mình. Cả bọn chia tay nhau đầy lưu luyến, Lạc Vân và Phương Thư nói vài câu với mọi người rồi chào tạm biệt. Về đến nhà, trời cũng đã khuya, khí trời cũng trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều…

- Hôm nay em thế nào cô bé? Là Khải Ân nhắn hỏi thăm

- Em có chút buồn – Khải Ân nhắn lại, nàng không hiểu sao hay bày tỏ thật lòng mình với Khải Ân

- Ai cũng trải qua giai đoạn đấy thôi – Khải Ân an ủi

- Dạ, nhưng sao đã khuya anh vẫn chưa ngủ - Lạc Vân hỏi

- Anh đợi Lạc Vân về nhà mới yên tâm – Khải Ân tình cảm nhắn

- Anh khéo đùa với em – Lạc Vân mỉm cười

Nụ cười Lạc Vân càng thêm hạnh phúc hơn, khi thấy Khải Ân đang đứng ở phía đầu xe đợi nàng, gương mặt anh có chút mệt mỏi nhưng vẫn hiện hữu sự ấm áp và chân tình dành cho nàng, anh mỉm cưởi tươi tắn khi nhìn vào màn hình điện thoại

- Anh Khải Ân đang đợi ai ở đây à? – Phương Thư hạ kính xe xuống và chọc ghẹo Khải Ân

- Anh đến đợi hai đứa để chúc mừng – Khải Ân mỉm cười

- Anh…. – Lạc Vân giả vờ bình tĩnh

- Anh đến là tìm em nói câu chúc mừng – Khải Ân vội vàng giải thích

- Em cảm ơn anh – Lạc Vân hơi cúi đầu nói

- Lạc Vân, em có thể đi dạo với anh một chút được không? Khải Ân dường như có điều muốn nói

Lạc Vân gật đầu và rồi cả hai cùng chung bước trên con đường vắng, vài chiếc lá vàng rơi tạo nên khung cảnh nên thơ, vẽ lên bức tranh lãng mạn. Khải Ân nhiều lần muốn nắm lấy bàn tay Lạc Vân để sưởi ấm cho nàng, nhưng anh vẫn là người luôn giữ kẻ cho mối quan hệ này. Anh luôn rất lo sợ, anh vội vàng sẽ đánh mất nàng mãi mãi

- Anh Khải Ân, em đang viết tiểu thuyết – Lạc Vân bất ngờ lên tiếng

- Đấy là sở thích của em – Lạc Vân tiếp lời

- Em viết được bao nhiêu truyện rồi – Khải Ân vừa sải bước vừa hỏi

- Anh thích đọc không, em sẽ tặng anh làm kỷ niệm, em viết được nhiều truyện lắm

Khải Ân dừng lại, nhìn thẳng vào mắt của Lạc Vân, anh như có điều gì muốn nói, nhưng bất chợt tay anh muốn chạm vào gương mặt Lạc Vân

- Tóc em vướn lá – Khải Ân

- Em cảm ơn…nhưng hôm nay anh lạ lắm - Lạc Vân thắc mắc

- Lạc Vân… Câu nói của Khải Ân bị bỏ lửng

Khải Ân định nói điều gì đấy, nhưng từ xa có một chiếc xe màu đen, có thể thấy được thuộc loại phiên bản giới hạn, hướng thẳng đến hai người mà chạy tới, thứ ánh sáng của đèn xe như muốn chia cắt đôi trai gái thành hai thế giới trông rất rõ nét. Khải Ân và Lạc Vân cùng nhìn theo chiếc xe với vẻ mặt khó chịu

- Trên đời này lại có người không lịch sự như thế? Lạc Vân vô cùng khó chịu lầm bầm

- Có làm em giật mình không? Khải Ân quan tâm

- Dạ em không sao, anh định nói với em điều gì vậy? Lạc Vân nghiêng đầu nhìn Khải Ân

- Khuya rồi, chúng ta nhanh trở về - Khải Ân vừa lắc đầu vừa nói

Trời dần về khuya, thêm lạnh lẽo, nhưng cả hai người có cảm tình với nhau thì chắc hẳn không còn cảm thấy lạnh nữa, bởi thay vào đấy là sự ấm áp của tình yêu mang đến cho họ.

Về đến phòng, Lạc Vân thấy cửa phỏng hướng ban công mở rộng, nàng nhìn thấy một Phương Thư với bao trầm tư, cô ấy đang nhìn vào hư không vô định, ánh mắt vướn lớp tầng nước mắt…

- Mình về trễ làm cậu đợi rồi – Lạc Vân nói với vẻ tự nhiên

- Hai người tiến triển nhanh thật đấy – Phương Thư vừa nói vừa nhìn, thầm quan sát Lạc Vân

- Tiến triển là tiến triển thế nào hả nhím – Lạc Vân mắc cỡ hỏi lại Phương Thư

- Lạc Vân, anh họ của mình rất tốt, điều đó chắc cậu hiểu! Phương Thư nói

- Mình không thèm nói với cậu, mình đi tắm và ngủ đây – Lạc Vân chạy vèo vào nhà vệ sinh

- Nước ấm mình đã chuẩn bị cho cậu rồi đấy – Phương Thư nói với theo

Dự án mà cả nhóm Lạc Vân đang trong quá trình thực hiện, về lĩnh vực xây dựng, theo từng giai đoạn, tất nhiên, phải tiếp tục kêu gọi đầu tư làm sao cho lắp đầy các hạng mục. Lạc Vân tuy mới vào làm công ty chưa được nửa năm, nhưng nàng nhanh nhẹn lại chăm chỉ, có đầu óc, nên những công việc được cấp trên giao phó đều hoàn thành tốt. Thỉnh thoảng, Ôn Đăng cho trợ lý của mình giao vài công việc quan trọng để thử sức Lạc Vân, chẳng hạn cho lần gặp đối tác sắp tới. Lạc Vân làm việc miệt mài, chuẩn bị những dữ liệu đúng với thực tế, và quan trọng là làm sao thuyết phục được đối tác đầu tư vào dự án

Hôm nay, mọi người trong tổ dự án đều có việc nên tan làm trễ, tất cả gấp rút chuẩn bị hồ sơ vì ngày mai phải gặp đối tác quan trọng. Tài liệu của Lạc Vân trình bày là phần mang tính quyết định. Tính nàng rất cẩn thận, nên khi đã hoàn thành, thường hay lưu trữ vào mail cá nhân. Nàng đang chuẩn bị tắt máy ra về thì có điện thoại gọi đến, là Khải Ân

- Alo, em nghe ạ - Lạc Vân vẫn vậy, rất lễ phép

- Anh mời em bữa tối nay được không? – Khải Ân nói

- Hôm nay không được rồi, em về nhà và phải xem lại hồ sơ chuẩn bị gặp đối tác quan trọng vào ngày mai ạ - Lạc Vân không nỡ nhưng vẫn phải từ chối

- Được, vậy anh sẽ đợi và đưa em về - Khải Ân nói

- Dạ, anh đợi em xuống ngay ạ - Lạc Vân vừa nói vừa quay lại văn phòng

-Lạc Vân tắt máy, sắp xếp lần nữa bàn làm việc, cầm túi xách ra về. Khi xuống sảnh chờ, nàng nhìn từ xa đã thấy xe Khải Ân.

- Anh Khải Ân – Lạc Vân như một thói quen mở cửa bước vào trong xe rất tự nhiên

- Phần của em – Khải Ân chìa ra phần thức ăn vừa nóng vừa thơm

- Em cảm ơn anh, ngày mai em mời cơm anh nhé – Lạc Vân cảm thấy có lỗi nên bù đắp

- Ok cô bé – Khải Ân vui vẻ trả lời

Lạc Vân về đến nhà, liền lấy tài liệu đã lưu trữ ở mail cá nhân, nàng xem lại lần nữa và cố nhớ những dữ liệu với các con số thống kê quan trọng. Nàng muốn bản thân thể hiện thật tốt, để đối tác tin tưởng tuyệt đối và có thể yên tâm đầu tư. Sau khi hoàn tất, nàng nhanh chóng đi vào giấc ngủ sâu sau một ngày dài làm việc vất vả

Sáng sớm hôm sau, Lạc Vân đón taxi đến công ty trước, vì nàng muốn đến sớm để chuẩn bị phòng họp, máy móc thiết bị có ổn không? Thật ra, những công việc thế này đều có bộ phận kỹ thuật chuẩn bị, nhưng Lạc Vân luôn như thế, cẩn thận, nhất là trong công việc. Mặt khác, tuy làm được vài tháng, nhưng nàng dù sao cũng là người mới, làm những công việc thế này vẫn hay hơn.

Mọi người đều đưa file trình bày của mình cho Vương Luân copy vào máy. Lạc Vân là người trình bày đầu tiên cũng là phần dài nhất và quan trọng nhất. Lạc Vân ngồi vào máy tính ở phòng họp, xem lại lần nữa phần của mình, lúc này Ôn Đăng và trợ lý Thiên Hùng cũng đã đến. Mọi người đứng dậy cuối chào, Ôn Đăng nhìn vào nét mặt của Lạc Vân có nét gì đó không ổn, anh đưa mắt nhìn Thiên Hùng, ra hiệu cho anh ta đến xem và hỗ trợ Lạc Vân

- Em thấy dữ liệu này không đúng với số em làm, em nghĩ ai đó đã đổi file của em – Lạc Vân chắc chắn nói

- Anh có thể giúp em mở kết nối wifi, em cần sử dụng mail cá nhân ạ - Lạc Vân tiếp lời

Nhìn đồng hồ chỉ còn năm phút, đối tác sẽ đến. Lạc Vân cố gắng trấn tỉnh bản thân. Rất nhanh, Thiên Hùng đã kết nối được wifi công ty, Lạc Vân nhanh chóng tải file và chuẩn bị lại từ đầu

Chị thư ký xinh đẹp mở cửa, tiếp theo đó là Khải Ân đang đi cùng đoàn khách năm người. Khi Lạc Vân ngước lên nhìn, Khải Ân khẽ gật đầu ngầm động viên nàng hãy cố gắng và bình tĩnh. Tiếp sau lời giới thiệu của Khải Ân và Ôn Đăng, là phần trình bài của Lạc Vân

- Chào quý vị, tôi tên là Lạc Vân…. – Giọng của Lạc Vân vẫn trong trẻo, đầy tự tin, nàng lưu loát trình bày

Kết thúc buổi họp, đối tác khá hài lòng về dự án của công ty. Khải Ân đưa đoàn khách rời khỏi, và cùng tiến đến buổi tiệc chiêu đãi. Nhóm của Lạc Vân cùng được mời tham dự lần này. Trong bữa tiệc, Lạc Vân rất được chú ý

- Có bé Lạc Vân này rất có năng lực – Một vị tiền bối cao hứng khen

- Tôi mời ngài một ly vì lời khen ạ - Lạc Vân cầm ly rượu hướng tới vị khách vừa nói mời rượu

- Tửu lượng không tồi - Một người khách khen

Mọi người nói chuyện với nhau vui vẻ, Ôn Đăng và Khải Ân bắt đầu tăng tốc thảo luận đến hợp đồng sắp tới. Lạc Vân vừa uống rượu, vừa thầm quan sát bữa tiệc. Nàng chợt nghĩ, những bữa cơm thế này mang đậm tính kinh doanh. Khải Ân chẳng phải ngày nào cũng thế sao, thật vất vả.

Kết thúc bữa cơm tối, nhóm Lạc Vân cúi đầu chào khách và sửa soạn ra về

- Lạc Vân, giám đốc Ôn giao phó tôi chở cô về - Thiên Hùng nói với âm lượng vừa đủ Lạc Vân nghe

- Tôi có thể đón taxi về - Lạc Vân từ chối

- Cô đừng làm khó dễ cho tôi – Thiên Hùng nói lời thật lòng

Dù nói nhỏ thế nào, cũng không thể tránh khỏi tai mắt người khác, một ánh mắt ganh tị, đố kỵ và vô cùng khó chịu nhìn Lạc Vân. Cảm giác có người nhìn mình, Lạc Vân bất ngờ quay đầu lại, nhưng có lẻ nàng quá nhạy cảm chăng? Lạc Vân lắc nhẹ đầu, nghĩ rằng mình uống nhiều rượu nên đầu óc trở nên mê muội và nghi ngờ lung tung. Ngồi trên xe, Lạc Vân nhắm mắt nghỉ ngơi, điện thoại báo có cuộc gọi đến, là Khải Ân. Anh hỏi cô đi về như thế nào….. Trong lòng Lạc Vân luôn cảm thấy ấm áp khi Khải Ân rất quan tâm nàng.

Chào Thiên Hùng, Lạc Vân vào thang máy trở về nhà. Mở cửa và bước vào nhà, nàng phát hiện Phương Thư vẫn chưa về. Lúc này, Lạc Vân nhớ ra Phương Thư có bữa tiệc với khách hàng. Lạc Vân vừa mệt vừa nhức đầu vì hôm nay uống không ít rượu, nàng vào nhà vệ sinh, tắm rửa cho thoải mái. Nàng thả mình vào chiếc giường êm ái, ngủ thiếp lúc nào không hay. Chuông điện thoại đánh thức Lạc Vân

- Alo – giọng Lạc Vân ngáy ngủ

- Xuống dưới nhà gặp anh nhé cô bé – Khải Ân nói

- Anh Khải Ân - Lạc Vân như tỉnh hẳn khỏi cơn mê ngủ

Nhìn đồng hồ, trời đã về khuya, không biết Khải Ân có việc gì quan trọng mà cần gặp nàng giờ này nhỉ? Lạc Vân khoác trên người chiếc áo khoác mỏng, nàng quên mất là bản thân đang mặc chiếc váy ngủ công chúa, chân mang chiếc giày bằng bông màu xanh nhạt.

Nhìn thấy Lạc Vân trong chiếc váy ngủ gam màu nhẹ nhàng bước ra từ thang máy, Khải Ân khẽ nhíu mài. Cô bé này đang muốn cám dỗ anh hay sao mà ăn mặc thế kia nhỉ

- Anh Khải Ân…. – Lạc Vân thấy Khải Ân đang đăm chiêu nhìn gì đấy

- Hôm nay trong em như nàng công chuas – Khải Ân cười nói

Lạc Vân nhìn xuống chiếc váy đang mặc và đôi giày đang mang, lúc này nàng mới nhớ ra vì quá vội mà chẳng thèm thay trang phục khác

- Vì em sợ anh phải đợi lâu, nên em vội chạy xuống chẳng kịp thay quần áo khác, anh đừng cười em mà –Lạc Vân nói một hơi dài giải thích

- Anh gặp em có chuyện gì quan trọng à? Lạc Vân ngây thơ nhìn Khải Ân đang chăm chú nhìn mình

- Anh chỉ là muốn nhìn thấy em, Lạc Vân – Khải Ân nồng nàn nói

……………..

Hai người cứ thế nhìn nhau, Khải Âb thấy trời đã khuya, nhìn cô gái trước mặt nói:

- Trời khuya rồi, em vào trong nghỉ ngơi sớm

- Anh cũng nghỉ ngơi sớm, cả ngày hôm nay anh cũng vất vả nhiều rồi – Lạc Vân nhìn gương mặt mệt mỏi của Khải Ân xót xa nói

Cả hai nhìn nhau đầy quyến luyến thêm vài phút, Lạc Vân chào và chạy nhanh vào thang máy, tim nàng đập thật nhanh. Nàng phát hiện bản thân đã yêu Khải Ân tự lúc nào rồi, trái tim chưa rung động vì ai, giờ đây nàng thật sự rung động trước tấm chân tình và nồng ấm của Khải Ân.

Sáng hôm sau, Lạc Vân cùng Phương Thư vào công ty, vừa vào bàn làm việc, nàng phát hiện trên bàn có món quà nhỏ xinh xắn. Của ai nhỉ? Nàng vội mở hộp quà, bên trong có dòng chữ “Ôn Đăng tặng”, là một USB trông rất lạ mắt, thiết kế tinh xảo, có cả hướng dẫn sử dụng.

Mọi người đang tập trung làm việc, thì Thiên Hùng mở cửa bước vào

- Ba mươi phút nữa, mọi người đến phòng họp với giám đốc Ôn – giọng Thiên Hùng không to không nhỏ nói

Họp hội là chuyện khá bình thường với tổ dự án của Lạc Vân, nhưng không hiểu sao nàng lại có cảm giác lần này không đơn giản như thế. Mọi người đến đông đủ, tiếp theo sau là Ôn Đăng và Thiên Hùng

- Trước tiên, tôi muốn cảm ơn mọi người đã giúp công ty thu về hai hợp đồng lớn từ đối tác – Ông Đăng nói

- Tối nay, tôi mời mọi người dùng bữa tối – Ôn Đăng tiếp lời

Mọi người nhìn nhau cười cười, ai nấy đều phấn khích, nhưng sau đấy Ôn Đăng nói tiếp

- Nhưng có một vấn đề cần giải quyết – Ôn Đăng giọng nguy hiểm nói

- Vương Luân, anh có gì để nói – Ôn Đăng nhìn Vương Luân

- Giám đốc Ôn, anh nói gì tôi không hiểu – Vương Luân lúc này vẫn có thể bình tĩnh nói

- Nếu anh không nói, đoạn video sẽ giúp anh – Thiên Hùng vừa nói vừa mở video

- Đó chẳng phải là Vương Luân? Khánh Hằng nói nhỏ vì bất ngờ

Sau khi mọi người xem đầy đủ các đoạn video

- Tôi không hiểu, tôi và anh không thù không oán, sao anh hại tôi? Lạc Vân tức giận nói

- Gọi bảo vệ vào – Ôn Đăng nói với Thiên Hùng

Lạc Vân vẫn còn ngơ ngác và bất ngờ với việc vủa Vương Luân, anh ta thường tỏ ra rất nhiệt tình, hay giúp đỡ nàng những lúc việc quá tải. Nàng không thể nghĩ đến, Vương Luân tự tay xóa file trình bày khi nàng mới vào làm vài ngày, hắn ta thay đổi dữ liệu trong file trình bày rất quan trọng vào ngày hôm qua. Nàng vẫn không thể nào hiểu được tại sao Vương Luân lại hành động như thế, nhất là người mới như nàng

- Vương Luân, tại sao anh lại làm thế? Lạc Vân đứng chắn trước mặt Vương Luân

- Cô là người mới, tại sao giám đốc Ôn lại quan tâm hơn những người cũ, chẳng hạn như tôi – Vương Luân vẻ mặt thống khổi nói

- Tôi ghét cái nét mặt ngây thơ của cô, chuyên quyến rũ đàn ông – Vương Luân tiếp tục nói

- Anh thích giám đốc Ôn? - Lạc Vân bị bất ngờ làm cho ù tai

Lời nói của Vương Luân văng vẳng bên tai, nàng không nghĩ đến Ôn Đăng lại quan tâm nàng dù anh ta đã có vợ chưa cưới. Mãi sau này, khi nghe Minh Việt nói, Lạc Vân mới biết rõ Vương Luân thuộc giới tính thứ ba, anh ấy thần tượng Ôn Đăng từ lúc mới vào công ty. Vương Luân mê đắm Ôn Đăng bởi vẻ bề ngoài lịch lãm, đẹp trai, nhưng vì tính tình của Ôn Đăng quá lạnh lùng, làm Vương Luân chỉ là ngắm nhìn từ xa và cố gắng tiết chế lại cảm xúc khi đối diện với Ôn Đăng. Minh Việt nói, anh không nghĩ đến việc chỉ vì ganh tỵ mà hại đến nàng và suýt chút nữa làm tổn thất đến công ty

Sau sự cố của Vương Luân, cả công ty càng cảm thấy Ôn Đăng thật đáng sợ, không có gì có thể qua mắt được anh ta. Và người thay thế vào vị trí của Vương Luân là trợ lý Thiên Hùng, vì tổ dự án có quá nhiều việc nên công ty chuyển công tác một nhân viên từ bộ phận khác đến tổ của Lạc Vân. Cô ấy tên là Thanh An

- Chào mọi người, tôi tên là Thanh An, có thể gọi tôi là An An, rất vui được làm việc cùng mọi người – Thanh An giới thiệu

- Đây là Minh Việt, Khánh Hằng và nhân viên mới Lạc Vân – Thiên Hùng giới thiệu

Tổ dự án thêm người, công việc vẫn quá tải, Lạc Vân dạo này phải tăng ca suốt. Phương Thư than phiền rằng công ty của Khải Ân bốc lột sức lao động của nhân viên

- Lạc Vân, bao lâu rồi heo và nhím không đi ăn cùng nhau? Phương Thư gọi điện đến

- Cậu muốn ăn gì, mình thu dọn hồ sơ sẽ nhanh về - Lạc vân vừa đóng các tập tin lại vừa nói

- Cậu xuống nhanh, mình đợi ở dưới sảnh công ty – Phương Thư nói

- Đợi mình mười phút – Lạc Vân nói

Cả hai rời khỏi công ty đến một nhà hàng, gọi vài món yêu thích và bắt đầu thưởng thức, dạo này Lạc Vân ốm rất nhiều. Phương Thư nhìn nàng làm việc với cường độ như thế không khỏi xót xa

- Sắp đến Tết rồi, cậu định khi nào đi mua sắm cho gia đình – Phương Thư đề nghị

- Cuối tuần này cậu rãnh không? - Lạc Vân vừa ăn vừa nói

Phương Thư vui vẻ ra dấu đồng ý.

Hôm nay là ngày làm cuối cùng của năm, mọi người bắt đầu dọn dẹp vệ sinh nơi làm việc để chuẩn bị đón Tết và sum họp gia đình. Lạc Vân là người ở xa nhất, nên nàng rất háo hức, nàng dự định tiền thưởng cộng tiền lương và thêm tiền viết tiểu thuyết, sẽ biếu Cha Mẹ một số tiền kha khá. Khải Ân ngỏ ý muốn đưa nàng về, nhưng nàng nhất quyết từ chối, vì nàng không muốn Cha Mẹ thêm lo lắng, dù sao nàng còn trẻ lại vừa mới ra trường…

Phương Thư chở Lạc Vân mua thêm vài món đồ cho gia đình, Lạc Vân ghé sang nhà Phương Thư biếu cho hai bác vài món quà Tết. Cả hai cùng trở về nhà Lạc Vân, vì Phương Thư nhất quyết đòi về quê nàng ăn Tết

Về đến nhà Lạc Vân, Phương Thư cảm thấy không khí ở đây vô cùng trong lành và yên tĩnh

- Con chào hai bác – Phương Thư vừa nói vừa ôm lấy Mẹ của Lạc Vân

- Con vất vả đường xa chở Lạc Vân về, có mệt lắm không con? - Mẹ Lạc nói

- Mẹ, không biết ai là con gái của Mẹ nữa rồi? - Lạc Vân nũng nịu

- Bác không cần quan tâm đến “người ấy” – Phương Thư lè lưỡi

Phương Thư giấu Lạc Vân mua rất nhiều quà về cho Cha Mẹ Lạc, nào quần áo, khăn choàng, giày dép, thức ăn bổ dưỡng…. Nàng nhìn Phương Thư lúc này giống bà nội trợ ngoài 30 tuổi.

Buổi chiều ở đây khá nhộn nhịp, người người đều dìu dắt nhau đi mua sắm Tết, hai cô nàng cũng nối đuôi theo dòng người đi mua sắm thêm vài món. Tối đến cả nhà bốn người quay quần bên mâm cơm, toàn là những món hai nàng thích ăn. Phương Thư là tiểu thư con nhà giàu, nhưng ăn uống rất dễ chịu.

Phương Thư và Cha Lạc ngồi chơi cờ, Lạc Vân giúp Mẹ Lạc trang trí nhà cửa, sắp xếp lại phòng ăn, phòng khách và phòng ngủ của Lạc Vân. Phòng ngủ Lạc Vân vừa vặn có một chiếc giường, bàn trang điểm, một tủ đựng quần áo, bàn làm việc, kệ sách. Tuy nhỏ nhắn, nhưng rất ấm cúng

- Con không để tiền tiêu xài, ở nhà Cha Mẹ không thiếu – Mẹ Lạc cầm tiền con gái đưa xót xa nói

- Mẹ cứ giữ ạ, con còn nhiều, sau này con sẽ lo nhiều hơn cho Cha mẹ - Lạc Vân khóe mắt rưng rưng

Mẹ Lạc sống rất chân chất, luôn nghĩ cho chồng cho con, sống tiết kiệm. Nhưng khi thấy con gái vất vả làm việc bên ngoài, bà cảm thấy thương con nhiều hơn

Phương Thư thông báo với cả nhà, cô sẽ ở lại nhà Lạc ăn Tết, và sẽ chở nàng về lại thành phố A, với lý do là Ba Mẹ Phương Thư cùng Ba Mẹ Khải Ân sang nước ngoài du lịch và thăm họ hàng.

Mới đó mà Lạc Vân về nhà được ba ngày, ngày nào nàng và Khải Ân cũng nhắn tin, gọi điện cho nhau. Được biết, những ngày nghỉ Tết nhưng Khải Ân vẫn làm việc tại công ty. Nàng nhẹ nhàng nhắc Khải Ân nên nghỉ ngơi cho thoải mái đầu óc vài ngày.

Một buổi sáng của năm mới, Lạc Vân thức dậy và mặc thêm chiếc áo ấm bước ra ngoài đi dạo, nàng muốn tranh thủ để hít không khí trong lành của quê nhà. Khi nàng vừa mở cửa cổng, đã thấy một chiếc xe trông rất quen thuộc, là xe của Khải Ân. Nàng gõ gõ cửa xe, Khải Ân mắt lơ mơ hạ cửa kính của xe xuống, trông thấy Lạc Vân, anh mở cửa bước ra xe

- Anh….anh đến khi nào? - Lạc Vân ngạc nhiên hỏi

- Anh vừa đến – Khải Ân nói

Khải Ân xuống xe, hai người cùng đi dạo, nói chuyện rất nhiều, Lạc Vân nhìn anh và cảm thấy như rất lâu rồi mới gặp Khải Ân. Cảm giác nhớ nhung len lỏi từng thớ cảm xúc của nàng, niềm hạnh phúc khó có thể dùng từ ngữ nào để diễn tả lúc này. Khải Ân luôn thích làm nàng bất ngờ từ những điều giản dị, nó rất dịu dàng và chân thành. Lạc Vân cảm thấy mùa xuân năm nay đẹp lạ thường, muôn vàng niềm vui đang kéo đến, một năm của hạnh phúc!

Khải Ân lúc này chỉ muốn ôm nàng thật chặt, vài ngày không gặp, anh rất nhớ, nhưng vì công việc cuối năm và phải đi gặp và chúc Tết quá nhiều đối tác, nên ngày nào anh cũng về nhà là lúc nửa đêm. Hôm nay vừa kết thúc công việc cũng là cuối năm, anh không ngại mệt nhọc, tự mình lái xe một quãng đường dài xuyên đêm đến thành phố B chỉ để nhìn thấy Lạc Vân.

Khi cả hai quay lại nhà Lạc Vân thì mặt trời đã chiếu rọi khắp căn nhà nhỏ của nàng, màu nắng hôm nay sao lại rực rỡ và tươi tắn đến thế!

- Con chào hai bác ạ - Khải Ân cúi đầu chào Cha mẹ Lạc

- Chào con – Hai người ngạc nhiên nhìn người con trai khôi ngô tuấn tú trước mắt

- Cha Mẹ, đây là Sếp tổng của con – Lạc Vân bối rối giới thiệu

- Anh họ của con đấy hai bác – Phương Thư trong nhà bước ra nói

Mẹ Lạc liếc con gái, rồi mời khách vào trong ngồi, Khải Ân biếu hai bác nhiều quà để tẩm bổ cho sức khỏe, toàn là đồ thượng hạng

- Đây là quà lì xì của hai đứa – Khải Ân cười tươi chìa hai bao lì xì đỏ thắm đưa cho Lạc Vân và Phương Thư

- Cảm ơn Sếp Khải Ân – Cả hai lém lĩnh đồng thanh nói

- Nếu cậu Khải Ân không ngại chốn thôn quê, mời cậu ở lại dùng bữa trưa với cả nhà – Mẹ Lạc mở lời

- Hai bác cứ gọi con là Khải Ân ạ, con ăn uống không quá cầu kỳ, con lại rất thích bữa cơm gia đình như thế này – Khải Ân vừa nói vừa nhìn sang Lạc Vân lúc này mặt đã đỏ lửng

Bữa trưa trôi qua với tiếng cười giòn tan của mọi người khi Phương Thu líu lo kể chuyện trên trời dưới đất. Cha Mẹ Lạc thương yêu cô như Lạc Vân vậy, bởi người lớn tuổi họ nhìn thấy được ở Phương Thư sự chân thật và rất quan tâm cũng như thương yêu Lạc Vân. Mẹ Lạc rất yên tâm khi cô con gái cưng ở cùng Phương Thư. Về phần Khải Ân, Mẹ Lạc nhìn biểu hiện có thể đoán được chín mười tình cảm hai đứa. Bà chỉ lo, gia thế của Khải Ân quá cao quý, chỉ sợ con gái bà tiến tới với Khải Ân sẽ bị thiệt thòi, bởi tiếng đời thì không mấy tốt đẹp

Buổi chiều cả ba người tản bộ trên con đường gần nhà

- Anh Khải Ân khi nào về lại thành phố A – Phương Thư quay lai hỏi

- Anh dự định ăn Tết với người ta, nhưng không biết ý của ai đó thế nào? – Khải Ân nửa đùa nửa thật nhìn Lạc Vân

- Nhà em nhỏ lắm, không thể chứa thêm người, đặc biệt là tổng giám đốc như anh – Lạc Vân lém lỉnh nói

- Lạc Vân, anh Khải Ân lúc này quay về thành phố A thì thật buồn ah, ba mẹ anh ấy cùng ba mẹ mình đều đã sang nước ngoài, anh ấy là vì… - Phương Thư đang nói thì Khải Ân bỗng ho khan vài tiếng

- Lạc Vân, anh chỉ đùa em thôi, tối nay anh phải quay về xử lý vài việc – Khải Ân nói với Lạc Vân, tránh cho nàng cảm thấy khó xử

Quay trở về nhà, Mẹ Lạc đã chuẩn bị sẵn bữa tối đúng chuẩn bữa cơm ngày Tết, có đủ các món truyền thống

- Bác gái, bác nấu món nào cũng ngon – Phương Thư hồ hỡi gắp thức ăn

- Khải Ân, Phương Thư, hai đứa cứ tự nhiên như ở nhà nhé – Mẹ Lạc vừa nói vừa gắp đầy thức ăn vào chén Khải Ân và Phương Thư

- Mẹ à, con mới là con gái của người – Lạc Vân giả vờ nhõng nhẽo

- Ha ha – Cả nhà cùng cười to vì tính trẻ con của Lạc Vân

Kết thúc bữa tối, Khải Ân xin phép ra về, Cha Mẹ Lạc lo lắng đường xa trời lại tối, lái xe vô cùng nguy hiểm, đề nghị anh ở lại nghỉ một đêm. Nhưng Khải Ân có cuộc hẹn với khách hàng quan trọng, nên anh phải quay về thành phố A và sẽ gặp khách vào ngày mai. Lạc Vân quyến luyến không muốn rời xa Khải Ân, nhưng cô biết, mối quan hệ giữa anh và cô chưa đến mức cô phải nói ra hết tất cả tâm tư tình cảm của mình. Nhìn xe Khải Ân rời đi, nét mặt thoáng buồn của Lạc Vân không thể che giấu được mọi người ở lại. Phương Thư nở cụ cười bí hiểm “Cô bé ngốc”

Những ngày nghỉ Tết trôi qua nhanh thật, Lạc Vân chúc Tết họ hàng, rồi cùng Phương Thư dạo chơi xung quanh, nhưng trong tim nàng cảm thấy trống trải, vì thiếu vắng hình bóng của Khải Ân

- Bọn mình quay lại thành phố A sớm hơn hai ngày đi Lạc Vân – Phương Thư vừa nói vừa quay sang ôm Lạc Vân

- Mai mình sẽ xin phép hai cụ - Lạc Vân suy nghĩ nói

Căn phòng nhỏ nhắn của Lạc Vân giờ đây chỉ còn tiếng thở đều khi hai cô gái đã yên giấc, ngoài kia gió nhẹ nhàng thổi như một khúc nhạc mùa xuân thêm phong phú. Dưới tán cây trước cửa nhà Lạc Vân, một chiếc xe hơi màu đen đang đậu chờ đợi, người đàn ông trong xe đang hút điếu thuốc, vẻ mặt trầm tư, nét lạnh lùng làm người ta không dám đến gần, ánh mắt quá sắc sảo và sâu xa….

Lạc Vân bịn rịn rời khỏi nhà, nàng hứa sẽ sắp xếp về thăm hai người thường xuyên hơn. Phương Thư cũng lưu luyến không rời, vội chạy đến ôm Mẹ Lạc một cái thật chặt. Hai người già nhìn chiếc xe dần khuất sau hàng cây, cũng bùi ngùi xúc động, mẹ Lạc giơ tay lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, ba Lạc khẽ ôm vai bà như an ủi.

Về đến thành phố A, cũng đến xế chiều, Phương Thư cùng Lạc Vân nghỉ ngơi. Khi cả hai thức dậy, trời đã tối. Phương Thư bày biện các món mẹ Lạc chuẩn bị cho hai đứa, nhìn bàn ăn chứa đầy các món dân giả nhưng đậm hương vị gia đình. Lạc Vân đang ở trong nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng chuông cửa, nàng nghỉ giờ này ai đến nhỉ?

Khi nàng bước ra thì thật sự bất ngờ khi Khải Ân và Ôn Đăng cùng đến, tay cầm lỉnh kỉnh quà, có cả rượu

- Lạc Vân, mình mời thêm hai ông anh đến góp vui, sẵn tiện làm tiệc mừng năm mới – Phương thư le lưỡi nhìn hai người con trai

Vẫn còn trong kỳ nghỉ, nên thành phố A trở nên yên lặng, bầu không khí cũng trở nên trong lành hơn. Bốn người cùng ăn uống, Phương Thư kể nhiều chuyện nhất là khoảng thời gian ở nhà Lạc Vân, đôi khi cô nàng pha trò làm người trầm tính như Ôn Đăng cũng phải bật cười. Khi Phương Thư vào nhà vệ sinh, Khải Ân ra ban công nói chuyện điện thoại, trong phòng ăn giờ đây chỉ còn lại Lạc Vân và Ôn Đăng

- Cảm ơn món quà của giám đốc Ôn – Lạc Vân định nói lời cảm ơn với Ôn Đăng nhưng vẫn chưa có dịp

- Ngoài công ty, không cần gọi tôi là giám đốc, món quà đấy em xứng đáng được nhận – Ôn Đăng vừa cầm ly rượu lên vừa nhàn nhạt trả lời

Khải Ân bên ngoài bước vào

- Ôn Đăng, bên khách hàng có chút vấn đề, ông đến nhà tôi ngay – Khải Ân vẻ mặt nghiêm trọng nói

- Em nghỉ ngơi sớm nhé, Phương Thư anh có việc phải về sớm - Khải Ân quay sang nói với Lạc Vân rồi nói to với Phương Thư

Sau khi dọn dẹp xong, Phương Thư mệt mỏi nên ngủ trước, Lạc Vân ngồi vào bàn và bắt đầu viết tiếp tiểu thuyết. Viết được tầm vài trang, Lạc Vân nhận thấy cảm xúc của mình vẫn chưa đủ, có thể do mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng “boss” đang hối thúc phải nhanh chóng hoàn thành sớm. Lạc Vân bước ra ban công, đứng ngắm nhìn thành phố A về đêm, nàng để mặc cho gió thổi vào mái tóc, nàng thích từng cơn gió len lỏi và làm rối tung tóc nàng. Lơ đãng nhìn xuống phía dưới, Lạc Vân phát hiện một chiếc xe màu đen, nàng đã gặp ở đâu rồi, nhưng gấp quá không thể nhớ ra. Chiếc xe ấy nổ máy và rời đi, dần khuất dạng dưới màn đêm…

Lạc Vân miệt mài viết tiểu thuyết cho đến khi trời sáng hẳn, Phương Thư ngồi dậy đã thấy Lạc Vân vẫn còn hí hoáy gõ bàn phím

- Lạc Vân!!!!!!!!!! Cậu có sức trâu bò hay sao mà lại thức cả đêm viết truyện – Phương Thư hét lên

- Nhím à, mình chỉ là muốn hoàn thành cho xong - Lạc Vân cố viết cho xong những dòng cuối

- Cậu… cậu, tức chết mà – Phương Thư vào nhà vệ sinh, đóng ầm cửa lại

Lạc Vân lắc đầu cười cười thầm nghĩ, đúng là nóng tính thật, nàng cuối cùng cũng viết xong. Lưu file và gấp máy tính lại, Lạc Vân ngã lưng xuống chiếc giường êm ái và chìm dần vào giấc ngủ.

Khi Phương Thư bước ra từ nhà vệ sinh, cô thấy Lạc Vân ngủ say sưa thì không khỏi lắc đầu. Cô tiến đến và kéo chăn đắp cho Lạc Vân, điều chỉnh lại máy điều hòa và mở nhẹ cửa bước ra ngoài. Phương Thư lái xe đến siêu thị, chọn vài nguyên liệu tươi ngon, trở về nhà nấu vài món đặc biệt đãi sinh nhật Lạc Vân. Khi Lạc Vân thức dậy, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Lạc Vân bước ra bên ngoài, mùi thức ăn thơm phưng phức xộc vào mũi

- Oa, hôm nay nhím làm nhiều món hấp dẫn quá – Lạc Vân chạy đến ôm eo Phương Thư

- Bỏ ra ngay, mình đang bận, cậu ngồi vào bàn đi, còn món này nữa là xong – Phương Thư cứ loay hoay

- Tuân lệnh! - Lạc Vân giơ tay lên trán theo kiểu quân đội

Phương Thư đã dọn các món lên bàn ăn, cô quay vào phòng và nhanh chóng trở ra, khi ngồi vào bàn, cô chìa một hộp quà to đùng trước mặt Lạc Vân

- Sinh nhật vui vẻ! Phương Thư cười thật tươi

- Cảm ơn nhím – Lạc Vân vui vẻ nhận hộp quà

- Mình có được khui quà không, nôn nao quá – Lạc Vân vừa nói vừa chuẩn bị khui quà

- Ăn xong, mình giúp cậu khui quà – Phương Thư lườm Lạc vân

Trong phòng ngủ, Lạc Vân bắt đầu khui hộp quà rõ to của Phương Thư, nàng vô cùng phấn khích khi thấy chiếc váy cực kỳ sang trọng, có cả đôi giày, chiếc túi, sợi dây đeo tay, đều rất hợp tông với nhau. Phương thư giục Lạc Vân mặc thử xem thế nào

- Món quà đắt như thế này, mình không thể nhận – Lạc Vân dù thích nhưng nàng nghĩ vẫn là không nên nhận

- Cậu không nhận, mình và cậu xem như kết thúc – Phương Thư giận dỗi

Lạc Vân không cách nào từ chối. Khi nàng diện nguyên bộ thì trông rất lộng lẫy như nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích, đến cả Phương Thư cũng ngây người ngắm nhìn. Hai người còn đang bình luận về bộ váy có quá sexy hay không, thì điện thoại Lạc Vân reo chuông

- Alo em nghe – Lạc Vân nhẹ nhàng nói

- Tối nay anh mời em dùng bữa tối nhé – Khải Ân với lời mời chân thành

- Dạ - Lạc Vân đáp

- Đúng bảy giờ, anh sẽ đến đón em – Khải Ân nói

Lạc Vân cảm thấy khá hồi hợp, vì cô có cảm giác điều gì đấy sắp đến

- Là anh họ mình gọi đến? – Phương Thư biết rõ nhưng vẫn giả vờ hỏi

- Anh ấy mời mình dùng bữa tối nay – Lạc Vân đỏ mặt nói

- Cậu mặc bộ váy này luôn đi – Phương Thư nói

- Nhưng nó có quá gợi cảm không? Lạc Vân phân vân

- Cậu vẫn nên thay đổi phong cách một chút – Phương Thư nói

Lạc Vân thầm nghĩ, bộ váy không đến nổi hở trên hở dưới, và bản thân cũng nên thay đổi một chút

Đúng bảy giờ, xe Khải Ân đã chờ sẵn bên dưới, nhưng nàng không thấy anh, bước từ trong xe ra là trợ ký của anh, Nhất Hữu

- Mời cô Lạc lên xe, tổng giám đốc có việc đột xuất nên nhờ tôi đến đón – Nhất Hữu trịnh trọng nói

- Dạ, vậy làm phiền anh – Lạc Vân khách sáo nói

Xe chạy thẳng đến biệt thự của Khải Ân, khi vừa xuống xe, Lạc Vân nhìn cả căn nhà dường như bao trùm bởi bóng đêm mờ mịt, không một bóng người. Lạc Vân định quay lại xe hỏi Nhất Hữu thì anh đã nhanh chóng lái xe rời khỏi. Trong lúc cô vẫn còn đang ngơ ngác, ánh sáng màu vàng nhạt bắt đầu được thắp lên, như xua tan màn đêm tĩnh mịt, theo chân ánh sáng ấy là Khải Ân từ từ bước ra, anh lúc này như một vị hoàng tử đến cứu vớt nàng công chúa đang chông chênh giữa màn đêm tối tăm. Lúc này cả ngôi nhà được thắm sáng bằng những ánh nến vàng nhạt, trông rất lung linh và vô cùng lãng mạn. Trái tim của Lạc Vân như muốn nhảy ra ngoài, nàng hồi hộp theo từng bước chân của Khải Ân

Anh đưa tay và dìu nàng vào nhà và lên sân thượng, ở nơi đây, một bàn tiệc đã được bày biện sẵn với nến, rượu và thức ăn… Khải Ân kéo ghế mời Lạc Vân ngồi vào bàn, nàng chưa kịp lấy lại tinh thần vì những gì đang diễn ra, thì bất ngờ có một đoạn nhạc về tình yêu vang lên, và sau cùng là lời nói của Khải Ân

- Lạc Vân, từ ngày đầu gặp em, trái tim của anh không còn là của mình, nó đã trao trọn cho em… Những ngày nắng hay giá lạnh, những khó khăn hay vất vả, chỉ cần có em đi cạnh, chỉ cần nụ cười của em, thì những điều ấy không đáng sợ. Em biết không Lạc Vân, điều đáng sợ nhất là không thể nhìn thấy em mỗi ngày – Lạc Vân vẫn còn ngơ ngác

- Làm bạn gái của anh nhé, Lạc Vân! – Giọng Khải Ân trầm ấm, đưa một bó hoa màu hồng phấn

- Em…em…. – Lạc Vân quá lúng túng và bất ngờ

- Lạc Vân, anh biết bản thân mình còn nhiều điều chưa tốt, nhưng vì em, anh sẽ thay đổi – Khải Ân chân thành nói

- Anh Khải Ân, trong lòng em, anh luôn là người tuyệt vời, với em, anh không cần thay đổi gì, anh hãy là anh như em từng quý, từng yêu…. Em đồng ý! – giọng Lạc Vân như rót mật vào tay

Lạc Vân vừa cầm bó hoa, Khải Ân ôm chầm lấy nàng, anh dường như sợ bị từ chối, sợ đánh mất Lạc Vân….

Khi Lạc Vân vừa ngồi xuống thì Khải Ân bước đến gần Lạc Vân, cúi sát mặt nàng và:-

- Chúc em sinh nhật vui vẻ! - Khải Ân vừa nói vừa choàng tay qua cổ Lạc Vân, tặng nàng một sợ dây chuyền hình ngôi sao, ở giữa là viên kim cương màu trắng tinh khôi, và đặc biệt, mặt sau có khắc tên hai người

- Em cảm ơn anh, nhưng món quá giá trị…. Lạc Vân nói

- Đây là quà mừng sinh nhật em không từ chối, bạn trai em sẽ cảm thấy mất mặt đấy – Khải Ân cắt ngang ý định từ chối của Lạc Vân

Hai người cùng ngồi ăn tối dưới ánh nến vàng nhàn nhạt, đâu đấy khúc nhạc vẫn du dương làm tăng thêm bầu không khí lãng mạn của cặp đôi yêu nhau. Khải Ân say đắm ngắm nhìn Lạc Vân, anh rất sợ mất nàng, sợ làm nàng tổn thương. Anh tự hứa với chính mình, sẽ đem lại tất cả những gì hạnh phúc nhất đến cho nàng. Bởi anh biết, nàng chưa từng va chạm, chưa từng trải qua đau khổ, nhìn nàng tựa như viên ngọc trong suốt, cần được bảo vệ cẩn thận.

Khí trời vẫn còn rất lạnh, cũng may Khải Ân có chuẩn bị lò sưởi nên bầu không khí cũng phần nào trở nên ấm áp. Lạc Vân rùng mình và hắc xì hơi

- Nếu lạnh, chúng ta vào nhà – Khải Ân yêu cầu

- Dạ - Lạc Vân gật đầu

Cả hai vào phòng khách ngồi, bỗng bầu không khí trở nên gượng gạo và ngại ngùng, khi mà cô nam quả nữ ngồi cùng nhau trong căn phòng vắng. Khải Ân bước đến, ngồi xuống cạnh Lạc Vân và rót một ly trà nóng. Anh nắm lấy tay nàng xoa xoa để lấy lại hơi ấm

- Lạc Vân, tay em lạnh và run? – Khải Ân cảm nhận tay Lạc Vân run run

- Dạ, chắc tại lạnh quá, trời đã khuya, em cũng nên về - Lạc Vân mắc cỡ đứng dậy

Khải Ân đứng dậy, nắm tay Lạc Vân hướng ra cửa, xe lúc này đã được chuẩn bị sẵn.

Lạc Vân về đến phòng thì thấy Phương Thư đã ngồi sẵn ở phòng khách đợi

- Bó hoa đẹp quá, cậu mua tặng tớ à? - Phương Thu giả vờ hỏi han

- Chẳng phải cậu biết rõ, còn giả vời hỏi – Lạc Vân đỏ mặt nói

Kể mình nghe đi…

Lạc Vân rót một ly nước ấm uống và kể một vài chuyện cho Phương Thư nghe, vừa kể vừa cười tủm tỉm. Có thể thấy, Lạc Vân đang chìm đắm trong hạnh phúc mà Khải Ân mang đến.

Khi lên giường ngủ, Lạc Vân và Khải Ân nhắn tin qua lại với nhau. Khải Ân nhắc nhở Lạc Vân ngủ sớm, và hẹn sáng mai cùng nàng đến một nơi ở ngoại ô thành phố A để thực hiện buổi hẹn hò đầu tiên. Lạc Vân đặt điện thoại ở bàn làm việc, và quay trở lại giường, chìm đắm trong những giấc mơ màu hồng, trong đó chỉ có hình ảnh của Khải Ân mà thôi…

Sáng sớm, Lạc Vân đã thức dậy, làm vệ sinh cá nhân xong, nàng nhanh chóng chọn cho mình bộ quần áo thích hợp với khí trời lạnh giá. Bước xuống dưới lầu, Khải Ân bước từ trong xe ra và mở cửa xe cho nàng. Ngồi vào xe, cả hai nhìn nhau với ánh mắt chứa chan tình yêu, Khải Ân rướn người hôn lên trán Lạc Vân, làm nàng vừa thẹn thùng vừa thoáng ngạc nhiên. Xe bắt đầu lăn bánh, khi chạy qua đoạn đường có khúc cua, Lạc Vân nhìn thấy một chiếc xe màu đen đi hướng ngược lại, dường như có người trong xe đang nhìn nàng. Nhưng nàng lại tự cho mình suy nghĩ lung tung, làm gì có chuyện có người theo dõi, có lẻ nàng và Phương Thư xem bộ phim hành động nào đấy?

Xe bon bon chạy, đến khi Khải Ân giảm tốc độ và rẽ vào cánh cổng thật to, bên trong cánh cổng ấy là trang trại thuộc sở hữu của Khải Ân, ngoài trang trại còn có một căn biệt thự nhỏ nhìn từ bên ngoài rất giống với căn mà Khải Ân đang sinh sống. Lạc Vân tỉnh ngủ, lơ mơ mở mắt ra thì đã nhìn thấy trước mặt mình là gương mặt đang mỉm cười hiền hòa của Khải Ân

- Dậy đi cô bé, đã đến nơi rồi – Khải Ân vừa nói vừa véo mũi Lạc Vân

Lạc Vân ngơ ngác nhìn khung cảnh như bức tranh trước mặt, một ngôi nhà kiểu biệt thự nằm giữa hồ nước mênh mông, cạnh căn nhà có một chiếc thuyền vừa vặn. Dọc theo bờ hồ được trồng rất nhiều hoa hồng đủ loại, có cả khu trồng hoa lan nữa.

Cả hai cùng bước xuống xe thì một ông chú khá lớn tuổi đi nhanh đến

- Chào cậu chủ - ông chú cúi chào

- Đây là Lạc Vân, bạn gái của cháu – Khải Ân giới thiệu

- Còn đây là chú Tuấn – Anh giới thiệu với Lạc Vân

- Dạ con chào chú – Lạc Vân lễ phép chào hỏi

- Chào cô – Chú Tuấn cúi chào

- Sao con không thấy thím? - Khải Ân thắc mắc

- Vừa hận được điện thoại hôm qua, bà ấy liền chuẩn bị món từ sáng sớm – Chú Tuấn trả lời

Cả ba người cùng men theo cây cầu nhỏ là lối dẫn vào căn biệt thự, dọc theo tay cầm của chiếc cầu nhỏ được trồng nhiều loại dây leo có cả hoa nhỏ màu vàng, màu trắng trông rất đẹp mắt. Lạc Vân mê mẩn nhìn xung quanh, bỗng Khải Ân bước đến nắm tay nàng thật chặt

- Nếu em thích, mỗi cuối tuần anh sẽ đưa em đến đây - Khải Ân nắm lấy tay lạc Vân

- Dạ, cảnh nơi đây hữu tình, không khí lại trong lành - Lạc Vân rất thích thú

Bước vào nhà, nội thất bên trong chủ yếu bằng gỗ, đơn giản chỉ là phòng khách, phòng bếp, phòng làm việc và hai phòng ngủ. nhưng nó tạo cho người ta cảm giác ấm cúng và muốn gắn chặt với nơi đây lâu dài

- Bà ơi, cậu Khải Ân đã đến rồi – ông Tuấn cất cao giọng gọi vợ

- Tôi đây, ui, chào cậu – Bà Tuấn vừa chào Khải Ân vừa nhìn Lạc Vân

- Đây là bạn gái của cháu – Khải Ân giới thiệu

- Chào cô gái, đẹp thật đấy – Bà Tuấn vừa nhìn đã thích

- Dạ con chào thím ạ - Lạc Vân mỉm cười bẽn lẽn chào lại

- Dạ mời cậu chủ và cô Lạc Vân vào dùng bữa sáng, tôi có nấu ít cháo – Bà Tuấn đon đả mời

- Cô Lạc Vân biết không, đây là gà vườn, thịt rất thơm – Bà Tuấn tiếp tục nói

- Dạ, chú và thím cứ gọi con là Lạc Vân cho thân thiết ạ - Lạc Vân nói

Khi Khải Ân và Lạc Vân dùng bữa sáng thì hai vợ chồng ông Tuấn cũng đã xong công việc, nhường chỗ lại cho đôi tình nhân trẻ. Biết Lạc Vân thích những món thôn quê thế này, bản thân Khải Ân cũng thích, nên đặc biệt dặn dò nấu. Lạc Vân thích thú nên ăn rất ngon lành, trước mặt Khải Ân, giờ đây nàng cũng giảm đi phần nào ngại ngùng. Lạc Vân suy nghĩ, vẫn là sống với bản chất thật của mình thì hơn, vì nàng quan điểm rằng dù có che giấu tật xấu thì cây kim trong bọc lâu ngày rồi cũng sẽ lòi ra thôi

Kết thúc bữa ăn sáng thật nhanh, Lạc Vân có ý định dọn dẹp, Khải Ân lắc đầu, ý nói bà Tuấn sẽ vào dọn dẹp sau. Anh và Lạc Vân cùng đi dạo xung quanh, nàng rất thích hoa hồng nên rất tự nhiên hết ngửi đóa này rồi lại ngửi đến hoa khác, làm Khải Ân bật cười

- Nếu em thích, ngày nào anh cũng sẽ tặng em một bó hoa thật to – Khải Ân nhìn nàng trìu mến

- Em thích ngắm hoa lúc còn trên cây hơn, như thế trông nó rất có sức sống nha – Lạc Vân vừa sờ vào cánh hoa vừa nói

Khải Ân lại cùng Lạc Vân đến chỗ nuôi gia súc, giới thiệu đủ điều. Hóa ra, gia đình Khải Ân đều dùng thực phẩm sạch, vì có nguyên trang trại thế này cơ mà. Xa xa, Lạc Vân thấy ông Tuấn lái chiếc xe jeep đến

- Mời cậu chủ và cô lên xe - giọng ông Tuấn kính cẩn

- Chúng ta sẽ đi đâu thế anh? Lạc Vân tò mò hỏi

- Đến nơi em sẽ biết – Khải Ân nắm tay Lạc Vân và đỡ nàng lên xe

Xe chạy được một đoạn khá xa, đến nơi trồng rất nhiều nông sản, toàn là rau củ quả, còn có trái cây. Có vài công nhân làm vườn đến cúi chào Khải Ân. Lạc Vân ngắm nhìn từng bụi cải, từng quả dưa, những quả cà chua đỏ căng mọng. Nàng không nghĩ, Khải Ân lại hay đến thế, có cả trang trại to lớn thế này

Sau khi nói chuyện với ông Tuấn xong, Khải Ân thấy mặt trời đã đứng bóng, nên vội vàng nói với Lạc Vân nhanh trở về biệt thự dùng cơm trưa và nghỉ ngơi. Lạc Vân lúc này đang say sưa nói chuyện với một anh công nhân về cách chăm rau, chăm trái cây như thế nào. Chốc chốc, nàng lại nở nụ cười tươi như nắng ban mai làm Khải Ân có chút khó chịu

- Em nhanh về kẻo bị say nắng – Khải Ân kéo tay Lạc Vân

- Dạ - Lạc Vân cúi chào anh công nhân và phủi tay dính ít bùn đất đứng lên

Ở phía sau xe jeep lúc này chở nào là rau, củ và trái cây, toàn là thực phẩm sạch. Lạc Vân vừa ngồi, bất ngờ quay sang nhìn Khải Ân

- Anh Khải Ân giỏi thật đấy – Lạc Vân lên tiếng khen ngời

- Anh còn giỏi nhiều chuyện nữa, em không biết đâu – Khải Ân cười cười nói

- À….. Lạc Vân đỏ mặt suy nghĩ lung tung

- Em suy nghĩ gì thế? Anh nói đây là giỏi kinh doanh, sao em lại đỏ mặt tía tai thế kia? - Khải Ân nhìn phản ứng của Lạc Vân vừa buồn cười vừa trông rất đáng yêu

Khải Ân hứa là sẽ cho Lạc Ân những gì hạnh phúc nhất mà anh có thể, nên những gì quý giá nhất của Lạc Vân, anh nhất định sẽ giữ gìn và trân trọng cho đến ngày chính thức là của nhau. Anh chưa từng nghĩ sẽ cùng Lạc Vân vượt quá giới hạn, dù anh là doanh nhân, trên thương trường có quyết liệt và vô tình thế nào, nhưng trong tình yêu anh là con người hoàn toàn khác. Anh yêu Lạc Vân nên sẽ không tổn thương nàng ấy được, dù là chuyện nhỏ nhất

Lạc Vân về đến nhà cũng là lúc ông mặt trời đi ngủ, nhường lại cho những vì sao lấp lánh trên bầu trời. Nàng sau khi hoàn tất công việc vệ sinh, thả mình vào chiếc giường quen thuộc, ngủ một giấc thật ngon lành để chuẩn bị cho ngày đầu đi làm của năm mới. Trong giấc mơ, nàng nhìn thấy một đám cưới thật đẹp, Khải Ân chìa tay về phía nàng, nhưng sao bàn tay ấy càng lúc càng xa Lạc Vân đến thế, dù nàng cố gắng bước đến để nắm tay anh. Khi Lạc Vân toát mồ hôi thức dậy thì trời cũng đã rạng sáng, Nàng không thể dỗ mình vào giấc ngủ nên đành thức dậy sớm, chuẩn bị bữa ăn sáng, làm thêm dĩa trái cây và nước ép. Những thức ăn ấy, toàn bộ lấy từ trang trại của Khải Ân. Nàng còn nhớ, anh nói với cô rằng, khi nào cần, anh sẽ nhanh chuyển đến, sau này không cần vất vả đi siêu thị nữa.

- Chúc mừng năm mới – Mọi người gửi đến nhau lời chúc mừng năm mới, hi vọng mọi điều tốt đẹp sẽ đến

- Mọi người chú ý, ba mươi phút nữa, giám đốc Ôn muốn họp với mọi người – Thiên Hùng thông báo

Trước giờ họp mười phút, Lạc Vân nhận được cuộc gọi của Khải Ân, nhắc nhở cô không được làm việc quá sức. Khi gấp điện thoại lại, mọi người nghi ngờ nhìn Lạc Vân

- Hình như pé út nhà ta có bạn trai? - Khánh Hằng trêu chọc

- Dạ, là người anh họ của em gọi đến ạ - Lạc Vân đánh lạc hướng mọi người

Khánh Hắng định tiếp tục công kích Lạc Vân, nhưng Ôn Đăng đến và ngồi vào bàn họp. Anh liếc nhanh và nhìn thấy sợi dây đeo trên cổ của Lạc Vân, anh thoáng nheo mài, thì ra Khải Ân đã chính thức tỏ tình với cô ấy. Gương mặt anh thoáng buồn, nhưng cũng nhanh lấy lại vẻ mặt lạnh lùng

- Chúc mừng năm mới – Ôn Đăng vừa nói vừa đứng dậy gửi đến từng người bao lì xì đỏ tươi

- Cảm ơn mọi người đã vất vả theo đuổi dự án, hi vọng sắp tới, cần mọi người cố gắng hơn nữa. Tối nay, tôi mời mọi người bữa cơm đầu năm – Chưa bao giờ thấy Ôn Đăng nói nhiều như hôm nay

Mọi người phấn khích cầm bao lì xì trên tay, Lạc Vân vô cùng cao hứng nhắn tin khoe với Phương Thư. Phương Thư cùng chụp hình một bao lì xì màu đỏ rất chói mắt gửi qua, ý khoe khoang rằng mình cũng có.

Ngày đầu tiên của năm mới, công việc vẫn hết sức căng thẳng, vì việc dồn việc, nhiều khách hàng liên hệ làm hợp đồng mới. Lạc Vân mệt lã người. Cuối cùng, việc cũng hết, đến lúc dùng bữa tối với mọi người, nghĩ đến thức ăn, bụng Lạc Vân cồn cào

- Lạc Vân, em ngồi cùng xe anh đến nhà hàng nhé – Thiên Hùng mở lời

- Dạ, vậy anh cho em đi nhờ vậy – Lạc Vân không từ chối, vì không muốn phiền Phương Thư, còn Khải Ân, thì cô không muốn công khai mối quan hệ

- Bước vào xe, cô phát hiện Ôn Đăng đã ngồi phía sau. Cô nhìn Thiên Hùng với nghi vấn

- Là tôi yêu cầu Thiên Hùng – Ôn Đăng lên tiếng

- Cảm ơn giám đốc Ôn – Lạc Vân chỉ nghĩ rằng, cùng đến một địa điểm thì cho đi nhờ xe, không có gì phải nghi ngờ

Bữa ăn tối diễn ra rất nhẹ nhàng, mọi người uống vài ly cho ấm bụng, rồi sau đó ai về nhà nấy. Lạc Vân từ chối đi chung xe với mọi người, viện cớ là Phương Thư sẽ ghé đón. Sau đó, cô bắt một chiếc taxi và về nhà. Nói chuyện phiếm với Phương Thư tầm hơn một tiếng, Phương Thư đi ngủ và Lạc Vân bắt đầu ngồi vào bàn viết lách. Viết được một chương, cô cảm thấy mình không tìm thấy cảm hứng, nên đứng dậy hướng ra ban công mà đi đến. Cô định điện thoại cho Khải Ân, nhưng anh đã điện thoại cho cô trước

- Em xuống dưới nhà, năm phút nữa anh đến – giọng Khải Ân có chút men rượu

- Dạ - Lạc Vân nhanh nhẹn vào thay bộ quần áo và thoa chút son môi

Cô bước xuống dưới nhà, xe Khải Ân vẫn chưa đến. Cô ngồi vào ghế đá gần đấy và nghịch điện thoại. Từ xa có đèn xe chiếu rọi làm sáng cả một góc sảnh, là xe Khải Ân. Từ trong xe bước ra, Khải Ân đi nhanh đến chỗ ngồi của Lạc Vân, anh bất ngờ ôm cô

- Anh sao thế? Lạc Vân hỏi

- Anh chỉ muốn ôm em một chút, lưu giữ chút hương thơm và hơi ấm của em, nó giúp anh dễ ngủ - Khải Ân nồng nàn nói

Vì Khải Ân uống khá nhiều rượu, nên cả hai không đi dạo, nên ngồi tại ghế đá nói chuyện đôi câu. Nhìn vào mắt nhau một lúc lâu, Khải Ân bất ngờ đặt vào môi Lạc Vân nụ hôn nhẹ, anh đã rất kiềm chế bản thân, anh sợ nếu hôn nàng, anh sẽ tiến tới cái xa hơn nữa. Thế nên, lý trí của anh đã thắng, anh dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK