• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Quý Tiêu rời khỏi nhà của Chuột, Ngu Dật Hàm hỏi: "Sao vậy, trông vui thế?"

Quý Tiêu vui vẻ nói: "Chuột có ba mới rồi, người đó cũng đối xử với cậu ấy rất tốt."

Ngu Dật Hàm nghe vậy cũng cảm thấy rất vui.

Quý Tiêu nhìn Ngu Dật Hàm rồi nói: "Đi thôi."

.

Hai người vừa đi dưới ánh sáng ban mai thì thấy một con mèo vằn đi qua góc tường.

Với bộ lông vằn đen và mắt vàng nâu, nó vốn đã có vẻ không thích giao tiếp với người khác. Không biết có phải vì bệnh ghẻ tai hay do đánh nhau, mà từ khóe mắt đến tai có vết xước rõ rệt, trụi lông một đoạn dài, khiến nó trông càng dữ tợn hơn.

Quý Tiêu đang tâm trạng tốt, liền gọi: "Mềm Mềm." Con mèo vằn này trước đây đã được Quý Tiêu chăm sóc, vậy mà nó thật sự quay lại nhìn, nhưng thấy Quý Tiêu không có đồ ăn và bên cạnh lại có một người lạ, nên nó không lại gần.

Ngu Dật Hàm hơi ngạc nhiên, còn tưởng mình nghe lầm, hỏi: "Em gọi nó gì?"

"Mềm Mềm." Quý Tiêu nhìn lại, không nhịn được cười nói: "Trông nó như một chú mèo con rất oai đúng không? Mấy con mèo hoang trong khu này cũng không dám đụng vào nó. Trước đây mọi người gọi nó là 'Lão Đại', nhưng sau đó phát hiện ra nó kêu nghe mềm mại, dễ thương lắm, nên gọi là Mềm Mềm."

Hắn khẽ "hừ" một tiếng: "Chắc chắn tối qua là nó đang kêu ầm lên. Mèo cái nghe thấy tiếng của nó không biết có phải tan vỡ trái tim không?"

Ngu Dật Hàm nhìn vào đôi mắt vàng nâu và chiếc răng nanh nhỏ của Quý Tiêu, không kìm được nhớ lại rằng Quý Tiêu lúc bình thường trông cũng rất oai, nhưng khi ở những lúc đó lại khác hẳn, hơi thở vừa mềm mại lại quyến rũ. Anh quay đầu đi, không chú ý nữa, đáp: "Chắc là không đâu."

.

Khi hai người lên xe, Quý Tiêu thấy Ngu Dật Hàm có quầng thâm nhẹ dưới mắt, trong lòng hơi không thoải mái, thì thầm: "Đã bảo tối qua đừng làm loạn, tranh thủ lúc trên xe ngủ một chút đi."

Ngu Dật Hàm lại tỏ ra rất tỉnh táo, nói: "Anh không buồn ngủ."

"Không buồn ngủ thì chợp mắt một chút, không thì lát nữa chắc chắn sẽ buồn ngủ đấy." Quý Tiêu khuyên Ngu Dật Hàm.

Ngu Dật Hàm nghe vậy, quả nhiên ngoan ngoãn dựa vào ghế ngủ một chút.

Quý Tiêu nhớ lại tối qua hắn đã tựa vào vai Ngu Dật Hàm mà ngủ, dừng lại một chút, rồi nói với Ngu Dật Hàm: "Anh ngủ như vậy có khó chịu không? Hay là, anh dựa vào vai em ngủ đi."

Ngu Dật Hàm mở mắt, nhìn Quý Tiêu, ánh mắt hơi lay động, nhưng vẫn nói: "Không cần đâu."

Quý Tiêu tặc lưỡi một tiếng. “Sao vậy, giờ lại muốn làm quý ông rồi à?"

Ngu Dật Hàm dịu dàng nói: "Anh sợ sẽ làm em không thoải mái."

Quý Tiêu nhìn Ngu Dật Hàm, tim bất chợt đập nhanh một nhịp.

Lại một lần nữa, trong lòng hắn cảm thán, ai mà ngờ được người lạnh lùng như Ngu Dật Hàm lại có thể quan tâm và dịu dàng đến vậy với một người chứ?

