• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Phải chăng là lần cuối

Thấm thoát tiết trời cũng chuyển sang mùa xuân, không khí thật rộn ràng vì những ngày cuối năm có rất nhiều lễ hội. Công ty Khải Ân cuối cùng cũng dần ổn định, anh lên kế hoạch cùng Lạc Vân đi du lịch miền núi vào dịp cuối tuần. Lạc Vân xin nghỉ phép thêm ngày thứ hai, để cả hai có nhiều thời gian bên nhau hơn nữa. Đến nơi, là một khu nghỉ dưỡng cao cấp, cảnh vật đều rất đẹp, Lạc Vân có thể tha hồ chụp ảnh và ngấm nghía. Phòng ở của hai người theo phong cách gia đình, có phòng ngủ, phòng ăn có bếp nấu và bàn ghế phục vụ cho hai người…

- Em muốn đi đâu trước nè? Khải Ân ôm từ phía sau Lạc Vân nói nhỏ vào tai nàng

- Nơi nào có anh, nơi đó đều đáng để đi – Lạc Vân xoay người lại hôn nhẹ vào môi Khải Ân

- Nơi nơi của em thật ngọt – Khải Ân lấy tay đánh yêu vào cái miệng nhỏ nhắn của Lạc Vân

Cả hai diện đồ đôi, Khải Ân lái xe đến những nơi mà Lạc Vân muốn đến, cảnh núi non hùng vĩ, không khí một chút lạnh, đôi trẻ cứ muốn gắn với nhau muôn đời, không rời. Khi cả hai xuống xe, đến phiến đá ngồi ngắm hoàng hôn, Lạc Vân tựa vào vài Khải Ân, cảm giác của cô lúc này rất yên bình, cô muốn cùng Khải Ân trải qua cuộc sống yên bình như lúc này.

- Anh yêu em – Khải Ân xoay người Lạc Vân lại

Cả hai trao cho nhau nụ hôn mãnh liệt, bàn tay Khải Ân không yên vị đưa vào bên trong áo Lạc Vân. Cô hoảng hốt đẩy Khải Ân ra cách xa nàng

- Anh xin lỗi, anh hứa sẽ không có lần sau

Rồi bất ngờ kéo Lạc Vân đến gần và tiếp tục nụ hôn còn dang dỡ

- Anh đã hứa sẽ dành sự vẹn nguyên cho đến khi chúng ta thuộc về nhau, anh sẽ thực hiện được – Khải Ân vừa kết thúc nụ hôn, nói với Lạc Vân

- Em tin anh – Lạc Vân e thẹn khi nghĩ đến điều vừa xảy ra

Cả hai trờ về, trời cũng đã tối. Cả hai cùng nắm tay nhau dạo quanh bờ hồ, Khải Ân dẫn Lạc Vân vào một quán ven bờ hồ, ở chốn này, cả hai có thể ngắm nhìn thành phố núi. Ánh sáng đèn đường chiếu qua tầng sương mù, trông thật mờ ảo và huyền bí, nhưng đấy là điểm nổi bật mà du khách thích thú đến nơi này. Lạc Vân rất thích, nàng nói với Khải Ân, lần sau nhất định phải đến nữa, vì nàng đã trót yêu nơi đây mất rồi. Khi dùng xong bữa tối, hai tách café với làn khói nhàn nhạt bốc lên được mang đến, hương thơm café mang theo hương vị quyến rũ rất riêng

Trời đã dần khuya, Khải Ân nắm tay Lạc Vân men theo con đường nhỏ về khu nghỉ dưỡng, đến căn phòng đầy ấm áp của hai người, Lạc Vân có chút bối rối. Thật ra, nàng thuộc tuýp người khá là truyền thống, nên chuyện phát sinh quan hệ trước hôn nhân là không thể. Bỗng móng tay cắm vào lòng bàn tay của Khải Ân

- Làm gì mà căng thẳng vậy cô bé, sợ anh ăn thịt? Khải Ân hiểu được suy nghĩ lúc này của Lạc Vân, nên cố ý trêu đùa

- Chưa biết ai ăn ai đâu nhé – Lạc Vân lo sợ nhưng vẫn tỏ ra bản thân mạnh mẽ

- Vậy được, anh đợi xem – Khải Ân nói rồi bế bỗng Lạc Vân hướng chiếc giường trắng muốt mà đi đến

Đặt Lạc Vân xuống giường, bốn mắt nhìn nhau với rất nhiều cảm xúc, rất khó diễn tả. Khải Ân bất ngờ buông lơi Lạc Vân, bước thật nhanh đến toilet, chẳng bao lâu lại nghe tiếng nước chảy. Lạc Vân đâu biết rằng, ánh mắt của cô câu dẫn anh thế nào, anh phải dùng lý trí áp đảo vật bên dưới, nếu không, anh sợ bản thân sẽ làm điều không hay với cô. Đến khi Khải Ân bước ra từ toilet, Lạc Vân đã vùi mặt vào gối ngủ lúc nào không hay biết, anh chỉ biết cười trừ và khẽ vén nhẹ vài sợi tóc trên vầng trán cô, đặt nhẹ một nụ hôn…

Trở lại làm việc, Khải Ân và Lạc Vân đều rất bận rộn, nhưng cả hai không quên giành cho nhau sự quan tâm, có thể thấy, qua lần đi chơi vừa rồi, Khải Ân đã xác định rất rõ ràng tình cảm của mình giành cho Lạc Vân. Anh cũng đã thưa chuyện liên quan đến hôn nhân với Ba Mẹ, và nhận được sự ủng hộ rất nhiệt tình. Nói đến đây, phải cảm ơn Phương Thư luôn nói tốt về Lạc Vân trước mặt Ba Mẹ Khải Ân.

Nói đến Lạc Vân, cô cảm giác được bản thân đã chọn được người mà cô có thể gửi cả cuộc đời mình, ngoài tình cảm chân thành, anh còn là người rất quan tâm, chăm sóc và nâng niu cô như một công chưa bé bỏng.

- Sắp đến Tết rồi, công ty chúng ta thường niên sẽ có buổi tổng kết, mọi người chuẩn bị cẩn thận – Trường Khải nhắc nhở

- Dạ, vâng… Mọi người đồng thanh nói

- Lạc Vân, em là người mới, phải cố gắng tạo hình tượng với các Sếp – Trường Khải nhẹ nhàng nhắc nhở

- Dạ, em sẽ cố gắng – Lạc Vân giơ tay lên trán theo kiểu chào quân đội

- Nói nhanh không nhanh chậm không chậm, thoắt cái là đến buổi tổng kết, mọi người dường như có chút căng thẳng

- Không biết năm nay “ông trùm” có xuất hiện không nhỉ? Nhân viên chúng ta chỉ nghe nói chưa bao giờ gặp vị chủ tịch kia – Ngọc Vy nói với mọi người

- Nghe nói, vị chủ tịch kia lạnh lùng, ai làm việc cùng ông ấy phải có tinh thần thép lắm mới có thể chịu đựng được – Minh Tiến bồi thêm vài câu

- Mọi người yên tâm, năm nay cũng như những năm khác, chủ tịch sẽ không tham dự, Vũ tổng sẽ toàn quyền quyết định – Trường Khải trấn an mọi người

Buổi tổng kết cuối năm, được chia ra làm nhiều ngày, vì công ty có rất nhiều phòng ban. Nên những ngày này, Vũ Nhân khác bận và mệt mỏi, hết la mắng, lên án, khiển trách, lại khen thưởng, khuyến khích, làm đầu óc của anh cũng quá tải

- Ông định khi nào ra mặt, vào những dịp thế này mệt chết mất – Vũ Nhân đi đến trước mặt Minh Thiên càu nhàu

- Thế thì làm sao? - Minh Thiên vẫn chăm chú vào màn hình

- Mình nói này, cậu cũng phải xuất hiện trước mặt nhân viên, để họ biết ông chủ của họ là ai chứ, đã 10 năm rồi còn gì – Vũ Nhân vẫn tiếp tục

- Sẽ gặp! - Minh Thiên sau khi xem xong tài liệu, anh đứng dậy, bước đến cửa sổ và quan sát về phía văn phòng

Vũ Nhân hết cách với Minh Thiên, anh quay lưng hướng ra cửa, quay về văn phòng tổng giám đốc. Vũ Nhân biết, anh có nói thế nào thì không thể nào lay chuyển được Minh Thiên, anh thừa biết Minh Thiên rất bận, thời gian ngủ cũng không có, giao cho anh quản lý The Sky cũng hợp lý, 30% lợi nhuận anh được hưởng hàng tháng, quả là con số không nhỏ. Vũ Nhân chỉ là muốn minh bạch tất cả, muốn cho tất cả mọi người biết ông chủ của họ là ai. Suốt mười năm qua, những vị quản lý cấp cao đều chỉ tiếp xúc với Minh Thiên qua mail, họ có chút tò mò và cảm thấy thiếu sự quan tâm…

Kết quả tổng kết cuối năm đã có, phòng kế hoạch & phát triển và hai bộ phận khác là phòng nhân sự và tổ xây dựng được khen thưởng, mỗi nhân viên được phần thưởng đủ sống nửa năm. Nhận được thông báo, ai nấy đều rạng rỡ

- Năm nay, nhất định tôi sẽ mua hẳn một con Iphone đời mới nhất – Quốc Dũng

- Còn em sẽ tự thưởng cho bản thân một chuyến du lịch nước ngoài – Ngọc Vy lên tiếng

- Còn em thế nào, Lạc Vân – Hương Thuần hỏi

- Em sẽ gửi về cho Cha Mẹ mua nội thất trong gia đình ạ - Lạc Vân nói

- Wow, em làm Chị bất ngờ đấy, lo cho Cha Mẹ là đúng, nhưng cũng nên thưởng cho bản thân mình chứ, Chị thấy em nên mua một Iphone xịn, tiện cho công việc lại có thể mang theo du lịch chụp ảnh các kiểu đấy - Ngọc Vy nói ra suy nghĩ bản thân

- Thôi được rồi, mọi người cũng phải nghỉ xem, tối nay chúng ta nên đi đâu ăn mừng? Trường Khải nói

- Mọi người còn đang bàn tán sôi nổi, Vương Kiên mở cửa phòng, bước vào nói:

- Tối nay tôi mời mọi người cứ việc chọn địa điểm, Trường Khải, cậu báo cho tôi thông tin chi tiết

- Dạ, tuân lệnh Sếp – Mọi người đồng thanh nói

Lạc Vân xem đồng hồ trên tay, thấy cũng đã đến lúc chuẩn bị đến buổi tiệc cùng mọi người

- Lạc Vân, Lạc Vân, em với Chị và Hương Thuần ra sớm đi, hôm nay Sếp Vương Kiên vui sẽ không trách chúng ta. Trên đường đi, chúng ta ghé vào cửa hàng thời trang, mua ít đồ đi – Ngọc Vy nói dài một hơi

- Em…..

Lạc Vân định từ chối, Hương Thuấn tiếp lời:

- Chị thấy Vy nói hay đó, em đi cùng cho vui, Chị có xe, sẽ chở hai đứa

- Dạ - Lạc Vân hết đường từ chối

Cả ba vào trung tâm thương mại, tìm đến shop thời trang cao cấp, Hương Thuần và Ngọc Vy đã lựa cho bản thân bộ cánh rất bắt mắt, giày, túi xách, phụ kiện cũng rất phù hợp

- Em còn ngẩn người ra đấy làm gì? Chọn cho mình một bộ đi – Ngọc Vy đẩy đẩy vào tay Lạc Vân

Lạc Vân còn đang loay hoay không biết chọn lựa thế nào, Hương Thuần đã đưa cho cô một bộ váy màu đen:

- Chị thấy bộ này phù hợp với Lạc Vân, em thử đi

Lạc Vân vẫn còn đang lưỡng lự, Ngọc Vy chạy đến, nắm tay Lạc Vân kéo vào phòng thử đồ

Năm phút sau, cả Hương Thuần và Ngọc Vy đều há hốc mồm:

- Lạc Vân, em đẹp quá đi mất, có khi nào là hoa khôi của công ty chúng ta năm nay không nhỉ?

Lạc Vân ngại ngùng:

- Em thấy bộ váy này hở trước hở sau, không hợp với em

Ngọc Vy không đồng ý nói:

- Chị thấy rất bình thường, thời đại gì rồi mà phải kín cổng cao tường

Hương Thuần tiếp lời:

- Em lấy bộ này đi, tiệc cuối năm của công ty sẽ dùng đến

Lạc Vân không muốn làm mất vui hai chị, nên đành thay đồ và ra quầy tính tiền





Khi cả ba đến nhà hàng, cùng vừa lúc mọi người vừa đến, món ăn toàn là hải sản đắt tiền, Vương Kiên nói lời cảm ơn tất cả nhân viên đã vất vả thời gian qua

- Cảm ơn tất cả mọi người đã cùng nổ lực, tôi hi vọng, mọi người cùng cố gắng hơn nữa. Cạn ly!!!!!

Tất cả đồng thanh hô to:

- Dzô!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Đêm về khuya, gió lạnh thồi nhè nhẹ, Lạc Vân rùng mình rồi nhanh chóng bước thật nhanh vào taxi đã đợi sẵn ở sảnh. Hôm nay vì vui, nên Lạc Vân uống hơi nhiều, đầu óc hơi choáng váng, nhưng vẫn đủ tỉnh táo theo taxi về nhà. Khải Ân định đến đón Lạc Vân, nhưng công ty có buổi tiệc xả giao với khách, bàn công việc đến khuya vẫn chưa xong, nên Lạc Vân đành phải đón xe và về một mình. Cô nghiêng đầu ngắm nhìn thành phố A về đêm thêm náo nhiệt, quán xá vẫn đông đúc, cặp tình nhân ngồi cùng nhau trên xe máy chốc chốc lại nựng yêu nhau, xa xa đâu đấy là tiếng rao của gánh hàng rong… Lạc Vân nhìn toàn khung cảnh vừa lướt qua như một bức tranh xã hội phong phú, cô nhận ra đã bao lâu rồi bản thân chưa viết lách nhỉ? Niềm đam mê bị lãng quên rồi sao? Cô tự cười bản thân mình uống nhiều rượu, rồi đầu óc cũng mơ mơ màng màng, suy nghĩ miên man…

Thấm thoát thật nhanh, lại một cái Tết nữa lại đến, Lạc Vân vui vẻ đón xuân cùng gia đình, cô năm nay thu nhập không tệ, nên sắm sửa cho gia đình rất nhiều vật dụng và đồ nội thất. Cha Mẹ Lạc trong lòng rất vui và hãnh diện nhưng cũng thấy rất xót xa cho cô con gái nhỏ phải bương chải bên ngoài

- Con gái à, sao mua nhiều đồ như thế để làm gì, con cũng nên đề phần cho bản thân, mua vài món cho bản thân – Mẹ Lạc nói với giọng trách yêu

Lạc Vân ôm cổ Mẹ Lạc nói một hơi dài:

- Con tự thưởng cho mình chiếc điện thoại đời mới nhất rồi mà, với lại Cha Mẹ cả đời vất vả, có bao nhiêu đây vẫn chưa đủ, đợi con kiếm thật nhiều tiền, sẽ mua cho nhà mình nhiều món đồ hiện đại hơn, còn dẫn tỷ tỷ đây đi du lịch nữa

Nói xong, Lạc vân buông tay ra khỏi cổ Mẹ Lạc, loay hoay trong túi xách tìm đồ, rồi lại chạy đến bên cạnh Cha Lạc dí dỏm nói:

- “Tiền bối”, con kính tặng “ngài” món quà, mong ‘ngài” nhận cho

Cha Lạc lấy tay dí vào trán con gái:

- Mua bao nhiêu là thứ, lại còn quà gì đây con gái?

