Quý Tiêu bước vào một khu nhà cũ nát, hỗn loạn, chân đạp lên những bậc cầu thang ngoài trời đầy rêu và thủng lỗ chỗ, rồi lên tầng hai.
Hắn vừa lấy chìa khóa từ trong túi quần ra, định mở cánh cửa sắt đầy gỉ sét thì bên trong đã vang lên một tiếng gọi đầy phấn khích.
"Là anh hai! Bà ngoại, anh hai về rồi!"
Quý Tiêu khẽ mỉm cười.
Cánh cửa vừa mở, một cậu bé lập tức lao ra ngoài.
Quý Tiêu theo thói quen đỡ lấy cậu bé, vòng eo chó đực kiêu ngạo suýt chút nữa đã bị đụng cho trật khớp.
Quý Tiểu Phong đã sáu tuổi, động tác lao tới không nhẹ, thân thể của Quý Tiêu sau một đêm bị lăn qua lăn lại đâu dễ chịu được, hắn hơi loạng choạng một chút.
Quý Tiểu Phong không ngờ anh trai vốn mạnh mẽ lại không đỡ nổi mình, vội vàng nhảy ra khỏi người Quý Tiêu, lo lắng nhìn hắn.
Quý Tiêu cảm thấy hơi xấu hổ, lập tức giả vờ không có chuyện gì, trêu chọc nhóc: "Nhóc thúi, lớn nhanh thật đấy. Suýt nữa là anh đã không đỡ nổi em rồi."
-
Nhìn thấy cái chổi trên đất, hắn chuyển chủ đề: "Sao lại ném cái chổi ra ngoài cửa thế?"
“Không phải anh nói là cuối tuần này sẽ không về sao? Lúc đầu em nghe thấy động tĩnh tưởng có người xấu, sau nghe thấy tiếng chìa khóa thì mới biết là anh về rồi!" Quý Tiểu Phong hào hứng nói.
Quý Tiêu nhìn thấy gương mặt mặt vui vẻ của Quý Tiểu Phong, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên u buồn, cảm giác tội lỗi và sợ hãi dâng lên trong lòng.
Nếu tối qua không có Ngu Dật Hàm xuất hiện, hắn không biết mình có thể sống sót trở về không…
-
Hắn cúi xuống xoa đầu Quý Tiểu Phong, cười nói: "Không tệ, phản ứng nhanh nhạy như vậy, có phong thái của một anh hùng rồi đấy."
Từ khi còn nhỏ Quý Tiểu Phong đã chịu sự ảnh hưởng của Quý Tiêu, giống như Quý Tiêu lúc trước, cũng mong muốn trở thành một anh hùng. Nghe Quý Tiêu khen mình, đôi mắt cậu bé vui vẻ đến nỗi cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Quý Tiêu nghĩ đến bệnh tật của cậu, trong lòng không khỏi xót xa, hắn nhẹ nhàng hỏi: "Mắt còn đau không? Để anh xem nào."
"Không sao đâu, chỉ là nhìn có mấy điểm đen thôi." Quý Tiểu Phong ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, để Quý Tiêu nhẹ nhàng kiểm tra mắt.
-
Bà lão trong nhà đang cố gắng mò mẫm bước đến, bà đã bị mù mắt từ lâu, tai cũng hơi kém, bà run rẩy nói: "Tiêu Tiêu về rồi à?"
Quý Tiêu buông tay xuống, Quý Tiểu Phong vội vàng chạy đến đỡ bà, ngước đầu nói: "Bà ngoại, bà cẩn thận đấy!"
"Ban đầu con có tìm được một công việc làm thêm, định làm hai ngày, nhưng chỉ một đêm là tan tành hết, nên con mới về." Quý Tiêu nói với bà ngoại.
Bà lão mỉm cười, nói: "Về là tốt rồi, con cũng nên nghỉ ngơi một chút, dạo này bận rộn suốt ngày chẳng có thời gian nghỉ ngơi. Lớp Tiểu Phong có tổ chức hoạt động thu gom được rất nhiều giấy kẹo, mấy ngày nay bà đã đan thêm mười mấy cái giỏ hoa, bán được đủ tiền mua ít thức ăn rồi. Tiền thì đủ dùng là tốt, đừng giống như mẹ con..."
Nói đến đây, bà thở dài, không tiếp tục nữa.
Quý Tiêu im lặng.
Hắn và Tiểu Phong đã thỏa thuận rằng hai Alpha sẽ bảo vệ bà ngoại, không để bà biết chuyện Quý Tiểu Phong ốm, sợ bà lại phải lo lắng.
Tiền thuốc men cho Quý Tiểu Phong, Quý Tiêu một mình giấu trong lòng, không kể cho ai.
Hắn không có vẻ gì là bối rối, vẫn cười nói: "Hai người quả thật rất giỏi! Nhưng con là một Alpha, đã trưởng thành rồi, để hai người một già một trẻ lo cho con thì truyền ra ngoài có mất mặt không chứ? Thôi, hai người đều nghỉ ngơi đi. Để con thay đồ rồi vào bếp làm cơm."
-
Quý Tiêu quay lại phòng ngủ, cởi chiếc áo sơ mi ra.
Chiếc áo sơ mi này là đồng phục của Ngu Dật Hàm trước khi anh chuyển đến học tại Tam Viện, khi chưa đeo cà vạt và huy hiệu thì nó trông như áo sơ mi bình thường, nhưng vải rất thoải mái, chất liệu cao cấp, khác biệt hoàn toàn với đồng phục thể thao của Tam Viện.
Khi áo sơ mi tuột khỏi vai, Quý Tiêu ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ, trong trẻo.
Hắn nâng chiếc áo sơ mi lên, cúi đầu lại gần và ngửi kỹ, quả nhiên là mùi từ chiếc áo sơ mi.
Mùi này, hắn đã từng ngửi thấy trên người Ngu Dật Hàm, trong nhà, trên ghế ngồi và trong xe của anh. Trước đây, hắn nghĩ đó là mùi của một loại hương liệu cao cấp, nhưng đến tối qua hắn mới nhận ra đó chính là mùi pheromone của Ngu Dật Hàm.
Vì độ xứng đôi rất cao nên dù chỉ là một chút pheromone trên chiếc áo sơ mi bị Ngu Dật Hàm cầm lên, hắn cũng có thể ngửi thấy.
Trước đây, hắn luôn cảm thấy mùi này rất khó chịu, nhưng giờ... hắn không nhịn được mà lại ngửi thêm một lần nữa.
Chờ lúc nhận ra mình đang có hành động như một tên bệnh hoạn, hắn vội vàng xấu hổ cởi áo sơ mi và thay đồ.
Chết tiệt, chắc chắn là phản ứng sinh lý của Omega rồi!
-
Tủ quần áo của hắn không có nhiều đồ, Quý Tiêu mặc một chiếc áo thun đen trơn mà hắn hay mặc, rồi lấy một chiếc tạp dề hồng với ren đã phai màu gần như không nhận ra hình dạng ban đầu, buộc vào quanh eo.
Hắn thành thạo nạo khoai tây, Tiểu Phong ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ bên cạnh giúp hắn lột tỏi. Đột nhiên, Quý Tiểu Phong ngẩng đầu lên hỏi: "Anh, có phải anh tìm chị dâu cho em rồi không?"
Quý Tiêu suýt nữa thì cắt trúng tay mình, hắn lập tức quay đầu nhìn cậu nhóc: "Sao tự dưng lại hỏi vậy?"
"Em đi qua phòng anh lúc anh đang thay đồ, thấy trên người anh có rất nhiều dâu tây. Nghe nói, có dâu tây trên người là có bạn gái rồi."
Quý Tiêu: "......"
Vì Ngu Dật Hàm đã nói những lời đó, hắn cũng không để ý đến những dấu vết đó nữa. Khi vào phòng, hắn đã đóng cửa lại.
Nhưng cửa phòng bị hỏng, lần nào cũng không đóng chặt, chỉ cần có một chút gió là lại mở hé.
Trước đây, khi bị thương, hắn đều thay đồ trong phòng tắm ngay sau khi tắm xong, lần này nghĩ rằng những dấu vết đó Quý Tiểu Phong nhìn thấy cũng không hiểu nên không để ý.
Ai ngờ, Quý Tiểu Phong lại biết?!
-
Quý Tiêu đứng sững lại.
Không đúng, nhóc tỳ hoa hồng nhỏ chỉ biết ngoan ngoãn nhận phiếu bé ngoan mà sao lại biết những chuyện này!
"Vết dâu tây là có bạn gái sao? Em nghe từ đâu vậy?" Quý Tiêu hỏi.
"Anh Chuột nói, anh ấy bảo có bạn gái thì sẽ ngủ cùng nhau, rồi trồng dâu tây lên nhau."
"..." Quý Tiêu trừng mắt nhìn, vung dao chặt mạnh xuống khoai tây.
-
Sau khi điều chỉnh lại giọng nói, hắn mới nói với Quý Tiểu Phong: "Đừng nghe cái tên Chuột đó nói linh tinh, cái đầu của cậu ta chỉ toàn nghĩ đến yêu đương. Lần trước còn bị người yêu trên mạng cướp mất ví và quần áo, tỉnh dậy chỉ còn mỗi quần đùi. Nếu em học theo cậu ta, sau này có thể cả quần đùi cũng chẳng còn đâu."
Quý Tiểu Phong hoảng sợ nhìn chiếc quần đùi, không nói gì nữa.
Quý Tiêu thấy vậy, không nhịn được cười.
Hắn nghĩ một lát, cúi người xuống, hạ giọng giải thích: "Những vết dâu tây này có nghĩa là em có thể hoàn toàn dựa dẫm vào anh rồi. Bởi vì, dâu tây là dấu hiệu cho một người đã trưởng thành, từ con trai trở thành đàn ông, lúc đó mới có thể trồng được. Hiểu chưa?"
"Vâng!" Quý Tiểu Phong ngoan ngoãn gật đầu.
Quý Tiêu thầm khen mình thông minh, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy Quý Tiểu Phong hỏi: "Vậy, ai đã trồng dâu tây cho anh, biến anh từ con trai thành đàn ông vậy?"
Quý Tiêu đỏ mặt: "......"
Hắn im lặng một lúc, đột nhiên nghĩ ra, chỉ vào hình xăm đôi cánh trên cổ mình, nghiêm túc nói: "Thần tượng của em, siêu nhân cánh lớn."