"Thật sự nghĩ em là một bé O bình thường à?" Quý Tiêu khẽ cười, rồi dừng lại, đưa tay chuyển đầu Ngu Dật Hàm lên vai mình, mặt hơi đỏ.

Ngu Dật Hàm còn định cử động, nhưng nghe Quý Tiêu nói: "Nhanh ngủ đi."

Anh cảm nhận được hơi nóng nhẹ từ gò má Quý Tiêu, cuối cùng dựa vào vai hắn, khóe miệng cong lên.

.

Quả nhiên Ngu Dật Hàm ngủ trong suốt quãng đường, nhịp thở trở nên đều đặn.

Quý Tiêu quay đầu, nhìn Ngu Dật Hàm một lúc.

Sau khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, đầu Quý Tiêu cứ như một mớ hỗn độn, nhưng giờ Ngu Dật Hàm đang ngủ bên cạnh, hắn mới có thời gian tĩnh tâm để suy nghĩ.

Hắn đã từng nghĩ rằng nếu không có tác dụng của pheromone, hắn sẽ không thể chấp nhận được việc bị một Alpha đối xử như vậy. Lúc mới bắt đầu tối qua, hắn cũng rất cứng nhắc, lo lắng không thể phối hợp.

Nhưng sau đó, chính hắn cũng không thể tin được rằng mình lại...

Không biết có phải vì hắn đã nhận ra rằng không có tác dụng của pheromone hay không, nhưng khi cả hắn và Ngu Dật Hàm đều hoàn toàn hành động theo ý muốn của bản thân, hắn thậm chí còn cảm thấy còn hơn cả lúc ở bệnh viện.

Quý Tiêu đỏ mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thì ra, không phải là vì pheromone, mà là vì người đó là Ngu Dật Hàm.

.

Quý Tiêu không biết mình đã ngủ lúc nào, tỉnh dậy thì lại thấy mình tựa vào lòng Ngu Dật Hàm.

Có lẽ hắn đã quen rồi, nên cũng không còn thấy ngại nữa, chỉ là hơi bất đắc dĩ, ngồi thẳng người lên, nói: "Dạo này dễ buồn ngủ quá. Sao lại thành em tựa vào anh rồi? Anh ngủ đủ chưa?"

"Khá ổn." Ngu Dật Hàm hỏi: "Còn buồn ngủ không? Ngủ thêm chút nữa."

"Không buồn ngủ nữa." Quý Tiêu nói, nhưng vừa mới tỉnh dậy vẫn còn hơi mơ màng.

Ngu Dật Hàm nhìn hắn một lúc, rồi nói: "Quý Tiêu, hai hôm nữa ở trường có bài kiểm tra 3000 mét đấy."

Quý Tiêu ngáp một cái. “Anh không nói là em suýt quên mất rồi."

"Thì có thôi mà." Hắn khẽ cười. “Không phải em khoe, 3000 mét ngoài anh ra, em chưa sợ ai bao giờ."

Ngu Dật Hàm dừng lại một chút, rồi nói: "Quý Tiêu, bây giờ em không giống trước đây nữa."

Lúc này Quý Tiêu mới nhận ra, nhìn xuống bụng mình, nhớ lại là giờ đây hắn có một đứa nhỏ trong người.

Với tình trạng này, chạy 3000 mét chắc chắn không được.

Dù Quý Tiêu có chút tiếc nuối nhưng cũng không thấy gì, hắn nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng. “Vậy thì thôi, không chạy nữa."

Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu, trong lòng có chút không dễ chịu.

Có lẽ trước đây Quý Tiêu rất thích tham gia các bài kiểm tra thể chất ở trường, lúc đó dù ánh mắt hắn luôn đầy vẻ lạnh lùng và quyết liệt, nhưng mỗi khi tham gia các bài kiểm tra kiểu này, mắt hắn mới sáng lên.

Có lẽ vì như vậy hắn mới cảm thấy mình vẫn giữ được thể chất của một Alpha ưu tú.

Quý Tiêu nhận ra ánh mắt của Ngu Dật Hàm nhìn mình có chút ảm đạm, tưởng rằng Ngu Dật Hàm không vui vì hắn không thể tham gia kiểm tra, hắn cười, vỗ vai anh.

"Không sao đâu, mấy ngày rồi nghỉ học nhiều như vậy, thiếu một bài kiểm tra có sao đâu? Em cũng chưa nói anh là học sinh ba tốt mà thiếu bài kiểm tra thể dục một lần vì em đâu đấy!"

Ngu Dật Hàm không muốn Quý Tiêu phải lo lắng cho mình, nét mặt có vẻ tươi tắn hơn một chút, nhưng trong lòng lại thầm tính toán điều gì đó.

.

Hôm sau Quý Tiêu cũng không đến trường, phải đến thứ Hai mới quay lại.

Khi đến trường, hắn phát hiện mọi người nhìn hắn với ánh mắt khá lạ.

Đặc biệt khi gặp đại biểu môn Ngữ văn của lớp bên, Quý Tiêu gần như có thể nhìn thấy rõ sự tiếc nuối, thậm chí là thương hại trong ánh mắt của người đó.

Hắn không hiểu chuyện gì.

Khi chuẩn bị vào lớp, Quý Tiêu nghe thấy đại biểu Ngữ văn đứng bên cạnh một quản lý diễn đàn nói: "Tôi không tin, sao có thể có Omega được, chuyện này không thể xảy ra?"

Quý Tiêu trong lòng giật thót một cái.

Lẽ nào chuyện giữa hắn và Ngu Dật Hàm đã bị lộ sao?

Có phải có nghĩa là mọi người trong trường đã biết hắn là Omega rồi không?

.

Quý Tiêu lo lắng, bước vào cửa, phát hiện Ngu Dật Hàm đã ngồi vào vị trí rồi.

Hắn vội vàng bước đến, suýt nữa đụng phải góc bàn, may mà Ngu Dật Hàm nhanh chóng đỡ hắn, giúp hắn đứng vững.

Đại biểu môn Ngữ văn và quản trị viên diễn đàn đứng khá gần đó, từ cửa sau họ có thể nhìn thấy cảnh này, cùng nhau thở dài một tiếng.

"Không được, tôi phải tự kiềm chế, không thể ship người đã có chồng với người khác thành cp được 555*!" Người đại diện Ngữ văn nói.

*555: đồng âm với hu hu hu

"Đều là giả cả." Quản trị viên diễn đàn cũng đáp lại.

Quý Tiêu: "…"

Hắn thì thầm với Ngu Dật Hàm: "Nghe thấy hết rồi chứ, chuyện gì thế này?"

Ngu Dật Hàm vốn định giải thích ngay với Quý Tiêu, nhưng thấy lớp học đông người và ồn ào, nên anh nhỏ giọng nói: "Ở đây không tiện nói, em vào diễn đàn xem đi."

Quý Tiêu lấy điện thoại ra, nhìn vào thì thấy diễn đàn lại có một bài đăng mới.

Tiêu đề: [Chấn động! Hot boy trường lạnh lùng X ngày xưa bị nghi là nay đã có Omega! Còn có vẻ đã làm 'chuyện ấy' rồi! Cả trường khóc ròng!]

Vào bài viết, Quý Tiêu thấy hình ảnh chính là Ngu Dật Hàm sau khi thi lại, nghỉ ngơi trong phòng thay đồ.

Anh cởi áo ra, vắt lên vai, tay cầm chai nước lạnh, đang uống, trên vai có một dấu vết răng rất rõ ràng, hiển nhiên là bị ai đó cắn.

Quý Tiêu đỏ bừng cả tai.

Lúc đó hắn chỉ cố gắng kìm nén tiếng động, nhưng đến cuối thì không thể nhịn được nữa, mới cắn lên vai Ngu Dật Hàm.

May mà chỉ chụp ảnh phần mặt trước, nếu chụp lưng thì chắc chắn sẽ còn nhiều vết cào nữa.

.

Ở dưới lớp, quả nhiên, mọi người bắt đầu xôn xao.

[Cái nhìn đầu tiên, ôi cái thân hình này, là thật à? Nhìn lần nữa, dấu hôn, thật á hả?]

[A a a a, lần đầu tiên là tiếng gà gáy, lần thứ hai là tiếng thét!]

[Là ai! Đã 'hạ gục' thần tượng của tôi rồi! Ghen tị, tức giận, hận!]

[Fan duy nhất của anh Quý đi qua, không sợ gì cả, nhà tôi vẫn còn độc thân, ha ha.]

[Đợi chút, đứng lại, cái dấu vết răng kia, tôi nhớ Quý hình như, chính là, ừm……]

[Trên đó ship cp muốn điên rồi à, thật sự nghĩ rằng đồng tính A đâu đâu cũng có sao? Chắc chắn là Omega để lại mà!]

[Cảm ơn cp Vũ Quý đã mang lại niềm vui cho tôi, nhớ lại lúc trên sân thể thao và phòng khám cùng nhau đỡ đần, chúc tình bạn bền vững, chúc thần tượng và Omega nhà mình hạnh phúc mãi mãi, tôi đi đây, 555.]

[Dù sao đi nữa, không ai nghĩ rằng việc quay lén trong phòng thay đồ là vô đạo đức sao? Không phải là phạm pháp rồi sao?]

[Alpha có thể quay thoải mái sao? Chủ topic lợi dụng sự riêng tư của người khác để thu hút sự chú ý, thật đáng ghê tởm!]

Cuối cùng Quý Tiêu cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, tai hắn hơi đỏ, quay sang hỏi Ngu Dật Hàm: "Vậy là vì tối qua khi anh thi lại, người ta thấy dấu vết răng đó phải không?"

Ngu Dật Hàm "Ừ" một tiếng, ngừng lại một chút, rồi lại hỏi: "Cần anh làm rõ không?"

Trước đây, Ngu Dật Hàm chắc chắn sẽ ngay lập tức giải thích, nhưng sau khi Quý Tiêu nói hắn không để ý đến những tin đồn, Ngu Dật Hàm cũng không can thiệp nhiều nữa.

Dù sao, anh cũng không muốn quan tâm đến những lời người khác nói, và nếu Quý Tiêu lại là đối tượng tin đồn của anh, thì anh càng không để ý.

Quý Tiêu nghĩ một chút, rồi nói: "Không sao, cứ để họ nói đi, tình huống này anh cũng không thể giải thích được."

Ngu Dật Hàm đáp: "Có thể giải thích."

"Giải thích sao?" Quý Tiêu hỏi, mặt hơi đỏ. “Dấu răng rõ ràng như thế này."

"Anh chỉ cần nói là bị con mèo của anh cắn thôi." Ngu Dật Hàm nhìn hắn nói.

Quý Tiêu nghe vậy, mặt không hiểu sao lại càng đỏ hơn. “Mèo nào mà lớn vậy?"

Ngu Dật Hàm nói: "Có đấy, anh có thể mang nó đến."

"Ê! Thôi đi! Đừng phiền phức như vậy." Quý Tiêu nói. “Thật ra, thế này lại là chuyện tốt."

Mặc dù Quý Tiêu luôn không quan tâm đến những lời đồn đại, nhưng vì đã giả vờ là A lâu năm, hắn đã hình thành tính cách khá cảnh giác, thực ra không thích để mọi người quá chú ý đến mình. Dường như Ngu Dật Hàm cũng nhận ra điều này, nên ở trường, anh thường cố gắng giữ nguyên quan hệ như trước đây.

Vì vậy, mặc dù các bài đăng về cptrong trường đang rầm rộ, nhưng không ai thực sự coi họ là một đôi, mà chỉ nghĩ họ là những người bạn tốt, không có gì đặc biệt.

Nhưng có một số người quá say mê chuyện "ship cp", viết về đủ loại tình huống giả tưởng, thậm chí thực sự tưởng rằng họ là đồng tính A.

Trong tình huống này, cả hai cũng sẽ bớt được nhiều phiền phức.

.

"Nhưng anh vẫn phải cảnh cáo chủ bài đăng đó." Quý Tiêu nói. “Thật sự quá vô đạo đức, sao có thể quay lén trong phòng thay đồ như vậy? May mà anh chỉ cởi áo."

Quý Tiêu nghĩ lại, có nhiều người đã thấy thân hình đẹp của Ngu Dật Hàm còn thầm thương trộm nhớ, trong lòng cảm thấy hơi ghen tị, nhíu mày, mặc dù hắn hoàn toàn không nhận ra điều này.

Ngu Dật Hàm nhìn biểu cảm của Quý Tiêu, khẽ cười "Ừ" một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK