Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm là đối thủ một mất một còn mà cả trường đều công nhận, ngay cả lão Ngô thần kinh thô cũng cảm nhận được mối quan hệ không tốt của hai người.
Thế nhưng, ngay lúc này, mọi người lại thấy Ngu Dật Hàm bước từng bước đi đến bên Quý Tiêu vừa bị bong gân chân.
.
Cảnh tượng tiếp theo càng khiến mọi người ngạc nhiên.
Ngu Dật Hàm thậm chí sau khi đi đến trước mặt Quý Tiêu, đã đặt hai cánh tay của Quý Tiêu lên vai mình, định cõng hắn lên.
Quý Tiêu cũng giật mình, sửng sốt nhìn, theo bản năng muốn từ chối.
Ngu Dật Hàm lại nhẹ nhàng thì thầm thúc giục hắn: "Không có thời gian, đi nhanh."
Lúc này, Quý Tiêu mới phản ứng lại.
Ngu Dật Hàm là Alpha có độ xứng đôi cao với hắn. Hắn sắp phát tình rồi, làm sao Ngu Dật Hàm không nhận ra sự khác thường của hắn được?
.
Cảm nhận cơ thể mình đang dần nóng lên, Quý Tiêu đành không từ chối nữa, để Ngu Dật Hàm cõng mình ra khỏi sân thể dục, bỏ lại một đám người ngơ ngác đang đứng xem.
Quý Tiêu bị những ánh mắt kia nhìn chằm chằm, cảm thấy như có hàng nghìn mũi kim đâm vào lưng, hắn vùi đầu vào vai Ngu Dật Hàm, chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống.
Chết tiệt! Dù sao hắn cũng là đại ca trường của Tam Viện đấy! Sau này làm sao có thể tiếp tục làm kẻ mạnh mẽ và vô lo trong trường, đi lại tự do mà không ai dám động đến nữa?
.
Ánh sáng mặt trời tháng Năm đã bắt đầu trở nên chói mắt, những bông dương liễu trắng mềm mại bay trong không trung, rơi xuống đầu và vai của cả hai người.
Ngu Dật Hàm cõng Quý Tiêu, bước nhanh xuống con đường rợp bóng cây.
Đây là lần đầu tiên anh cõng một Omega, cảm giác rất kỳ lạ.
"Được rồi, đừng cõng nữa, họ không nhìn thấy đâu." Quý Tiêu gọi với Ngu Dật Hàm.
"Để tôi cõng thêm một lúc nữa, để phòng hờ." Ngu Dật Hàm luôn nghiêm túc.
"Vậy... tay của cậu... thấp xuống một chút." Quý Tiêu thấp giọng nói.
Ngu Dật Hàm dừng lại một chút, mới nhận ra là trong lúc vội vàng, hai tay anh đã vô tình đặt lên mông của Quý Tiêu.
"..." Ngu Dật Hàm cảm nhận được cảm giác quen thuộc, vội vàng dời tay xuống, tai hơi đỏ. “Xin lỗi."
"Không sao." Quý Tiêu cũng cảm thấy xấu hổ, chuyển đề tài nói: "Chúng ta đi vào nhà vệ sinh gần đây đi."
.
Ngu Dật Hàm dẫn Quý Tiêu vào buồng vệ sinh của tòa nhà dạy học. Lúc này, pheromone từ cơ thể Quý Tiêu đã bùng phát mạnh mẽ, may mắn là lúc này đang là giờ học, nhà vệ sinh rất vắng vẻ.
Ngu Dật Hàm bị mùi pheromone từ cơ thể Quý Tiêu làm cho hơi khó thở, anh cố gắng bình tĩnh và giữ khoảng cách với hắn.
.
"Vừa rồi, cảm ơn cậu." Quý Tiêu ngồi trên bồn cầu, thả lỏng một chút, tay đút vào túi quần đồng phục bên phải, bắt đầu mò mẫm.
"Cậu tìm gì vậy?" Ngu Dật Hàm hỏi.
"Thuốc ức chế dự phòng." Quý Tiêu vất vả móc hai cái.
Ngu Dật Hàm chú ý thấy túi quần đồng phục của Quý Tiêu đã được hắn chỉnh sửa lại, túi bên trong rất sâu, miệng túi nhỏ, kín đáo và chắc chắn, nhưng lại khó lấy đồ ra, chắc là để đựng thuốc ức chế dự phòng.
"Túi quần của cậu đã tìm người chuyên nghiệp sửa lại à?"
Quý Tiêu liếc nhìn anh, cười nhạo: "Mấy chuyện đơn giản thế này cần gì phải nhờ người khác?"
Ngu Dật Hàm thử tưởng tượng cảnh người lúc nào cũng đánh đấm như Quý Tiêu mà cầm kim chỉ sẽ ra sao, nhưng anh hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được.
Anh chỉ nhớ đến một lần người mẹ Omega của mình từng rất thích thêu thùa, dưới ánh đèn thêu túi thêu, dáng vẻ rất dịu dàng.
.
Nhận ra mình đã nghĩ đi quá xa, anh lập tức đổi chủ đề.
"Mấy ngày nay cậu cứ ngủ li bì, không nhận ra mình sắp đến kỳ phát tình sao?"
"Tối qua tôi đã tiêm thuốc ức chế rồi." Quý Tiêu trả lời.
Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu, ánh mắt có chút nghi ngờ.
Thông thường, nếu đã tiêm thuốc ức chế trước, trừ khi bị tiêm thuốc khác, thì không thể nào lại phát tình được.
Quý Tiêu đón ánh mắt của Ngu Dật Hàm, trong lòng hơi lo lắng.
Hắn thừa biết, rất có thể là do thuốc tránh thai kém chất lượng mà hắn từng dùng trước đây đã khiến cho kỳ phát tình của hắn không kiểm soát được và liều lượng thuốc ức chế hắn tiêm cũng không đủ.
Hắn cúi đầu. “Có lẽ là... còn trẻ quá khỏe nên liều lượng không đủ."
Ngu Dật Hàm không nói gì, ánh mắt vẫn hoài nghi nhìn Quý Tiêu, ánh nhìn lướt qua bụng của hắn, không rõ đang nghĩ gì, ánh mắt anh càng ngày càng sắc bén.
Quý Tiêu bị ánh mắt của Ngu Dật Hàm nhìn đến cảm thấy không yên, cố gắng rút thuốc ức chế ra khỏi túi để chuyển sự chú ý của anh. “Lấy ra rồi."
Ngu Dật Hàm nhìn thuốc ức chế trong tay hắn, ánh mắt nghi ngờ lúc này mới dần tan biến, anh nhíu mày.
"Thuốc ức chế này không có số lô sản xuất, cũng không có dấu hiệu an toàn, là hàng không đạt chuẩn."
.
Quý Tiêu vừa xắn tay áo, vừa giải thích: "Không sao đâu, thuốc này trước giờ vẫn dùng được, chỉ là có chút tác dụng phụ thôi."
Ngu Dật Hàm nhìn thấy phần cánh tay trái lộ ra của Quý Tiêu, nơi đó trắng hơn làn da lộ ra bên ngoài, vết kim tiêm từ tối qua vẫn còn đó, xanh tím một mảng, rất rõ ràng.
Quý Tiêu vẫn dùng loại thuốc ức chế này sao?
Ngu Dật Hàm nhớ lại lần trước khi nắm lấy tay Quý Tiêu, biểu hiện của hắn có vẻ hơi đau, đột nhiên cảm thấy trong lòng nặng nề.
.
Anh nhìn Quý Tiêu xắn tay áo, chuẩn bị tiêm thuốc ức chế vào cơ thể, yết hầu anh hơi động đậy.
Anh chợt nhận ra mình muốn Quý Tiêu không tiêm thuốc nữa mà để anh giúp hắn đánh dấu, nhưng anh lại khựng lại.
Dấu ấn của Alpha đối với Omega thường chỉ xảy ra giữa những cặp đôi yêu nhau, có ý nghĩa lớn hơn cả việc ôm hôn, thậm chí còn quan trọng hơn cả sự kết hợp thể xác.
Lần trước là trường hợp đặc biệt, Quý Tiêu rõ ràng đã phải đấu tranh trong lòng rồi mới cầu xin anh giúp đỡ. Lần này, dù anh có muốn, thì Quý Tiêu chắc cũng không muốn để anh giúp mình đánh dấu.
.
Ngu Dật Hàm đành phải đứng bên ngoài, nhìn Quý Tiêu thành thạo tiêm thuốc ức chế.
Trong suốt quá trình, Quý Tiêu luôn tỏ ra thờ ơ, khuôn mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng Ngu Dật Hàm vẫn có thể nhận ra hắn nhíu mày nhẹ, mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra trên trán, hơi thở cũng trở nên rối loạn.
Đôi mắt đen sâu như hồ nước của Ngu Dật Hàm khẽ động.
.
Quý Tiêu ngồi trên bồn cầu, bình tĩnh nhắm mắt đợi một lúc.
Một phút, hai phút... năm phút trôi qua.
Quý Tiêu mở mắt, nhìn thẳng vào Ngu Dật Hàm.
Thuốc ức chế phát huy tác dụng rất nhanh, nếu chậm thì chỉ khoảng vài phút là gần xong.
Nhưng lần này, Quý Tiêu lại cảm thấy hơi nóng trên người vẫn không giảm đi.
Ngu Dật Hàm cũng ngửi thấy pheromone của hắn, không hề giảm mà càng ngày càng nồng đậm.
.
"Thuốc ức chế... có vẻ không hiệu quả rồi." Quý Tiêu nói.
Cuối cùng hắn cũng nhìn Ngu Dật Hàm, ngượng ngùng nói: "Không, không thì, cậu giúp tôi... "
Ngu Dật Hàm đột ngột bước vào phòng, khóa cửa lại, tiến lại gần Quý Tiêu.
Quý Tiêu giật mình, nhớ lại lần hiểu lầm trước đó.
Chết tiệt, không phải lần này anh lại không để Quý Tiêu nói hết câu mà đã trực tiếp "vượt rào" chứ!
Hắn vội vã giãy giụa, muốn nói cho xong câu "Chết tiệt! Tôi là muốn cậu đánh dấu tôi..."
"Suỵt!" Ngu Dật Hàm ngắt lời hắn.
Lúc này Quý Tiêu mới chú ý thấy ngoài phòng có tiếng bước chân, hắn lập tức im bặt.
.
"Chết tiệt, cuối cùng cũng xong, nóng chết mất." Một Alpha vừa than phiền vừa đá cửa bước vào.
Quý Tiêu nghe thấy giọng chợ búa chói tai của người đó, mắt mở to.
Alpha đó chính là Đậu Cường, một trong những kẻ thù của hắn.
Tên này chỉ biết bắt nạt người yếu, lại tham lam háo sắc, đúng kiểu người du côn, trước đây luôn quấy rối một Omega trong lớp của Quý Tiêu, Quý Tiêu cũng đã đánh cho gã một trận thừa sống thiếu chết.
Ngu Dật Hàm cũng đã gặp Đậu Cường, khi đó Quý Tiêu đang dồn gã vào một con hẻm đánh cho một trận, lúc đó Ngu Dật Hàm không biết lý do, còn ra ra ngăn lại.
.
Nếu Đậu Cường biết Quý Tiêu thực ra là Omega...
Quý Tiêu cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Vào lúc này, Ngu Dật Hàm đột nhiên nhấc hai chân Quý Tiêu lên, gác lên hông mình, giả vờ như trong phòng chỉ có một người, sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Quý Tiêu, anh tiến lại gần và cắn lên tuyến thể của hắn.
Quý Tiêu không kịp phòng bị, suýt nữa thì phát ra tiếng nức nở, may mắn là hắn kịp cắn chặt tay mình.
Quá trình đánh dấu không dễ chịu hơn việc làm "chuyện ấy" bao nhiêu.
Cả người hắn mềm nhũn ra, suýt nữa ngã ra bồn cầu, bị Ngu Dật Hàm giữ chặt hai chân, chân mới không chạm đất, hơi thở rối loạn.
.
"Ê, dù gì hai đứa chúng ta cũng trốn học rồi, đi siêu thị mua nước đá đi, lúc trả tiền không cần phải xếp hàng!" Một trong những người bạn của Đậu Cường mở miệng.
"Không đi nữa, lát nữa cướp một chai nước từ thằng Beta nào đó là được." Đậu Cường đáp.
"Ha ha, mày giỏi thật đấy. Lát nữa giúp tao lấy một chai nhé!"
"..."
Nhóm bạn cá mè một lứa đó ở bên ngoài vừa đi tiểu vừa tám chuyện.
.
Trong lúc đó, trong phòng, Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm đã không còn nghe thấy gì từ bên ngoài.
Ngu Dật Hàm buông Quý Tiêu ra, nhìn hắn.
Quý Tiêu lúc này nghiêng đầu, mái tóc xõa xuống, những ngón tay thon dài đẹp đẽ bị hắn cắn đến mức in rõ dấu răng, hàng mi dày run rẩy, khóe mắt đỏ bừng.
Ngu Dật Hàm đột nhiên nhớ lại đêm đó.
Tối hôm đó quá tối, mơ màng không rõ lắm, liệu lúc đó biểu cảm của Quý Tiêu có giống thế này không?
Ngu Dật Hàm suy nghĩ về những từ ngữ đột nhiên xuất hiện trong đầu, ngẩn người một lúc.
.
"Chúng mày ngửi thấy mùi gì không?" Đậu Cường bỗng dưng dừng lại, hít một hơi thật sâu.
Một người bạn bên cạnh gã cũng ngửi thử. “Chết tiệt, Omega?"
Hai người đối diện nhìn nhau, kéo quần lên và đi về phía buồng vệ sinh.
.
"Ai đấy, vào phòng vệ sinh của Alpha làm gì vậy?" Đậu Cường hỏi.
Quý Tiêu bị Ngu Dật Hàm nắm chặt chân, trong lúc căng thẳng, hắn vô tình đạp mạnh chân lên tấm chắn phía sau Ngu Dật Hàm.
"Chết tiệt." Đậu Cường nghe thấy tiếng động, cười rồi nói với bạn mình. “Là hai người, đến để làm chuyện gì à?"
Giọng của gã càng thô tục hơn, đá vào cửa. “Anh bạn, pheromone của Omega nhà mày có dễ chịu không? Ăn riêng một mình thì vui chỗ nào? Ra ngoài chơi cùng mọi người đi."
.
Ngu Dật Hàm nghe thấy đám người đó đang nói những lời thô bỉ về Quý Tiêu, nhíu mày, định mở miệng.
Không thể để đám rác rưởi ấy biết Ngu Dật Hàm đang ở đây. Quý Tiêu nghĩ vậy, bèn trực tiếp đá mạnh một cái vào cửa.
"Ầm!" một tiếng vang lên, khiến hai người bên ngoài giật mình.
.
"Đậu Cường, lần trước mày chưa ăn no đòn đúng không? Cùng đám bạn chó của mày cút nhanh lên! Đừng có làm phiền tao làm việc!" Quý Tiêu quát.
"Anh, anh Quý!" Đậu Cường và bạn bên cạnh lập tức nhận ra giọng của Quý Tiêu, không dám cười nữa, giọng nói run lên.
"Xin lỗi xin lỗi, bọn tôi không biết là anh Quý!"
"Quấy rầy anh và bé Omega chơi đùa rồi! Chúng tôi đi ngay đây..."
.
Ngu Dật Hàm nghe thấy bên ngoài yên tĩnh trở lại rất nhanh, anh rũ mắt, nhìn Quý Tiêu đang gườm mắt nhìn ra ngoài, vẻ mặt vẫn còn đầy tức giận chưa kịp thu lại.
Anh vừa nghĩ gì về người này?
... Đáng yêu sao?