Lạc Vân dúi vào tay Cha Lạc, hối thúc:

- Cha nhanh mở quà đi ạ

Cha Lạc từ từ mở ra, nó là một chiếc điện thoại giống của Lạc Vân, chỉ khác nhau ở màu sắc, Cha Lạc nhìn Mẹ Lạc rồi lại nhìn Lạc Vân trách:

- Con mua cho Cha quà đắt tiền thế làm gì, ở chốn thôn quê này đâu cần mấy cái này

Lạc Vân giải thích một tràng thật dài:

- Con mua điện thoại này để Cha và Mẹ có thể gọi video mỗi khi hai người thấy nhớ con, qua Tết người ta sẽ đến lắp wifi, như thế thì sẽ tiện hơn rất nhiều. À, Cha nè, điện thoại này là loại xịn, nên có thể đọc báo, cập nhật tin tức, có thể xem hài…..

Cha Lạc sau khi được Lạc Vân “khai thông tư tưởng” thì suốt những ngày sau đấy, cứ cầm điện thoại lướt lướt xem xem, lâu lâu lại hỏi Lạc Vân. Mẹ Lạc nhìn thấy hai cha con cứ xem rồi cười ha hả, bà thấy trong lòng có chút mất mát

- Ông bây giờ xem chiếc điện thoại kia quan trọng hơn tôi rồi, suốt ngày nâng niu nó mãi

Cha Lạc vừa cười vừa nói:

- Tôi tranh thủ hỏi hết chức năng khi con nó còn ở đây, ít hôm tôi hướng dẫn lại cho bà, đảm bảo sẽ thích

Những ngày nghỉ Tết, bữa cơm nào Lạc Vân cũng được Mẹ Lạc chuẩn bị rất nhiều món ngon, cô cảm thấy mình tăng cân rất nhiều, không những thế, khi cô chuẩn bị quay lại thành phố A, Mẹ Lạc chuẩn bị rất nhiều đồ ăn khô và bánh được gói ghém cẩn thận.

Buổi sáng hôm ấy, Khải Ân đã thu xếp thời gian xuống tận thành phố B để đón Lạc Vân, thật ra anh rất muốn xuống sớm hơn nhưng công trình cần phải hoàn thành sớm để kịp khai trương, anh buộc phải trực tiếp giám sát. Khi cuộc gặp gỡ ngắn ngủi diễn ra, Khải Ân chào Cha Mẹ Lạc ra về.

Xe chạy được một đoạn khá xa, Khải Ân cho xe chạy chậm lại và dừng bên lề đường, anh bất ngờ ôm Lạc Vân và hôn cô cho thỏa nổi nhớ nhung, cô cũng đáp lại anh bằng sự đê mê chưa từng có. Khi cả hai tách ra, tay Khải Ân vẫn nắm chặt tay Lạc Vân không rời, cả hai cùng im lặng và lắng nghe nhịp tim của nhau.

- Sáng mai em cùng anh đến trang trại nhé? - Khải Ân lên tiếng trước để phá vỡ bầu không khí ngại ngùng lúc này

- Dạ, hay chúng ta rủ thêm Phương Thư? – Lạc Vân cũng muốn có Phương thì càng thêm đông vui

- Tuân lệnh bà xã, anh sẽ mời thêm Ôn Đăng – Khải Ân nói

- Ai là bà xã của anh chứ? – Lạc Vân giả vờ giận hờn

- Ha ha, xem em ngại ngùng kìa, sắp rồi cô bé à – Khải Ân vừa nói vửa véo vào cánh mũi nhỏ nhắn của Lạc Vân

Cả hai cùng trở về thành phố A, vì Lạc Vân lên sớm khi mà mọi người vẫn còn đang trong thời gian nghỉ Tết, đường phố không còn tấp nập bởi những dòng xe nữa, người cũng thưa thớt, quán xá chỉ còn vài tiệm mở cửa, Lạc Vân cảm thấy như thế thật bình yên nhưng lại có cảm giác thiếu sức sống bởi cô dần quen với sự nhộn nhịp của nơi đây.

Khải Ân gửi xe, cùng Lạc Vân với túi lớn túi nhỏ thức ăn mà Mẹ Lạc chuẩn bị trước đó, mở cửa bước vào đã nghe tiếng hát nho nhỏ của Phương Thư

- Nhím ơi, heo đã quay trởi lại - Lạc Vân cất cao giọng gọi Phương Thư

- Heo ơi, nhớ cục cưng quá, chụt chụt – Phương Thư nhào tới ôm hôn vào hai bên má Lạc Vân

- Em xem anh là không khí à, mà nè sau này gọi là chị dâu, heo gì mà heo – Khải Ân cốc vào đầu Phương Thư

- Ai gã cho anh mà chị dâu chứ, em chưa đồng ý mà – Lạc Vân liếc yêu Khải Ân

- Đúng đó anh trai, Lạc Vân là của em mà – Phương Thư ôm Lạc Vân ra vẻ chiếm hữu

- Anh chào thua hai cô, tối nay có định mời anh ở lại dùng cơm không? - Khải Ân ra vẻ mặt đáng thương

- Cũng được, nhưng tối nay anh phải dẫn tụi em đi xem film, có bộ film hot mới ra nè – Phương Thư ra điều kiện

- Để Lạc Vân nghỉ ngơi….. – Khải Ân lo cho sức khỏe Lạc Vân

- Em không sao, em cũng muốn xem film mới này, anh đi với tụi em nhé – Lạc Vân nói

Phương Thư tự tay chuẩn bị bữa tối, cô đẩy Lạc Vân vào phòng nghỉ ngơi, còn Khải Ân thì chỉ có thể nghỉ ngơi ở sofa. Khi cả hai thức dậy, đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng bay khắp căn phòng. Lạc Vân bước ra, tỏ vẻ thèm thuồng:

- Nhím ơi, heo tăng cân là do nhím đấy, món nào cũng hấp dẫn

Khải Ân bên cạnh phụ họa:

- Wow, anh không ngờ em gái anh là cành vàng lá ngọc mà lại nữ công gia chánh gớm nhỉ

Phương Thư vênh mặt đầy tự hào:

- Em là ai chứ, cái gì em cũng có thể làm, mấy món này chỉ là chuyện nhỏ

Cả ba cùng vào bàn và ăn tối vui vẻ với nhau, Lạc Vân và Phương Thư líu lo kể cho nhau nghe kỳ nghỉ Tết vừa rồi, Khải Ân chậm rãi thưởng thức từng món ăn và lắng nghe hai cô bé nói chuyện, chốc chốc lại gấp vài món ngon vào chén Lạc Vân, thấy khóe miệng Lạc Vân dính thức ăn, anh lại nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau.

- Hai người thể hiện tình cảm nên ra chỗ khác, không nên thể hiện trước mặt kẻ độc thân này chứ - Phương Thư giả vờ khó chịu

Lạc Vân và Khải Ân nhìn nhau cười tủm tỉm:

- Nhím cũng nhanh tìm người yêu đi, có người nâng khăn sửa túi

Phương Thư liếc Lạc Vân một cái rõ dài:

- Nhím còn yêu đời lắm, vẫn muốn độc thân, có bạn trai rồi lại mất tự do

Dọn dẹp xong, cả ba cùng nhau chuẩn bị đi xem film, Khải Ân quay sang nói với Phương Thư:

- Sáng mai anh sẽ đón hai đứa đến trang trại ở ngoại ô, em gái đi cùng bọn anh nhé. Ôn Đăng sẽ đi cùng bọn mình. Và có thể, sẽ ở lại một đêm

Phương Thư nói:

- Dạ, anh trai đã mời thì không nỡ từ chối, với lại, em muốn “tàn sát” vườn rau nhà anh

Bộ film kết thúc, trời cũng khuya, Phương Thư xoa xoa bụng đòi ăn khuya rồi mới về. Xe dừng lại lại quán quen, sau khi no nê, Lạc Vân và Phương Thư được Khải Ân hộ tống tận nhà. Chào tạm biệt nhau, với nụ hôn nhẹ nhàng mà Khải Ân dành cho cô, Lạc Vân quay trở lại phòng ngủ, làm vệ sinh và chìm dần vào giấc ngủ với giấc mơ ngọt ngào

Phương Thư và Lạc Vân sáng dậy thật sớm, chuẩn bị hết thảy hành lý cho buổi dã ngoại. Phương Thư lên tiếng:

- Tối nay cắm trại đấy cô bé, nên chuẩn bị kỹ nhen, nhím có đem theo váy đẹp nữa nè

Phương Thư tiếp lời:

- Nhím thích nhất là cắm trại, đốt lửa trại, ăn món nướng. Wow, nghe đến đã thấy chảy nước miếng

Trên xe Khải Ân, Ôn Đăng đã ngồi ở ghế phụ, khoang ghế phía sau là thế giới riêng giành cho hai cô bé:

- Em chào giám đốc Ôn – Lạc Vân lễ phép chào

- Chào em, sau này gọi tôi là Ôn Đăng – Ôn Đăng từ tốn nói

- Dạ, vậy em không khách sáo nữa - Khoảng cách giữa Lạc Vân và Ôn Đăng được xích lại gần hơn

Xe chậm rãi rời khỏi sảnh căn hộ, dần tiến về trang trại, nhìn vào gương Khải Ân thấy Lạc Vân khẽ khép mi và đang thả hồn vào bài nhạc nhẹ, anh chỉ muốn chạm vào khuôn mặt ấy, đặt lên môi nàng một nụ hôn mãnh liệt, muốn nàng mãi mãi là của anh. Với anh, Lạc Vân là món quà mà ông trời đã sắp đặt và cho anh gặp được cô, yêu cô và tương lai sẽ đi cùng cô đến cuối cuộc đời, tình yêu của anh dành cho cô quá lớn, nhưng anh không dám thể hiện quá nhiều, vì anh sợ sẽ gây áp lực và tạo cảm giác mất tự do cho Lạc Vân.

Xe dừng lại, Lạc Vân và Phương Thư thức giấc, hai cố nàng háo hức xuống xe, Phương Thư kéo tay Lạc Vân chạy thật nhanh đến biệt thự trên hồ, Phương Thư vừa lôi kéo Lạc Vân vừa nói:

- Hai anh lấy đồ giúp tụi em nhé!

Chạy đến cây cầu đầy hoa, cả hai gặp chú Tuấn:

- Dạ con chào chú ạ – Cả hai đồng thanh chào

- Chào hai cô, bà nhà tôi có chuẩn bị bữa sáng, mời hai cô dùng – Chú Tuấn lịch sự chào lại

- Wow, con cảm ơn chú – Phương Thư vừa nói vừa đẩy đẩy Lạc Vân nhanh di chuyển vào trong

Khi cả hai vào trong, một bàn đầy thức ăn “cây nhà lá vườn” đã được bày biện tươm tất. Thím Tuấn đon đả:

- Cô Lạc, lâu lắm mới thấy cô ghé thăm đấy

Lạc Vân đỡ chén đũa trên tay thím Tuấn và đặt xuống bàn:

- Dạ, con rất thích đến trang trại, nhưng do công việc bận rộn nên ít thời gian ạ. Thím vẫn khỏe ạ!

Thím Tuấn cười hiền hòa:

- Cảm ơn cô, tôi vẫn khỏe, chắc sống ở môi trường trong lành nên sức khỏe luôn tốt và dẻo dai

Phương Thư phụng phịu khi thấy hai người quan tâm và hỏi thăm lẫn nhau:

- Thím Tuấn, thím quên con rồi sao?

Thím Tuấn vỗ vỗ vào tay Phương Thư:

- Thím làm sao mà quên cô Phương Thư được, anh chị vẫn khỏe chứ?

Phương Thư bắt đầu líu lo:

- Ba mẹ con vẫn khỏe, cứ khen gà với cá thím gửi lên hoài

Thím Tuấn lại nói:

- Lần này tôi sẽ gửi nhiều hơn để cả nhà dùng lâu hơn

Cuộc chuyện trò vui vẻ của cả ba thím cháu đành kết thúc khi Khải Ân và Ôn Đăng bước vào, mọi người vui vẻ dùng bữa sáng. Sau đó, cùng theo xe Jeep của chú Tuấn ra trang trại trồng rau sạch. Vườn rau sạch rất đa dạng như lần trước Lạc Vân nhưng nhiều chủng loại hơn, rau củ quả nào cần trồng với điều kiện nhiệt độ mát sẽ được lắp hệ thống làm mát, loại nào cần nhiệt độ cao hơn sẽ được trồng bằng lưới chống côn trùng nhưng vẫn đảm bảo đủ nhiệt độ cần thiết. Lạc Vân và Phương Thư cầm giỏ hái dâu tây, rồi lại cầm túi to túi nhỏ hái rau sạch. Khải Ân bước đến, cầm sẵn khăn lau từng giọt mồ hôi và bùn đất trên trán và cánh mũi của Lạc Vân, giọng trìu mến:

- Em đấy, như con nít, mặt mày lắm lem hết đây này, nếu em thích trang trại này như thế, anh sẽ chuyển nhượng lại cho em

- Lạc Vân lấy ngón tay dính bùn quệt vào hai má của Khải Ân:

- Em mà là con nít nhỏ, thì anh Khải Ân sẽ là con nít lớn nhé

Khải Ân dùng khăn lau trên mặt mình xong, lại theo phía sau Lạc Vân giúp cô cầm túi. Ôn Đăng bước đến nói

- Tôi ra xe chờ mọi người

Thật ra, từ xa nhìn thấy Khải Ân và Lạc Vân quấn quýt, Ôn Đăng có chút khó chịu, nên anh đành tìm cớ ra xe trước. Anh biết rõ, anh và Lạc Vân là không thể, nhưng anh không thể thắng nổi trái tim mình, từng nụ cười, giọng nói và ánh mắt của Lạc Vân nó làm anh phải phát điên. Đứng trước Lạc Vân bằng xương bằng thịt, anh chẳng đủ dũng khí nhìn ngắm cô, anh chỉ cẩn thận nhìn vô tư vui cười và hạnh phúc bên người khác. Anh chỉ có can đảm nhìn trực diện vào mắt cô qua hình ảnh anh chụp lén bằng điện thoại. Anh biết rằng, đoạn tình cảm này chỉ mình anh đau khổ, anh sẽ cố quên cô và sẽ luôn cầu mong cô hạnh phúc

Đợi Khải Ân mọi người nghỉ trưa Phương Thư và thím Tuấn loay hoay làm bánh kem, túi dâu được hái cũng được vận dụng tối đa. Sau khi hoàn thành xong, giữ lạnh bánh trong tủ lạnh. Phương Thư nhắn tin với Khải Ân bàn kế hoạch tối nay, làm thể nào tổ chức sinh nhật cho Lạc Vân thật bất ngờ . Thím Tuấn chuẩn bị rất nhiều món nướng, cá, gà, có cả thịt rừng nữa…thêm rau củ các loại. Địa điểm cắm trại cách khá xa biệt thự, nhưng an ninh thì được đảm bảo tuyệt đối. Một lều lớn cho 6 người được dựng khá công phu, chắc chắn, đề phòng có mưa to gió lớn cũng không sao. Phía trước lều là than củi đã được chuẩn bị để đốt lửa trại, liền kề là bếp than dùng để nướng thịt, vài cái bàn và tủ được thiết kế để đựng chén bát, nồi, chảo, muỗng đũa, có cả vòi nước để rửa. Một cái bàn to và sáu cái ghế đã được bố trí sẵn, mọi người âm thầm trang trí, nào là bong bóng, gắn đèn chóp hình trái tim, ngôi sao…


Bong bóng rợp trời đủ màu sắc, Phương Thư phủi phủi tay hướng đến xe Jeep, nói với to với Khải Ân

- Anh trai chở em ra vườn hái thêm ít trái cây nhé

Khải Ân phất tay:

- Chú Tuấn sẽ đi cùng em

Phương Thư ngồi vào ghế phụ cùng chú Tuấn đến khu vườn trái cây, đã thấy vài người làm đang loay hoay bón phân, bắt sâu và tỉa cành. Phương Thư bước đến gần một anh trẻ tuổi:

- Anh gì đó ơi, có thể giúp em chọn trái cây ngon không ak?

Anh trẻ tuổi cười tươi:

- Rất hân hạnh được phục vụ quý cô

Men theo con đường nhỏ, anh trẻ tuổi hướng dẫn nhiệt tình cho Phương Thư cách chọn trái cây đã chín và tươi ngon, bỗng chốc đã đầy một xe kéo. Nhìn trong xe đầy, nào là dưa lưới, táo, mận, ổi, quýt….tuy dẫn dã nhưng đều là nông sản sạch, thì còn gì tuyệt vời hơn. Anh trai trẻ giúp Phương Thư chuyển trái cây lên xe, cả hai nói lời cảm ơn và lái xe hướng đến biệt thự. Từ xa, đã thấy Ôn Đăng ngồi trên chiếc ghế nhỏ, cầm cần câu cá, thoạt nhìn rất chuyên nghiệp. Phương Thư bước xuống xe Jeep nói to:

- Anh Ôn Đăng cũng thích câu cá nữa à?

Ôn Đăng trầm tĩnh nói:

- Giải trí thôi

Nói đoạn, Ôn Đăng đứng dây và đỡ lấy túi trái cây trên tay Phương thư, hướng biệt thự đi vào.

Bữa tối cũng khá đơn giản, vì còn có tiệc nướng. Khi Khải Ân thay đồ xong, chuẩn bị phần quà thật đẹp mà anh đã tốn nhiều công sức mới mua được, cất giữ cẩn thận vào túi cá nhân, điện thoại vang lên âm thanh náo nhiệt:

- Anh trai nhanh lên, Lạc Vân sắp ra rồi đấy

Khải Ân liếc nhìn đồng hồ:

- Đợi anh năm phút

Nói đoạn, Khải Ân nhấn nút gọi Ôn Đăng cùng đi cùng.

Lạc Vân được chú Tuấn hộ tống đến tận nơi, bước xuống xe, Lạc Vân cảm giác bầu không khí khác thường, tại sao lại tối om như thế này, chỉ có ánh sáng lập lòe của than nướng thịt ở xa xa, mọi người đâu rồi nhỉ? Bước vào bên trong, chân Lạc Vân giậm phải một sợi dây, lúc hoảng hốt cô rút chân lại thì bất ngờ nhạc vang lên, Phương Thư cầm ổ bánh kem thật to, trên đấy đốt hai mươi bốn cây nến cháy rực rỡ

- Chúc mừng sinh nhật heo – Phương Thư cùng nói

- Chúc mừng sinh nhật em - Khải Ân nói, Ôn Đăng đồng thanh

Lúc này mọi người đều hát vàng khúc hát mừng sinh nhật, Lạc Vân nhắm mắt nguyện cầu rất lâu rồi lại thổi nến

Cả bốn người ngồi vào bàn tiệc, cùng thưởng thức những món nướng thật ngọt lành. Và tất nhiên, rượu không thể thiếu những lúc đặc biệt như thế này. Dưới ánh sáng của ngọn lửa bấp bùng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Vân lúc này thêm phần cuốn hút, Ôn Đăng ngồi đối diện vô tình bị cuốn hút bởi nét đẹp thanh thuần ấy, ngay cả khi cô cười cùng làm người khác nhớ mãi, vô tư hồn nhiên và không tính toán sự đời. Ôn Đăng mỗi khi âm thầm nhìn ngắm Lạc Vân như thế, trong lòng anh bỗng cảm giác yên bình…

Buổi tiệc nhỏ cuối cùng cũng kết thúc, trong khi chú Tuấn cùng người làm dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn để lại vài món nướng, trái cây và rượu. Lạc Vân đứng ở nơi khuất người nhìn ngắm bầu trời đầy sao. Khải Ân nhẹ nhàng bước đến và ôm Lạc Vân từ phía sau:

- Chúc heo con sinh nhật vui vẻ

Lạc Vân chưa kịp phản ứng vì bị ôm bất ngờ, Khải Ân đã xoay người cô lại, đặt trên môi Lạc Vân một nụ hôn nóng vội, chiếm hữu và khao khát. Lạc Vân hơi bất ngờ, vì trước giờ một Khải Ân mà cô biết không mãnh liệt và chiếm hữu cao như thế, nhưng cô hiểu được người đàn ông khi yêu hầu hết đều như thế. Còn vốn dĩ Khải Ân hành động như thế, bởi lẻ vì rượu, nhưng phần khác là do anh đã nhìn thấy ánh mắt say đắm của Ôn Đăng nhìn Lạc Vân, tuy là khẽ lướt qua thôi, nhưng anh không phải là thằng ngốc lại không nhìn thấy điều đó. Khải Ân cũng hiểu, tính tình Lạc Vân luôn cho người ta cảm giác mới mẻ, nhưng không kém phần tạo cảm giác an toàn, bởi tính của cô vốn nghiêm túc khi làm việc gì, và trong chuyện tình cảm cũng thế.

Khải Ân ôm Lạc Vân về lại chỗ cắm trại, thì mọi thứ đã được dọn rất sạch sẻ tươm tất, Ôn Đăng thì đang loay hoay gắp thức ăn bày trí vào khây, Phương Thư thì đã chuẩn bị xong phần trái cây và rượu. Hôm nay vui lại là sau kỳ nghỉ dài mới gặp nhau, nên cả bốn người đều nói chuyện đông chuyện tây đến trời về khuya mới kết thúc. Vệ sinh cá nhân xong, mọi người vào lều ngủ cùng nhau, và tất nhiên không có chuyện phát sinh quan hệ nam nữ xảy ra.

Ánh nắng ấm áp của bình mình chiếu sáng khắp căn lều, Khải Ân choàng thức giấc nhìn sang bên cạnh thì thấy Lạc Vân vẫn đang vui mình trong chăn ngủ ngon lành, lúc này Ôn Đăng đã dậy từ sớm để chạy bộ tập thể dục và quay trở lại biệt thự. Phương Thư cũng đã quay trở lại biệt thự giúp thím Tuấn chuẩn bị bữa sáng. Trong lều chỉ còn lại đôi tình nhân trẻ, Khải Ân ngồi cạnh mép nệm vén vài sợi tóc rơi rớt trên khuôn mặt trắng nõn của Lạc Vân

- Dậy thôi cô bé, anh sẽ dẫn em tham quan trang trại

- Em muốn ngủ thêm một xíu nữa – Lạc Vân giọng ngáy ngủ

Khải Ân nghe giọng Lạc Vân như vẫn muốn ngủ thêm, định bụng là sẽ để cô nàng ngủ thêm chút ít nữa rồi vào đánh thức lần nữa. Lúc Khải Ân quay lưng và chuẩn bị đứng dậy, thì bất ngờ có một cánh tay mềm mại thon dài kéo lấy tay anh, khuôn mặt anh tuấn quay lại, thì “chụt” một cái thật to vào má. Khải Ân lúc này được thế lấn tới, đè lên người Lạc Vân, hôn vào cánh môi miềm mại của cô, rồi trượt dài xuống cổ và bắt đầu xuống nơi nhạy cảm của người phụ nữ

- Không được anh Khải Ân, em vẫn chưa chuẩn bị…. – giọng Lạc Vân bối rối

- Là ai khơi nguồn thì phải giúp anh dập tắt - Khải Ân cố tính trêu chọc

- Được rồi được rồi, là do em sai, lần sau em không dám nữa – Lạc Vân lúc này sợ mất vía

- Em mà còn có lần sau, nhất định sẽ không tha cho em – Khải Ân thoát khỏi người Lạc Vân

Lạc Vân cùng Khải Ân ngồi trên xe Jeep men theo con đường nhỏ ven hồ, đến thăm thú hết thảy trang trại, trồng rau sạch, trái cây, vườn hoa các loại. Cả hai được người làm việc chèo thuyền thăm đầm nuôi tôm cua cá tự nhiên. Khi cả hai quay về biệt thự, theo sau là một chiếc xe jeep chở đầy rau củ quả và hoa hồng thêm vài giò lan rừng.

- Heo ơi, heo định chở cả nông trại của anh họ mình về thành phố đấy à – Phương Thư đon đả bước ra đón Lạc Vân

- Heo thấy cái gì cũng ham hết, có cả hoa hồng nữa, lần này heo sẽ biến cả ngôi nhà của tụi mình thành vườn hoa luôn – Lạc Vân vừa bước xuống xe vừa nói

- Heo muốn làm gì cũng được hết – Phương Thư khoác tay Lạc Vân hướng biệt thư đi vào

Kết thúc buổi dã ngoại, mọi người cùng nhau trở lại thành phố, những món được Lạc Vân cất công lấy về từ nông trại được xe chú Tuấn chở theo đến tận cửa. Tủ lạnh từ ngăn đông đến ngăn mát chỉ toàn là thực phẩm sạch, Phương Thư nhìn vào tủ lạnh:

- Heo ơi, bao nhiêu đây thức ăn chắc tụi mình đỡ tốn tiền chợ cả tháng, lại còn có gạo sạch, đậu sạch…

Lạc Vân phủi tay đứng dậy:

- Nói chung là, được ăn thực phẩm sạch là tuyệt vời nhất đó, tụi mình phải ăn hết đừng để bị hỏng, phụ lòng chú Tuấn và những người làm vườn đã vất vả

Khải Ân đưa Ôn Đăng về nhà, sau đó tự lái xe về biệt thự ở thành phố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK